Thẩm Kiêm Gia không thuận theo, không buông ra.
Ngay khi cô ta lao tới lần thứ ba, Thẩm Loan nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt
đất, nắm lấy dây cương của con ngựa kia, xoay người nhảy lên, ngay lập tức
ngồi lên lưng ngựa.
Cả hai người đều có ngựa trong tay, giờ so xem ai là người tàn nhẫn hơn.
Ngay lúc Thẩm Kiêm Gia ngơ ngẩn, Thẩm Loan chuyển từ phòng ngự sang
công kích, giơ roi lên, mạnh mẽ quất xuống, lúc này sự hung hãn và tàn nhẫn
bộc phát trong mắt khiến lòng người run sợ.
Thực sự định đâm thẳng vào người Thẩm Kiêm GiaNgười cưỡi ngựa, ngựa va chạm, đây không phải là đơn phương giẫm đạp, mà
là cứng đối cứng!
Có khả năng cả hai bên đều tổn hại.
Tuy nhiên, vẻ mặt gần như thờ ơ của Thẩm Loan cùng quyết tâm "gậy ông đập
lưng ông", tôi sống anh chết thật đáng sợ -
Cô không sợ gì cả!
Không phải là miệng cọp gan thỏ, mà là thực sự không sợ chết!
Thậm chí từ một ánh mắt sâu thẳm kiên định như vậy, Thẩm Kiêm Gia có thể
nhìn thấy một tia ngạo mạn và đồng quy vu tận lạnh thấu xương.
"Điên rồi--" Cô ta hoảng sợ, theo bản năng cố gắng tránh né, nhưng con ngựa
không nghe lời, cô ta chỉ có thể luống cuống tay chân kéo dây cương mà thôi.
Cùng lúc đó, con ngựa của Thẩm Loan lao về phía cô ta nhanh như chớp, hoàn
toàn trong tư thế không muốn.
Đồng tử của Thẩm Kiêm Gia đột nhiên co rút lại, theo bản năng ném dây cương
ra, ôm đầu, bắt đầu hét lên: "A----- cứu mạng-" Trước khi Thẩm Loan đụng phải
cô ta, bản thân cô ta cũng không ổn định mà ngã ra sau, ngửa mặt lên. Cô ta
nằm ngửa và chết sững tại chỗ, vẻ mặt méo mó vì đau đớn.
Các cơ quan nội tạng dường như đã xáo trộn...
Thẩm Loan tưởng như là người thắng cuộc, nhưng trên thực tế, con ngựa đang
chạy với tốc độ cao do bị đòn đánh không thể dừng lại.
Khi đi ngang qua con ngựa của Thẩm Kiêm Gia, mặc cho Thẩm Loan điều
khiển dây cương như thế nào, con ngựa của cô vẫn không thể dừng lại mà chạy
thẳng về phía sâu trong rừng.
"Loan Loan—" Hai mắt Quyền Hãn Đình như muốn nứt ra, mạnh mẽ xoay
người ngồi vững trên lưng ngựa.
Sau đó-
"Đi!"
Hai người lần lượt đi vào sâu trong rừng rậm.
"Này! Dừng lại — khụ khụ khụ khụ—" Thẩm Kiêm Gia nửa cúi đầu đứng dậy,
"Tôi và các người--" Không để yên!
"Khụ, khụ, khụ..." Người phụ nữ ho khan đến mức lục phủ ngũ tạng từng cơn
đau nhức, hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh hoàn toàn.
Ba gã to xác đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hai chân đều sợ hãi.
"Đại ca... Bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Còn, còn có thể làm gì đây?! Mau gọi 120 xe cấp cứu! Nếu có người bị chết,
tất cả chúng ta đều xong đời!"
"Vâng, vâng... Tôi sẽ gọi ngay bây giờ! Bây giờ! Gọi, gọi!"
...
Sâu trong rừng rậm, đâu đâu cũng thấy rừng cây và gai nhọn.
