Thật ra thủ đoạn của Chung Ngọc Hồng cũng chỉ như vậy thôi: Giảm bớt thời
gian ở chung của cô với cô nhóc, tìm đủ loại lý do để Thanh Thanh qua đêm
nhà, cũng giống như bây giờ, không cho cô đưa cô nhóc đi.
Mục đích rất rõ ràng, không bắt được Tán Tán vậy thì giữ lại Thanh Thanh,
cháu trai cháu gái gì cũng là cháu.
Thật ra Thẩm Loan lại thấy vui khi bà ta làm như vậy.
Thanh Thanh là con của Trương Mạn và Tống Duật, sớm muộn gì cũng phải
sống với nhà họ Tống, nhận tổ quy tông, mà việc Thẩm Loan có thể làm cũng
chỉ để cô bé nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, thân thiết với tất cả các
thành viên của gia đình.
Chung Ngọc Hồng càng quan tâm Thanh Thanh thì Thẩm Loan cũng càng yên
tâm.
Cho nên không có gì phải tức giận cả.
Chẳng qua dù sao cũng không tránh khỏi việc buồn bã mất mát, dù sao cũng là
đứa trẻ từng gọi mình là "mẹ", cũng do mình nuôi lâu như vậy.
Ánh mắt thấp thỏm của thím Dương rơi vào trên khuôn mặt cô Thẩm này, trải
qua khoảng thời gian qua sát và chung sống này, bà ta đương nhiên sẽ không
cho rằng Thẩm Loan chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nếu thật sự bình thường thì sao có thể xuất hiện ở nhà họ Tống, đứng ở đây,
ngay cả ông chủ và bà chủ cũng phải kiêng dè cô?
"Nếu không thì...Tôi lại đi hỏi một chút nhé?"
Thẩm Loan: "Không cần."
Nói xong, dẫn theo Tán Tán trực tiếp ra ngoài.
Thím Dương nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi, chậm rãi thở ra một hơi.
Bà ta đi đến nhà chính: "Bà chủ."
Tay bà cụ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ đánh thức cô nhóc đã ngủ say.
Sau đó xoay người nhìn về phía thím Dương: "Cô ta nói thế nào?"
"Đã dẫn cậu Tán ra ngoài rồi ạ."
Lông mày Chung Ngọc Hồng nhíu lại: "Cô ta không phản ứng gì sao?"
Thím Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có."
"Cảm xúc thì thế nào? Vui vẻ hay mất hứng, có thể nhìn ra chút gì không?"
"Cô Thâm chỉ trầm tư vài giây, trên mặt cũng không có cảm xúc dư thừa, cho
nên... Tôi cũng không biết cô ấy có vui hay không."
Nghe lời nói của thím Dương không những không thể làm Chung Ngọc Hồng
yên tâm, mà trái lại càng thêm đa nghi.
Bà ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà Thẩm Loan vẫn vững như Thái Sơn,
không hề có chút dao động gì, cô rốt cuộc muốn làm gì đây?
...
Trung tâm mua sắm, khu thời trang trẻ em.
Thẩm Loan cầm một chiếc sơ mi sọc xanh xen trắng, ở giữa có in một chữ
"Cool" màu đen, cực kỳ fashion.
Hỏi Tán Tán: "Thử xem nào?"
Nhóc con lắc đầu.
Thẩm Loan cũng không kinh ngạc, càng sẽ không miễn cưỡng cậu bé, trực tiếp
đưa cho nhân viên hướng dẫn mua sắm: "Cái này lấy lớn hơn một size."
Trong lòng ngực nhân viên hướng dẫn mua sắm thật ra đã ôm rất nhiều đồ, có
áo thun, cũng có quần đùi, còn có áo khoác nhỏ, áo gió vv... đều là thứ Thẩm
Loan muốn mua.
Cô ta hơi tò mò đánh giá đôi mẹ con này, mẹ còn rất trẻ, vóc dáng cao gầy mặc
dù ở người phương Bắc nhưng cũng rất nổi bật, quan trọng nhất vẫn là khí chất,
lúc không cười thì có hơi lạnh lùng, còn khi cười rộ lên thì có loại ấm áp khó tả.
Còn đứa nhóc này thì không giống cô lắm, nhưng khuôn mặt cực kỳ tinh xảo,
chỉ là hơi nội hướng, hay cúi đầu, cũng không nói lời nào.
Cô ta nghĩ ba của đứa bé nhất định là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nếu
không sẽ không xứng với người phụ nữ ưu nhã như vậy, cũng không sinh được
đứa con xinh đẹp thế này.
Nhìn tư thế mua sắm của người ta đi, con muốn thử thì thử, không thử cũng thế,
dù sao nhìn thích là mua, rõ ràng không thiếu tiền.
"...Thôi, tạm thười lấy mấy thứ đó đi." Người phụ nữ mở miệng.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm lập tức phản ứng lại cười nói: "Hôm qua chúng
tôi vừa có một lô mũ lưỡi trai mới lên kệ, số lượng có hạn, hơn nữa mỗi cái dù
kiểu dáng hay họa tiết đều không giống nhau, chỉ là giá cả tương đối đắt, nhưng
lại độc nhất vô nhị, ngài cần xem không ạ?"
Thẩm Loan gật đầu: "Xem đi."
Nhân viên hướng dẫn mua sắm đang chuẩn bị dẫn cô đến kệ để hàng ở bên kia,
góc áo của Thẩm Loan đột nhiên bị kéo một cái..