Trong quá khứ, Chung Ngọc Hồng sẽ không bao giờ bước tới.
Bà ta sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm né tránh của cậu bé, nhưng đó là máu
mủ của A Duật - cháu nội của bà ta!
Tâm lý trốn tránh rõ ràng này khiến bà ta phải rút lui mỗi khi muốn lại gần, tự
nhiên mối quan hệ giữa Tán Tán và bà ta ngày càng trở nên xa cách.
Hơn nữa, Thẩm Loan thường xuyên đưa cậu bé đi chơi, Chung Ngọc Hồng thì
dù muốn có cơ hội ở một mình với cháu trai cũng không có.
Còn về việc vun đắp tình cảm?
Đứa trẻ này chưa bao giờ thân thiết với bà ta cả!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Chung Ngọc Hồng tức giận, sự bất mãn của bà ta
với Thẩm Loan đã lên đến cực điểm.
Tán Tán là cháu của bà ta, trên người chảy dòng máu họ Tống, tại sao bà ta chỉ
có thể từ xa nhìn cậu bé, mặc cậu bé bị người ngoài cầm trong lòng bàn tay như
một công cụ thượng đẳng?
Ngay cả khi người đó là mẹ ruột của đứa trẻ, thì họ của cô là Thẩm, chứ không
phải Tống!
"Em trai!" Thẩm Thanh cũng thấy Tán Tán, ngay lập tức phấn khích, ở trong
vòng tay của Chung Ngọc Hồng quơ quơ gọi cậu bé.
"Cháu có muốn chơi với em trai không?"
"Có ~" Giọng non nớt mang theo mùi sữa, vô cùng ngọt ngào.
"Được, vậy chúng ta đi tới chỗ em trai— " Chung Ngọc Hồng đứng trước mặt
cậu bé cản đường.
Tán Tán cúi đầu, mí mắt rũ xuống, bỗng dừng bước, từ từ ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, một già một trẻ.
Chung Ngọc Hồng sững sờ một lúc, lần đầu tiên bà ta nhận ra rằng Tán Tán
chẳng giống A Duật gì cả.
Từ đường nét khuôn mặt cho đến ngũ quan đều không có một chút dấu vết nào
của Tống Duật trên đứa trẻ này.
Nhưng kinh ngạc là – cậu bé cũng không giống Thẩm Loan!
Di truyền là một thứ rất kỳ diệu, khi định hình nên một con người hoàn chỉnh,
sẽ luôn có dấu vết của người chung dòng máu.
Đứa trẻ không giống bố hay mẹ là chuyện bình thường.
Nhưng nếu vừa không giống cha cũng không giống mẹ, thì...
Giống ai?
Câu hỏi này vướng vào tâm trí Chung Ngọc Hồng như một con quỷ dữ.
Đúng vậy, nên giống ai?
Không phải là không thể di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng...
Giống như bà ta?
Cũng không có.
Tống Khải Phong?
Không luôn.
Hay giống cha mẹ của Thẩm Loan?
Chung Ngọc Hồng không biết.
Tán Tán nhìn bà cụ trước mặt, nghĩ ngợi rồi quyết định đi vòng qua.
Cậu bé nhìn có chút sốt ruột, ngay cả ánh mắt háo hức chờ đợi của chị gái cũng
không có thời gian đáp lại mà vội vàng muốn đi tiếp.
Chung Ngọc Hồng đương nhiên không cho phép.
Hành động của Tán Tán khiến bà ta cảm giác cậu bé không muốn tiếp xúc với
bà ta, thậm chí làm cho bà ta có cảm giác cậu bé tránh bà ta như rắn rết và bọ
cạp.
Nhưng... có thực sự chỉ là ảo giác sao?
Kể từ khi đến đây ở, cậu bé chưa từng mở miệng gọi một tiếng "bà", bây giờ thì
ở bên bà ta dù một giây cũng thấy khó chịu.
Chung Ngọc Hồng rất đau lòng.
Đều do Thẩm Loan không cho cậu bé tiếp xúc với người nhà!
