Danh Nghĩa

Chương 81

Trước khi Lương Ngư chính thức tham gia bộ phim điện ảnh của Kiều Chân Khiêu thì hắn đã rất có tiếng trong bảng xếp hạng người mẫu nam trên thế giới, là gương mặt phương Đông hiếm thấy ở tốp đầu.

Giới thời trang đánh giá rất cao về hắn, cho dù là ảnh chụp hay trên sàn catwalk. Có không ít những nhà thiết kế Âu Mỹ của những hãng thời trang xa xỉ hễ đề cập tới người mẫu châu Á thì cái tên Lương Ngư sẽ được nhắc đi nhắc lại giống như “vị khách làng chơi” quen thuộc của bọn họ.

Dương Kiệt Thụy năm ấy cảm thấy Lương Ngư là một hạt giống tốt để phát triển ở mảng phim điện ảnh nên đã tìm kiếm cho anh biết bao cơ hội, có lúc thậm chí còn xông vào sau cánh gà buổi trình diễn thời trang để bắt người đi. Anh ta thường xuyên thấy cảnh Lương Ngư cởi truồng thay quần áo, mấy nhà thiết kế mắt qua mày lại với hắn, mượn cớ thoa dầu để động tay động chân với hắn.

“Tôi biết bọn họ đang quyến rũ tôi.” Lương Ngư trước lúc ký hợp đồng với anh ta thì không giấu diếm gì, “Nhưng đấy không phải gu tôi thích.”

Dương Kiệt Thụy không có thành kiến gì với người đồng tính, đặc biệt là giới thời trang cũng chẳng mấy người thẳng, nhưng anh ta không ngờ Lương Ngư lại rất kén chọn.

“Vậy mà cậu vẫn để bọn họ tùy tiện sờ mó cậu?” Dương Kiệt Thụy hỏi.

Lương Ngư cười mỉa, như thể cảm thấy anh ta ngây thơ: “Không sờ mó thì làm việc kiểu gì? Người ta là hỗ trợ thay quần áo, có lý do chính đáng, anh tưởng tôi có quyền từ chối sao?”

Dương Kiệt Thụy im lặng. Lúc đấy anh ta mới ý thức được Lương Ngư không phải “một đóa hoa trắng”. Hắn đã lăn lộn trong bùn lầy từ sớm, từ trên xuống dưới đều có một sự uyển chuyển như ngọn lửa, không cần quản lý nhỏ nhoi như anh ta tới dạy hắn.

Bộ phim điện ảnh của Kiều Chân Khiêu là Lương Ngư tự mình đi casting. Dương Kiệt Thụy quen một nhà sản xuất phim trong đoàn, ra sức chắp nối quan hệ để nhét được tên hắn vào danh sách casting. Anh ta vì chuyện này mà đến cả mặt mũi cũng không cần, uống rượu cùng người ta tới mức thủng dạ dày, phải nghỉ ngơi ba ngày, ngay cả hôm casting cũng không thể đích thân đi theo được.

Bây giờ nhìn lại thì đó quả đúng là một canh bạc. Khi ấy thứ Dương Kiệt Thụy giành được chỉ là một cơ hội, nếu hôm đó Kiều Chân Khiêu không nhìn trúng Lương Ngư thì đã chẳng có chuyện sau này.

Thật may, Kiều Chân Khiêu đã nhìn trúng hắn.

Về sau mọi thứ như một giấc mơ, ngay cả bản thân Dương Kiệt Thụy cũng không ngờ được mọi chuyện lại thuận lợi tới vậy. Ra mắt, giành giải, nổi danh, mỗi bước đi của Lương Ngư đều như bước đúng vào vị trí chuẩn xác nhất. Hắn thành lập công ty phim ảnh, dẫn Dương Kiệt Thụy theo, để anh ta quản lý mảng nghiệp vụ. Khoảng thời gian này Lương Ngư duy trì một năm quay ba đến bốn phim điện ảnh. Phim văn nghệ hay phim thương mại hắn đều nhận. Giành giải thưởng, gánh doanh thu phòng vé, hắn làm hết những gì hắn có thể làm.

Xu hướng tính dục của Lương Ngư đã được công bố trực tiếp trong một buổi phỏng vấn nhân vật, sau khi hắn giành được giải Ảnh đế trong nước. Vì cách hắn nói quá tự nhiên và thành khẩn nên sau khi chiếu, tuy phản ứng rất lớn nhưng cũng quá gây tranh luận.

