Cho đến khi đi vào trong sảnh của yến hội, đối mặt với rất nhiều người đi qua đi
lại, nhưng Thẩm Loan vẫn nhịn không được mà suy nghĩ đến vấn đề này.
"Loan Loan? Làm sao vậy?" Chung Ngọc Hồng thấy cô ngẩn người, nhỏ giọng
dò hỏi.
"... Con hơi lo lắng cho hai đứa nhỏ."
"Không có việc gì đâu, trong nhà có nhiều giúp việc chăm sóc như vậy, hơn nữa
lại có quản gia trông chừng, nếu có chuyện gì thì còn có vệ sĩ ẩn nấp ngoài viện.
Con yên tâm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện mấy loại chuyện như lúc Phan Hiểu
Kinh đâu."
"Vâng." Cô gật gật đầu.
Nhà họ Nghiêm không hổ là lão đại trong giới bất động sản của Hoa Hạ, chỉ là
một buổi mừng thọ mà bao cả toàn bộ Trường Phú Cung, rượu được sản xuất từ
những trang trại hàng đầu nước Pháp, hương vị không chê vào đâu được, còn đồ
ăn thì mời đội ngũ đầu bếp hàng đầu của Michelin tinh tế chế biến.
Ngay cả thảm đỏ dưới chân cũng đều dùng công nghệ nhuộm màu bí mật được
làm bằng lông của Úc, không chỉ không có mùi thuốc nhuộm gay mũi rẻ tiền,
mà còn tản ra mùi thơm của hoa.
Tiếng nhạc du dương được diễn tấu bởi đội ngũ nghệ sĩ quốc tế, những người
dự thi đoạt giải lớn sẽ được sắp xếp diễn trong những trường hợp thế này, dùng
để giải trí cho mọi người cũng như tô đậm không khí, nếu người ngoài cho là
"Phí phạm của trời", thì nhà họ Nghiêm lại coi đây là chuyện rất bình thường.
Nói chung là, người có tiền thì thích đi đường quyền.
7 giờ đúng, nam MC bước lên sân khấu, mặc âu phục thẳng tắp cười như tắm
mình trong gió xuân, nếu nhìn kỹ thì sẽ biết đây là "Miệng vàng" có năng lực và
EQ cao ngất ngưởng, tiếng lành đồn xa trong giới giải trí!
Khó trách lại quen mắt như vậy.
Chưa đến hai phút, bầu không khí đã được hâm nóng.
Ngay sau đó, người mừng thọ lên sân khấu.
Chỉ thấy Nghiêm Khác mặc âu phục màu trắng, tóc bóng loáng vuốt ngược lên,
thân hình thẳng tắp đĩnh bạt, không hề nhìn ra ông ta đã 50 tuổi.
Mà bên khuỷu tay ông ta còn có một bàn tay khác, nếu hướng tầm mắt lên trên
sẽ thấy cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ, bờ vai mượt mà, xương quai
xanh tinh xảo.
"Ông Nghiêm phong thái phi phàm, bà Nghiêm lại có khí chất tuyệt trần, lúc hai
người sóng vai đi cùng một chỗ làm tôi không nghĩ được cụm từ sinh động nào
ngoài "thần tiên quyến lữ"." Mồm miệng MC dẻo như kẹo, cười nghênh đón hai
nhân vật chính của yến hội đêm nay.
Dưới sân khấu cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
Bởi vì tiệc mừng thọ lần này của nhà họ Nghiêm mời nhiều khách khứa hơn
mấy bữa tiệc nhỏ tư nhân trước kia, nen có thêm rất nhiều gương mặt mới.
Có một số người lần đầu tiên thấy phong thái của gia chủ và bà chủ nhà họ
Nghiêm, không khỏi cảm thán—
"Bà chủ nhà giàu đúng là không có ai bình thường cả."
"Nhưng sao tôi lại nhớ bà Nghiêm không phải thế này nhỉ?"
"Nhìn qua trông trẻ hơn Nghiêm gia chủ không ít nhỉ! Nhưng sao tôi lại nghe
nói vợ và ông ấy cùng tuổi?"
"..."
Có ca ngợi, cũng có nghi vấn.
Lúc này, khách quen của nhà họ Nghiêm cũng nên nhảy ra để bày ra tính ưu việt
của mình rồi.
"Chắc là các người không biết rồi? Vị trên sân khấu kia là tục huyền đấy. Tục
huyền đấy có hiểu không? Là tái hôn đấy."
"Khó trách, đúng là không thể nào so được với bà Nghiêm lúc trước!"
"Không không không, vậy là anh sai rồi. Bà Nghiêm bây giờ còn lợi hại hơn
trước kia rất nhiều."
"Sao lại nói thế?"
"Vị lúc trước chỉ ru rú trong nhà, không thích xã giao giao thiệp gì cả, nghe nói
sức khỏe không tốt nên chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng. Vị này lại không
giống thế, nghe nói thủ đoạn, cách đối nhân xử thế cực kỳ lợi hại, vừa mềm
mỏng vừa uyển chuyển, đúng là làm dâu trăm họ, dòng thứ của nhà họ Nghiêm
nhiều như thế vậy mà lại khen bà ta không dứt miệng, anh nói có lợi hại hay
không?"
"Hồng nhan tri kỷ bên cạnh gia chủ nhà họ Nghiêm trước nay ai mà không trẻ
tuổi trẻ xinh đẹp, phong tình vạn chủng, gia thế bất phàm, có thể nói là trăm hoa
đua nở, tranh nhau khoe sắc, nhưng anh thấy có ai có thể danh chính ngôn thuận
ngồi trên vị trí "bà Nghiêm" này không? Không hề có một ai hết! Chỉ có vị đang
đứng trên sân khấu kia thôi, hơn nữa sau khi có bà ta thì bên cạnh gia chủ
Nghiêm rốt cuộc cũng không có thêm đóa hoa nào nữa."
"Hizzz..."
Có người hít một hơi khí lạnh