May mắn thay, đứa trẻ còn nhỏ nên vẫn còn khả năng sửa chữa.
Bà ta nở một nụ cười, đặt Thẩm Thanh xuống, ngồi xổm trước mặt Tán Tán,
nhẹ giọng thì thầm: "Bé ngoan, nhìn con mồ hôi nhễ nhại này..."
Nói xong, bà lấy khăn tay ra lau cho cậu bé.
Tán Tán lùi về sau như bị điện giật, bởi vì thân thể quá nhỏ và dùng quá nhiều
lực nên cậu bé suýt nữa đứng không vững, loạng choạng rồi ngã.
Bằng cách này, thái độ lảng tránh của cậu bé càng rõ ràng hơn – cậu bé thậm chí
không sợ bị ngã cũng phải từ chối sự đụng chạm của Chung Ngọc Hồng.
Đôi mắt bà ta hiện lên đau đớn, dưới nỗi đau của bà là sự oán hận và căm hận
Thẩm Loan.
Một đứa trẻ tốt lại bị cô dạy dỗ thành dạng gì?!
Bà ta hít một hơi thật sâu, vẫn giữ nụ cười: "Tán Tán đừng sợ, bà nội chỉ muốn
lau mồ hôi cho cháu, không có ác ý, lại đây, gần bà một chút..."
Chung Ngọc Hồng vươn tay ra, mỉm cười nhân hậu, đôi mắt bao dung cho con
cháu của mình.
Bà ta không để tâm đến sự vô lễ vừa rồi của Tán Tán chứ đừng nói đến việc
trách móc cậu bé.
Thật tiếc khi "lời dụ dỗ thân thiện" của bà ta đã không đánh đổi được lòng tin
của cậu bé.
Tán Tán liếc nhìn bàn tay đang duỗi về phía mình, cứ như hiểu được ý tứ của
Chung Ngọc Hồng, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, ánh mắt không hề thả lỏng.
Bà ta bất lực, cơn tức giận trào dâng trong lòng cuối cùng cũng không thể kìm
nén được.
"Bà là bà của cháu, ba của cháu là đứa con duy nhất của bà hiện tại đã không
còn nữa, giao cháu cho bà, trên đời này bà là người thân cận nhất của cháu vậy
mà cháu còn không cho bà đụng vào?"
"Có phải mẹ cháu đã nói gì với cháu không? Cô ta đã dạy cháu như thế nào?
Không cho cháu mở miệng nói chuyện? Không cho cháu giao tiếp với chúng ta
đúng không?"
Vẻ mặt hậm hực của Chung Ngọc Hồng không chỉ khiến hai đứa trẻ sợ hãi mà
còn làm cho dì Dương đang yên lặng đứng ở không xa nhìn cũng ngẩn ra, hồi
lâu cũng không có phản ứng.
"Cháu nói đi, tại sao không thể chạm vào?" Bà ta nhìn Tán Tán, giọng điệu sắc
bén tra hỏi, hai mắt đẫm lệ, tích tụ buồn bực và đau khổ.
Tán Tán có thể nói gì chứ?
Cậu bé chỉ có thể ngậm cái miệng nhỏ nhắn của mình và nhìn Chung Ngọc
Hồng với ánh mắt đề phòng hơn.
Đôi mắt đó không còn ngây thơ, đơn thuần như bạn bè cùng lứa với nhóc,
nhưng vẫn trong suốt sáng ngời, ngoại trừ con ngươi đen sâu thẳm như thể đặt
cả bầu trời đêm, vô tận vô biên.
Xinh đẹp và bí ẩn nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Đối với cậu bé, dường như bà già đau buồn trước mặt cậu bé chẳng qua là một
người lạ không liên quan gì đến cậu bé.
Chung Ngọc Hồng gần như gục ngã, thậm chí bà ta còn tự hỏi Thẩm Loan đã
làm gì để Tán Tán mà lại khiến một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi trở thành một con
quái vật máu lạnh như vậy.