Danh Nghĩa

Chương 83

Về chuyện gu:

Ngoài lần ở lễ trao giải ấy, Lương Ngư đã tạm thời nhớ ra “Hứa Kinh Trập” này là ai ra thì nói chung, quan hệ giữa hai bọn họ vẫn thuộc phạm vi “xa lạ”.

Hắn không quen anh, anh cũng chẳng quen hắn. Trừ việc cùng trong giới giải trí, có địa vị và độ nổi tiếng ngang nhau ra thì những mặt khác đều không có gì giao nhau cả.

Đương nhiên, trong một số sự xếp loại kỳ lạ của cái giới giải trí này thì thi thoảng sẽ xuất hiện các loại bình chọn khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Ví dụ như Lương Ngư trong lúc vô tình đã tìm thấy bảng xếp hạng “Nghệ sĩ nam có khuôn mặt hợp gu của gay nhất”.

Hứa Kinh Trập giành vị trí hạng nhất với số phiếu bầu áp đảo.

Bình luận được thả like nhiều nhất trong số đó có nội dung như này: “Khuôn mặt chuẩn gu danh xứng với thật, gay nhìn là cứng. Cho dù không yêu đương thì ngủ một đêm cũng được, trên dưới tùy anh chọn, xin xếp hàng chờ gọi tên, gọi lúc nào tới lúc đó. Có điều đẹp quá cũng dễ có tính cách thối nát. Các anh chị em vẫn nên cẩn thận, thân động mà tim không động nhé.”

Lương Ngư thờ ơ đọc hết một lượt bình luận này thì lại quay ra, nhìn bức ảnh xếp hạng nhất của Hứa Kinh Trập.

Hắn đúng lúc đó đang ngồi trong phòng làm việc của Dương Kiệt Thụy. Đối phương đang bàn với hắn về kịch bản phim mới, nói nửa ngày vẫn không thấy phản ứng gì, vừa ngẩng đầu lên thì thấy sự chú ý của Lương Ngư dường như không đặt ở chỗ kịch bản.

“Cậu đang xem gì đấy?” Dương Kiệt Thụy hỏi.

Lương Ngư nhìn anh ta rồi bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Trong ngành có những ai ít tin đồn tình cảm?”

“?” Dương Kiệt Thụy như thể đột nhiên được mở linh khiếu, hỏi, “Sao, cậu muốn tuyển phi à?”

(linh khiếu: con mắt của linh hồn, có thể nhìn nhận vạn vật)

Anh ta còn nghiêm túc tính thật, bấm đầu ngón tay rồi nói: “Tống Sâm không vướng phải nhiều tin đồn tình cảm nhưng có khả năng là trai thẳng, hơn nữa còn trùng hình tượng với cậu, có quan hệ cạnh tranh nghề nghiệp. Mạch Cửu cũng được, có điều anh ta là ngôi sao võ thuật, hẳn là không phải kiểu cậu thích. Lớp trẻ cũng có vài người, cơ mà đều nhỏ quá, trước hết xét địa vị đã không đáng tin rồi.”

Lương Ngư cố kìm nén cắt ngang lời anh ta, bảo: “Anh im đi có được không?”

Dương Kiệt Thụy không nói nữa, nhưng tới cuối anh ta vẫn không nhịn được mà hết lòng hết dạ khuyên nhủ hắn: “Cậu hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút đi. Giới giải trí này thật sự không tồn tại người nào vừa đẹp lại vừa ngoan đâu. Tôi không nói cậu, cậu thuộc chủng loại khác rồi. Những người khác thì thật là vậy. Đàn ông mà, nếu không phải bị liệt dương thì cậu nghĩ có ai đủ khả năng chống cự lại sự quyến rũ của cái giới ăn chơi trác táng này!”

Về chuyện fan phim:

Từ rất lâu về trước, Trương Mạn đã phát hiện chuyện Hứa Kinh Trập sưu tầm đĩa than phim điện ảnh của Kiều Chân Khiêu.

Cô ban đầu chỉ cho rằng Hứa Kinh Trập mong muốn được xuất hiện trên màn ảnh rộng nên mới đặc biệt tìm những tác phẩm tương đối tiêu biểu của các đạo diễn để học tập, kết quả về sau cô nhận ra hình như không đơn giản như vậy.

