Danh Nghĩa

Chương 62

Hứa Kinh Trập nhận ra, Lương Ngư trong chuyện giường chiếu nếu nói là dịu dàng, săn sóc, chu đáo về mọi mặt thì chi bằng nói hắn đã đem phần ham muốn kiểm soát ngày thường vẫn còn che giấu phơi bày trần trụi, không chút tiết chế mà như hôm nay dùng hết lên người Hứa Kinh Trập. Lương Ngư giống như đã thật sự bóc vỏ viên kẹo “Hứa Kinh Trập” bỏ vào miệng, ngậm cho tan chảy rồi mới chịu nuốt xuống bụng.

Hứa Kinh Trập sau đó ngồi ở bồn cầu một lúc lâu. Tiểu thì không tiểu được, chân đã như nhũn ra. Anh được Lương Ngư bế lên giường, hai người nằm đối mặt với nhau, Lương Ngư bóp eo giúp anh.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, dường như tất cả mọi chuyện đều do Lương Ngư làm. Hứa Kinh Trập có lúc cảm thấy mình như một “món đồ” nhưng lại không vì bị coi là một “món đồ” mà thấy bị xúc phạm.

Lương Ngư khống chế anh, trân trọng anh, yêu thương anh, như thể bao bọc trong tim cũng không đủ.

Hứa Kinh Trập không rõ mình thiếp đi từ lúc nào. Trong mơ, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần. Lần nào Lương Ngư cũng ngay lập tức sờ trán anh, kiểm tra thân nhiệt cho anh.

Đợi tới khi thật sự tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau. Hứa Kinh Trập nhận ra mình gần như đang nằm trong tư thế úp sấp lên gối, một tay thò ra ngoài giường, hơi di chuyển thì chạm phải một cái đầu.

Lương Ngư ngồi bên dưới giường, trên đầu gối đặt một quyển kịch bản. Hắn quay sang nhìn anh.

“Dậy rồi sao?” Hắn vươn tay, sờ lên trán Hứa Kinh Trập, “Sau nửa đêm em có hơi sốt.”

Hứa Kinh Trập không nói gì, chỉ dán mắt lên mặt Lương Ngư.

Có lẽ vì đang đọc kịch bản nên Lương Ngư đeo kính mắt. Hôm nay hắn đổi sang cặp kính khác, hơi to hơn cặp lần trước. Gọng kính bằng bạc, phía đuôi kính còn móc hai sợi dây bạc dài và mảnh, vẫn luôn rủ trên vai hắn.

Hứa Kinh Trập không nhịn được, đưa tay ngoắc lấy dây kính của hắn. Lương Ngư thuận thế dựa sát vào. Nhưng môi hai người lại không chạm nhau.

“Em đi đánh răng.” Hứa Kinh Trập vùi đầu vào trong gối. Anh nói rất nghiêm túc: “Chờ đánh răng xong mới hôn được.”

Lương Ngư: “……”

Hôm nay dì bảo mẫu có tới. Bữa sáng hẳn là được Lương Ngư dặn dò nên nấu cháo trắng cùng rau trộn. Hứa Kinh Trập rửa ráy xong, hoàn tất các bước chăm sóc da rồi mới xuống tầng. Tóc anh buộc túm lại, khuôn mặt trông gọn gàng, sạch sẽ, chỉ có môi là hơi sưng.

Trong phòng khách có TV, dì bảo mẫu vừa quét dọn vừa xem chương trình. Bà đã làm ở nhà Hứa Kinh Trập được nhiều năm, làm việc luôn chỉn chu, gọn gàng. Hứa Kinh Trập không quá để tâm tới bà.

Lương Ngư đã ngồi vào chỗ đối diện bên bàn ăn. Hắn vẫn đang đọc kịch bản, một chân vắt chéo, mí mắt hơi cụp xuống nhìn chữ, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Hứa Kinh Trập vừa ăn vừa nhìn hắn, qua một lúc lại ngó TV, phát hiện đang chiếu chương trình thực tế của anh và Lương Ngư.

Dì bảo mẫu xem mà cười ha hả. Trên TV đúng lúc chiếu tới đoạn phỏng vấn riêng vào hôm đầu tiên của bọn họ, Lương Ngư nhìn vào ống kính, mỉm cười nói câu: “Khi em ấy tới bên tôi, nơi tôi liền là mùa xuân.”

Dì bảo mẫu kêu lên “ối chà chà” rất chân thực. Bà cảm động nói: “Tình cảm hai vị tốt thật đấy.”

“…..” Hứa Kinh Trập cũng là lần đầu được thấy biểu hiện của mình trong chương trình thực tế, chung quy cảm giác không hề giống lúc xem phim mình đóng. Anh hơi xấu hổ, nhịn nửa ngày cũng không thể nói ra rằng đây là chương trình thực tế, có một phần là diễn. Anh sợ mình nói rồi lại chột dạ.

Lương Ngư lúc này mới ngẩng lên từ quyển kịch bản. Hắn nhìn thoáng qua, sợi dây bạc ở đuôi kính đung đưa theo động tác quay đầu của hắn, một bên dây trượt xuống khỏi vai hắn.

“Thế này đã là gì chứ.” Lương Ngư có chút xem thường, “Sau còn có cảnh hôn cơ.”

Dì bảo mẫu rất ngạc nhiên: “Chiếu cả cảnh hôn sao?”

Lương Ngư: “Cô trả tiền, mua lượt là xem được thôi.”

Dì bảo mẫu: “….”

Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng không chịu nổi, bảo: “Anh được rồi đó, không cần kiếm cả tiền từ chỗ dì bảo mẫu đâu.”

Bên Trương Mạn thì Hứa Kinh Trập đã xin nghỉ nhưng Lương Ngư trước tiên vẫn phải xử lý cho xong mấy chuyện lúc trước. Hắn bảo Dương Kiệt Thụy mang tài liệu bên PR tới biệt thự. Dương Kiệt Thụy không nghĩ nhiều, chiều là đã mang tới.

Theo tới còn có Lương Lạc. Cô dù sao cũng là trợ lý, có không ít công việc phải thực hiện.

“Hình tượng cá nhân của cậu đã không còn có thể đắp thêm được gì nữa rồi.” Dương Kiệt Thụy đưa cho hắn xem vài bản báo cáo, “Trên các trang mạng xã hội lớn, trên Internet, với cánh truyền thông và trong câu chuyện của người qua đường, cậu đã sắp thành thánh nhân rồi. Cho dù có kẻ nào muốn dắt mũi dư luận chuyện tống người thân ruột thịt vào tù theo hướng luân thường đạo lý thì với tình hình hiện tại, về cơ bản là đâm đầu vào họng súng. Đến thủy quân chúng ta cũng không cần mua, Trương Mạn đã chửi giúp rồi.”

Phía bên Hứa Kinh Trập không hề trốn tránh. Dương Kiệt Thụy cũng không ngại. Lần này anh ta thật lòng cảm ơn Hứa Kinh Trập, vào thời khắc then chốt đã tự đẩy mình ra trước dư luận, giúp Lương Ngư cản bớt bao nhiêu chuyện phiền phức. Dương Kiệt Thụy lúc trước còn lo nhỡ đâu trong thời gian thỏa thuận hợp tác, Lương Ngư có gặp chuyện gì, Hứa Kinh Trập lại phủi sạch mông rời đi….

Thỏa thuận hợp tác — Dương Kiệt Thụy đột nhiên nhớ ra. Anh ta nhìn Hứa Kinh Trập rồi dùng mắt ra hiệu với Lương Ngư.

Lương Ngư đang chuẩn bị nghe anh ta phân tích tiếp về mấy chuyện độ nổi tiếng, nhìn nửa ngày thì hắn cau mày: “Anh làm cái gì đấy? Mắt mọc lẹo à?”

“…..” Dương Kiệt Thụy nhỏ giọng nói bóng gió với hắn, “Thầy Hứa giúp chúng ta rất nhiều, cậu biết chứ?”

Lương Ngư tỏ vẻ “anh đang nói liên thiên gì thế”.

Dương Kiệt Thụy vẫn chưa ngộ ra, sốt ruột bảo: “Là buổi phỏng vấn kia ấy, thầy Hứa bùng nổ kỹ năng diễn xuất. Cái lời tỏ tình thâm tình ấy.”

Anh ta chưa dứt lời thì đúng lúc dì bảo mẫu chuyển kênh TV, bật sang kênh đang phát lại buổi phỏng vấn trực tiếp với Khúc Thiên Văn của Hứa Kinh Trập.

Dương Kiệt Thụy kêu to một tiếng, hào hứng chỉ về phía TV: “Chính là đoạn này!”

Lương Ngư không nói gì. Hắn khoanh tay, yên lặng xem hết một lượt câu “tỏ tình” kia của Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập có chút ngượng ngùng. Anh chen ngang, nói: “Dì ơi, dì chuyển kênh đi.”

Dì bảo mẫu không chịu: “Cái này hay lắm mà!”

Dương Kiệt Thụy vẫn còn ở đó tâng bốc: “Đúng rồi, thầy Hứa. Thầy xem trình độ diễn xuất của thầy ở đây, quả không hổ danh ba lần giành giải Thị đế. Vừa hay lúc trước có mấy bộ phim điện ảnh tìm tới, tôi và thầy Lương đều cảm thấy thầy rất phù hợp. Thầy thấy sao? Có muốn tìm thời gian hợp tác với bọn tôi không?”

Lần này Hứa Kinh Trập nở nụ cười thật lòng. Anh nhìn về phía Lương Ngư, hỏi: “Phim điện ảnh gì thế? Tìm anh à?”

“Không phải.” Lương Ngư nhìn anh, nét mặt không giống như đang nói giỡn: “Em không cần tài nguyên phim điện ảnh của anh, anh biết. Nhưng lần này đạo diễn Kiều muốn gặp em, anh thật sự chỉ là cầu nối, không làm gì khác cả.”

Hứa Kinh Trập nhìn hắn hồi lâu, tạm thời coi như đã tin. Anh bật cười lắc đầu, nói: “Anh đấy.”

Dương Kiệt Thụy ở bên cạnh cảm thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng là anh ta đưa ra đề xuất mà sao bầu không khí trò chuyện giữa hai người này lại chả liên quan gì tới anh ta vậy?!

“Tôi bảo……” Dương Kiệt Thụy nhân lúc Hứa Kinh Trập đang giành lấy điều khiển từ tay dì bảo mẫu để chuyển kênh, lén bàn với Lương Ngư, “Chúng ta còn có thỏa thuận hợp tác đấy. Mấy chuyện thầy Hứa giúp, chị Mạn không nhắc gì với cậu à? Chúng ta có cần trả tiền không? Thầy Hứa có đưa ra con số nào không, để tôi chuẩn bị tâm lý một chút?”

Bình Luận (0)
Comment