Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 950

"Đều câm miệng hết cho ông đây!"

Mấy người phụ nữ im re, trên khuôn mặt có chút sợ sệt.

Nghiêm Tuấn Sâm giương mắt lạnh lùng đảo qua: "Bán hàng thì phải có ý thức

tự giác của người bán hàng chứ, các người là cái thá gì? Cũng xứng dạy dỗ tôi

sao?"

À...

Xin lỗi?

Đúng làThô bạo, điên cuồng, giống như giây tiếp theo sẽ ra tay.

"Vệ sĩ đâu—" có người kêu lên chói tai.

Nghiêm Tuấn Sâm không ngờ mấy người phụ nữ này lại ương ngạnh từ trong

xương cốt như vậy, anh ta đã nói đến thế rồi, vậy mà còn có người không biết

tốt xấu.

Nghiêm Tri Phản nói không sai, nơi tồi tàn này thì có gì chứ, nghe đồn thì tuyệt

đấy, chẳng qua cũng chỉ như thế thôi!

Vệ sĩ ngạc nhiên nghe thấy tiếng động thì lập tức xúm lại đây, một nhóm người

mặc tây trang giày da, kính râm màu đen, vừa chỉnh tề vừa chuyên nghiệp, hơn

nữa dáng người cao lớn thô kệch, không nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn khí

thế như vậy cũng đủ để trấn áp bọn yang hồ rồi.

Đáng tiếc không bao gồm Nghiêm Tuấn Sâm.

Anh ta có thể khom lưng cúi đầu trước mặt Nghiêm Tri Phản, nhưng cũng

không có nghĩa anh ta có thể chịu đựng trước mặt những người không liên

quan.

Anh ta họ Nghiêm, mặc dù chỉ là một cậu chủ của dòng thứ nhưng tính cách và

mặt mũi cũng không vừa đâu.

"Sao thế, muốn đánh nhau à? Đi hỏi xem ông chủ của mấy người có lá gan này

trước không đã!" Nụ cười lạnh đập vào mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vệ sĩ không có mệnh lệnh nên không dám tùy tiện ra tay, nhưng cũng không vì

một câu uy hiếp của đối phương mà sợ hãi rụt rè, mặt không cảm xúc đứng tại

chỗ chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Nghiêm Tuấn Sâm chỉ cảm thấy mất hết thể diện, khuôn mặt càng thêm hung ác

nham hiểm: "Tôi là khách, hôm nay lại dùng số tiền lớn bao hết phòng, chẳng lẽ

đây là thái độ phục vụ của " Mật Đường "các người sao? Nếu như truyền ra

ngoài thì sau này có ai dám vào đây vui chơi nữa chứ? Cút ngay cho tôi—"

Anh ta giơ tay đẩy hai vệ sĩ ra, đối phương lại không hề hấn gì.

Ánh mắt Nghiêm Tuấn Sâm đột nhiên trầm xuống: "Tiểu Triệu —"

Tài xế tiến lên, nhìn cơ bắp kia là biết người này biết võ!

"Đánh mạnh lên cho tôi, chết thì tôi chịu trách nhiệm!"

"Vâng!"

Mâu thuẫn chỉ cảm chạm vào là nổ ngay, xung đột không thể tránh được, trong

lúc nghìn cân treo sợi tóc: "Ối! Làm sao thế này?!"

Một giọng nói yêu kiều xen lẫn mỉm cười cắt ngang xen vào, người phụ nữ

đứng ngoài vòng chiến đấu nhìn hết bên này lại sang bên kia.

"Chị Đàm!" Các vệ sĩ mở miệng gọi người, cực kỳ đều.

Ánh mắt dò hỏi của tài xế rơi vào khuôn mặt ông chủ, có muốn tiếp tục không?

Nghiêm Tuấn Sâm vẫy vẫy tay, ý bảo tạm dừng lại.

Tiểu Triệu ngầm hiểu nên lùi phía sau.

Mà lúc này, Lệ Hiểu Đàm đã chạy tới trước mặt Nghiêm Tuấn Sâm: "Cậu

Nghiêm, ngài có ý gì thế? Không hài lòng với thái độ phục vụ của chúng tôi,

hay là không vừa mắt với cô gái nào? Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết

thôi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cũng tốt hơn giải quyết bằng nắm đấm,

ngài nói có phải hay không?"

Nghiêm Tuấn Sâm cười lạnh: "Cô tới đúng lúc đấy, tôi đây cũng đang muốn hỏi

các tiểu thư của mấy người ở đây đều miệng lưỡi sắc bén, không biết điều như

thế à?"