Bộ đĩa than đầu tiên anh sưu tầm không phải bộ phim đầu tay của Kiều Chân Khiều mà là bộ phim đầu tiên giành được giải quốc tế.

“Lúc mới ra kịch bản, em đã thấy khá hay rồi.” Trương Mạn nhìn anh cẩn thận cất chiếc đĩa than như bảo bối. Hứa Kinh Trập đã chờ đĩa than của bộ phim này mấy năm rồi, Trương Mạn rất hiếm khi thấy anh cố chấp với một món đồ tới mức ấy.

“Tìm mua sớm nhất cũng là bộ này.” Bản thân Hứa Kinh Trập cũng xúc động, “Kết quả mấy bộ khác đều nhận đủ rồi, giờ mới nhận được bộ này.”

Trương Mạn rất tò mò: “Em còn sưu tầm những bộ nào nữa?”

Hứa Kinh Trập nhớ rất kỹ, đọc tên từng bộ cho cô nghe: “”Thất truyền”, “Một mũi tên”, “Chuyện phương Nam”, với cả bộ “Đi xa” mới thắng giải gần đây nữa.”

Trương Mạn nghe xong mới nhận ra, có chút không tưởng tượng nổi: “Hình như diễn viên chính đều là Lương Ngư nhỉ?”

Hứa Kinh Trập ngẩn người. Anh nghĩ thử rồi dường như cũng mới nhận ra: “Là cậu ta.”

Trương Mạn “Ồ” lên một tiếng. Cô im lặng trong chốc lát rồi lại hỏi: “Em thích diễn xuất của cậu ta hả?”

Hứa Kinh Trập thành thật đáp: “Cậu ta có diễn xuất rất tốt.” Cùng là diễn viên, Hứa Kinh Trập lại có thể đánh giá mặt này mà không có chút đố kỵ nào. Đương nhiên chắc chắn là có hâm mộ nhưng chỉ cần từng xem phim thi anh vẫn phải thừa nhận rằng diễn xuất của Lương Ngư thật sự rất tốt.

Trương Mạn cảm thấy chủ đề này có hơi nặng nề. Tuổi tác của Lương Ngư và Hứa Kinh Trập khá ngang nhau, tuy không tính là có quan hệ cạnh tranh trong ngành nhưng đều là nam diễn viên. Một người vừa ra mắt đã được xuất hiện trên màn ảnh rộng, một người tuy cũng có nhiều thành tựu trong mảng phim truyền hình, từng hai lần giành giải Thị đế nhưng lại chẳng có lấy một tác phẩm điện ảnh tiêu biểu nào. Nhìn kiểu gì cũng thấy kém hơn một chút.

Người ngoài ngành có lẽ sẽ không nhận ra sự khác biệt nhưng người trong ngành lại luôn có một sự xem thường kỳ quái.

Trương Mạn nghĩ đến đây thì trong lòng có phần thấp thỏm. Cô bắt đầu cẩn thận chuyển chủ đề, hỏi anh: “Còn có của đạo diễn nào khác không? Đạo diễn nước ngoài thì sao?”

Hứa Kinh Trập có lẽ cũng biết cô để ý chuyện gì nên phối hợp kể tên vài bộ phim cũ kinh điển. Có thể thấy anh rất thích điện ảnh, cũng có ham mê sưu tầm nên khi nói về chủ đề này là không phanh lại được.

“Em có sưu tập cả của đạo diễn Lâm Chước Dự nữa.” Hứa Kinh Trập cố ý đứng lên, tìm tác phẩm của anh ta trên kệ, “Mấy tác phẩm quốc tế do anh ta đạo diễn đều rất nổi tiếng. Chị xem chưa?” Anh hỏi Trương Mạn.

Trương Mạn không đáp, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại một lượt, có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, những bộ phim mà Hứa Kinh Trập lấy xuống, nam chính đều là Lương Ngư.

Bản thân Hứa Kinh Trập có lẽ chưa nhận ra, vẫn đang hào hứng giới thiệu với cô.

Trương Mạn ngoài mặt thì mỉm cười và chăm chú lắng nghe nhưng trong lòng thì lần đầu tiên thấy dao động. Cô đang nghĩ rốt cuộc Hứa Kinh Trập có biết hành vi này của anh nói chuẩn ra thì không phải yêu thích tác phẩm do đạo diễn nào đó thực hiện mà nên được gọi là “fan phim của Lương Ngư”?

Bình Luận (0)
Comment