Sinh hoạt cá nhân của những diễn viên và ngôi sao nổi tiếng trong giới thật ra đều rất thần bí, cứ trốn tránh lại càng khiến người ta để ý.

Ban đầu Dương Kiệt Thụy còn lo Lương Ngư tạo tin đồn tình cảm. Hắn có xu hướng tính dục đặc thù, nếu tìm người trong giới thì với năng lực và độ nổi tiếng của Lương Ngư, Dương Kiệt Thụy cứ có cảm giác nhà mình chịu thiệt, Tiểu Lạc ngược lại suy nghĩ khá thoáng.

“Anh không cần lo lắng đâu.” Cô nói: “Con đường tình yêu của anh trai em không được thuận lợi.”

“Vì sao?” Dương Kiệt Thụy nghĩ không ra. Lương Ngư muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn tiền có tiền, như năm ấy khi còn làm người mẫu hắn chẳng khác nào miếng bánh thơm ngon, muốn tìm kiểu người nào mà chẳng được?

Tiểu Lạc tỏ vẻ “anh không hiểu đâu”: “Dù sao anh ý một khi yêu đương sẽ không thành được. Người ta toàn cảm thấy anh ấy có bệnh.”

Đúng như dự đoán, sau này Lương Ngư bị paparazzi chụp được hình đi ăn riêng với một ca sĩ nào đó. Dương Kiệt Thụy còn vì chuyện hắn không báo trước mà nổi giận đùng đùng. Lương Ngư thì tỉnh bơ ngồi trên sofa trong phòng làm việc của anh ta, nhìn anh ta gọi điện mắng cánh báo chí, sau đó quay lại nhìn hắn chòng chọc rồi hỏi: “Hai người tới bước nào rồi?!”

Lương Ngư bĩu môi, nói: “Vừa chia tay.”

“…….” Dương Kiệt Thụy giật mình, “Vừa đi ăn xong đã chia tay?”

Lương Ngư: “Không thế thì sao?”

Dương Kiệt Thụy: “Sao lại chia tay?”

Lương Ngư nhớ lại, dửng dưng đáp: “Lúc ở bãi đỗ xe thì cãi nhau một trận rồi chia tay.” Hắn nói xong, còn dẫm chân lên tờ báo lá cải trên bàn trà, nở nụ cười ác liệt nói, “Đám chó săn tin cũng biết chụp ghê. “Nửa đêm hẹn hò trên xe”. Hẹn hò cái *** ấy, ông đây đá tên đó nhé.”

Dương Kiệt Thụy thở dài, gân xanh trên trán giật giật, hỏi hắn: “Hai người quen nhau từ lúc nào vậy?”

Lương Ngư bảo hắn không nhớ, dù sao cũng là chuyện từ hai, ba tháng trước, trong một chương trình âm nhạc nào đó.

“Cậu ta quan hệ bừa bãi, câu được tôi rồi mà vẫn còn người khác, muốn chơi tôi. Nghĩ tôi dễ chơi vậy sao?” Có thể thấy Lương Ngư chia tay không vui vẻ gì, giọng điệu lạnh tanh, “May mà chưa chạm vào cậu ta, không thì bẩn chết mất.”

Dương Kiệt Thụy có lẽ không ngờ tới hắn lại thích sạch sẽ tới mức vậy, có chút không tưởng tượng nổi: “Đây là giới giải trí, có mấy ai sạch sẽ chứ. Cậu nghĩ gì vậy?”

Lương Ngư liếc mắt qua anh ta, không nói năng gì.

Dương Kiệt Thụy sợ người kia bị đá xong làm ra mấy chuyện cá chết rách lưới. Kết quả chờ rất lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, mãi tới khi Tiểu Lạc báo rằng cô đã giải quyết chuyện này rồi.

“Anh trai em vốn cũng không phải bên sai.” Cô nghĩ một lúc, giống như muốn tiêm phòng cho Dương Kiệt Thụy mà nói lấp lửng: “Anh em có mỗi một vấn đề là sau khi hẹn hò thì thuê thám tử tư điều tra gốc gác anh ta…… Chỉ có chuyện bé tí như vậy thôi. Anh thấu hiểu một chút, tính cách anh trai em là như vậy, đừng để bụng.”

Dương Kiệt Thụy: “………..?” Mời thám tử tư điều tra người mình đang hẹn hò? Đây còn là chuyện bé tí sao?!
Bình Luận (0)
Comment