"Vậy cũng có thể oan uổng cho chúng tôi rồi. Cả thành phố Tứ Phương ai mà

không biết các cô em ở " Mật Đường " của chúng tôi tốt đến mức khó tìm chứ!

Trước nay đều chỉ có khách khen thôi chứ làm gì có khách nào chê."

"Ồ? Vậy ý của cô là người của mấy người không thành vấn đề, chỉ là tôi có vấn

đề thôi phải không?"

Ý cười trên mặt Lệ Hiểu Đàm càng sâu: "Cậu Nghiêm nói gì vậy? Người ta nói

khách hàng là thượng đế mà, cho dù có vấn đề hay không thì cũng xem như

không có vấn đề gì cả."

Câu này vừa nghe thì giống như đang chịu thua, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại

không phải chỉ đơn giản như thế. Anh có vấn đề, nhưng bởi vì anh là khách

hàng anh có tiền, cho nên chúng tôi mới dỗ anh, níu kéo anh, lấy lòng anh, chứ

không có nghĩa anh là người bình thường.

Nghiêm Tuấn Sâm phản ứng lại, bỗng chốc giơ tay bóp chặt cằm Lệ Hiểu Đàm.

Người phụ nữ bị bắt phải ngửa đầu, nhưng thản nhiên nhìn về phía anh ta,

không hề có chút sợ hãi nào.

"Ha hả... " Mật Đường " này cũng này nọ đấy, ngay cả tú bà mà cũng— không

giống người thường." anh ta nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải một lúc: "Vừa rồi

gia không nhìn kỹ, bây giờ thấy cô cũng có chút tuyệt sắc giai nhân đấy. Nếu

khách hàng là thượng đế, vậy thì hiện tại thượng đế muốn cô ra sân khấu, ý cô

sao?"

Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm cuối cùng cũng thay đổi: "Cậu Nghiêm, xin tự trọng!"

"Ha ha ha... Tự trọng sao? Ở mấy chỗ thế này mà cô nói tự trọng với tôi à? Cô

thật đúng là..." Anh ta tạm dừng một giây sau đó chậm rãi phun ra bốn chữ:

"Không biết xấu hổ."

Hàn ý nơi đáy mắt Lệ Hiểu Đàm kích động: "Đúng là cậu Nghiêm là thượng đế,

nhưng cũng đừng nghĩ chúng tôi phải dỗ anh như Chủ Thần."

"?"

"A Hổ, còn ngẩn người làm cái gì? Ra tay đi!"

Vệ sĩ nghe thấy lệnh thì hành động, mí mắt Nghiêm Tuấn Sâm nhảy mạnh lên,

bàn tay trực tiếp véo khuôn mặt người phụ nữ hõm xuống, ngón tay tiếp xúc

với làn da tạo thành một mảng hồng nhạt.

"Cô thật sự dám làm sao?!" Giọng nói của người đàn ông âm trầm: "" Mật

Đường " này rốt cuộc là chỗ ma quỷ gì mà có thể nuôi được một đống " Bảo Khí

" như các người?"

Bảo Khí, có nghĩa là "đồ ngu" trong tiếng Tứ Xuyên-Trùng Khánh.

Nghiêm Tuấn Sâm giận quá mà bật cười: "Ỷ vào có vệ sĩ ở đây nên muốn lấy

nhiều địch ít sao? Được lắm, chẳng qua trước đó tôi xin khuyên các người một

câu đã, nên biết rõ tôi là ai, gia tộc nào đứng sau lưng rồi ra tay cũng không

muộn. Chỉ sợ mấy người nhỏ nhoi nư mấy người tự chủ trương, có khi khiến

ông chủ đắc tội với người không thể đắc tội đấy!"

Lệ Hiểu Đàm bị đau nên hai mắt đầy tức giận, bất lực vì bị người ta khống chế

mà không tránh thoát được, thật sự vừa chật vật vừa khó khăn.

Mà vệ sĩ lại vì Lệ Hiểu Đàm đang ở trong tay đối phương nên không dám hành

động thiếu suy nghĩ, sợ ra tay làm bị thương người một nhà!

"Vậy sao? Tôi ngược lại cũng muốn thấy người mà ông chủ cũng không thể đắc

tội đó là ai đấy?" Một giọng nói lãnh đạm từ cầu thang truyền đến.

Nghiêm Tuấn Sâm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy có một bóng người mảnh

khảnh đứng trên bậc cầu thang dẫn lên tầng hai, vừa lặng lẽ nhưng cũng đầy uy

nghiêm.

Vì ánh sáng không rõ nên không thấy rõ diện mạo cụ thể, nhưng giọng nói lại

như châu như ngọc,trong sáng lại thanh thúy, chỉ là giọng điệu kia...

Không tốt.
Bình Luận (0)
Comment