Thẩm Loan đã nhiều lần cố gắng xoa dịu con ngựa cáu kỉnh, nhưng đều thất bại.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để điều khiển dây cương, điều khiển phương
hướng tiến lên, để không chạy tới vách núi, rơi khỏi vách đá.
Nhưng còn lại thì bất lực.
Chẳng hạn như cành cây, cành lá lởm chởm làm xước da, trán, má, cổ của cô, để
lại những vết máu loang lổ.
Lại như bây giờ, bắp chân và mắt cá chân bị cắt khi đi qua bụi gai đã bê bết
máu.
Trạng thái phi nước đại trong rừng này kéo dài khoảng mười phút, có lẽ ngựa
chạy mệt nên chạy chậm dần.
Thẩm Loan nghiến răng đập mạnh dây cương, lòng bàn tay kịch liệt đau đớn.
May mắn thay, cuối cùng con ngựa cũng dừng lại.
Vừa định lăn lộn nhào xuống đất, một con rắn hoa ẩn trong bụi cỏ chậm rãi
ngẩng đầu lên, con ngựa đã bình tĩnh trở lại sợ hãi phi nước đại với tốc độ
nhanh hơn trước.
Tư thế ngồi củaThẩm Loan chưa vững, không thể giữ dây cương, lại có một
vách đá không xa phía trước!
"Loan Loan - đưa tay cho anh -"
Lúc này, tiếng gầm của người đàn ông truyền đến, xuyên qua tiếng gió phần
phật truyền đến tai cô.
Cô đột nhiên quay đầu lại, chẳng biết Quyền Hãn Đình đã cưỡi ngựa đến vị trí
song song với cô từ lúc nào.
Không chút do dự, Thẩm Loan đưa tay cho anh.
Đối mặt với chuyện sống chết, yêu hay hận không quan trọng.
Niềm tin duy nhất của cô là sống!
Ngay cả khi đấu tranh đến giây cuối cùng, cũng không thể bỏ cuộc.
Quyền Hãn Đình túm chặt, vào lúc hai con ngựa đã tương đối đứng yên, bỗng
nhiên dùng sức, Thẩm Loan nhận thấy ý định của anh, nhanh chóng điều chỉnh
trạng thái của mình để phối hợp với anh.
Chỉ năm giây trước khi con ngựa lao ra khỏi vách đá một cách điên cuồng,
Thẩm Loan đã ngồi trên lưng ngựa của Quyền Hãn Đình, cuối cùng con ngựa
mà hai người cùng cưỡi đúng lúc dừng lại cách mép vách đá chưa đầy một mét.
Đôi mắt chạm nhau, như thể họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Để tránh cho con ngựa lần nữa xuất hiện những tình huống đột phá tương tự,
Quyền Hãn Đình xoay người nhảy xuống đất đứng vững vàng, trong khoảng
thời gian này, vẫn giữ dây cương không buông, trên mu bàn tay có những mạch
máu nhô ra, gân guốc nổi rõ.
Sau đó đưa tay còn lại về phía Thẩm Loan: "Anh..." Hầu kết khẽ lăn: "Đỡ em
xuống."
Cô không từ chối mà bình tĩnh đón nhận.
Sau khi đáp xuống, Quyền Hãn Đình dắt ngựa rời khỏi vách đá rồi buộc dây vào
thân cây.
Con ngựa cúi đầu gặm cỏ, hai con mắt to tròn, lông mi dài chớp chớp.
Nhưng một nam một nữ ở phía trước ngựa đứng im không nói chuyện, mỗi
người nhìn về mỗi hướng khác nhau.
Chính xác mà nói, đáng lẽ Quyền Hãn Đình tuy nhìn đi chỗ khác nhưng tầm
mắt vẫn luôn nhìn đến Thẩm Loan, chú ý đến từng cử động của cô.
Nhưng Thẩm Loan thực sự không muốn nhìn anh.
Liếc mắt một cái cũng không.
Đơn giản nhìn bốn phía, im lặng.