Trang Tự mua được những thứ Lý Thiện Tình nhờ ở tiệm thuốc, lái xe trở về căn hộ, khi đó đã là mười giờ rưỡi tối.
Tân Cảng nhộn nhịp xe cộ tấp nập, náo nhiệt lạ thường, anh cảm thấy mình bỗng như hòa vào dòng người tất bật của thế gian, cũng đang vội vã đến một nơi nào đó, đi gặp một người nào đó.
Từ thang máy đi lên tầng nơi căn hộ tọa lạc, con số trên màn hình điện tử không ngừng tăng lên. Trang Tự chợt có một loại dự cảm kỳ lạ mà suốt bao năm qua chưa từng có, cuộc sống của anh có lẽ sắp ổn định, sẽ không còn phải di chuyển quá nhiều nữa.
Có thể là do cách ăn mặc của Lý Thiện Tình hôm nay khiến anh nhớ đến rất nhiều năm trước, khi đó cậu mười bảy tuổi, sắp rời Tân Cảng, hẹn anh một lần gặp cuối. Hôm ấy nắng rất đẹp, Lý Thiện Tình lững thững bước ra từ khu dân cư, từ cổng đi về phía xe anh đậu, cũng từ Tân Cảng tiến về Phiên Thành, từ thiếu niên bước sang thời thanh xuân.
Cũng có thể là do những ngày gần đây, giữa họ có một sự ăn ý và thân mật gần như không khoảng cách. Khiến Trang Tự cảm thấy, từ lúc anh mười chín tuổi quen Lý Thiện Tình đến nay, dường như đã có hai đoạn cuộc đời hoàn toàn khác biệt, mà hai đoạn ấy tối nay lại giao nhau, Trang Tự có được cơ hội, từ đoạn đời trắc trở ấy quay về đoạn mà cả hai chưa từng xa cách.
Ba mất, mẹ tái phát bệnh cũ, còn người anh không muốn rời xa nhất lại quay lưng bỏ đi khỏi Tân Cảng. Cảm giác an toàn và niềm tin theo đó cũng dần biến mất khỏi cuộc đời Trang Tự.
Đặc biệt là hai năm trước, khi mẹ nằm viện, mỗi lần về nhà, Trang Tự lại có cảm giác căn biệt thự anh sống nhiều năm kia, tuy tường bê tông vững chãi, nhưng đã hóa thành một cái khung xương phủ màn sa cũ kỹ, là một cỗ quan tài không bao giờ được chôn cất. Nếu không cố gắng chống đỡ từng phút từng giây, chỉ một chút lơ là, tất cả sẽ sụp đổ tan tành.
Hiếm hoi lắm Trang Tự mới chịu né tránh thực tại, mua một căn hộ mới, sống ở đó trong quãng thời gian ấy. Anh cũng mang theo một món quà sinh nhật, giống như mang theo một hành lý chưa từng dùng tới nhưng không thể rời xa.
Suốt hơn một năm qua, chỉ khi đến Lợi Thành, có những buổi hẹn hò chẳng ra thể thống gì với Lý Thiện Tình, anh mới dần có lại một phần cuộc sống và cảm xúc nằm ngoài công việc.
Trong đó bao gồm cả cảm xúc cuộn trào mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Lý Thiện Tình xuất hiện dưới lầu mỗi tháng một lần.
Bao gồm cả khi nhìn thấy vết sẹo do phẫu thuật cấy ghép sau gáy cậu, cảm xúc lấn át lý trí, khiến hai tay hành động trước cả khi đầu óc kịp nghĩ ngợi.
Cũng bao gồm cả tuần trước, lúc đến Phiên Thành, Mary mở cửa cho anh, còn anh vừa nhìn thấy Lý Thiện Tình nằm trên giường, trợ lý cúi người cầm điện thoại, khoảng cách quá mức thân mật bên tai cậu, thì lập tức, cảm giác bất an mãnh liệt ập tới, kèm theo một loại ghen tuông và khao khát chiếm hữu khó có thể gọi là "bình thường".
Nhưng cảm xúc của Trang Tự đêm nay lại rất đơn thuần, rất an toàn.
Bởi từ buổi họp chiều đến bữa tiệc tối, không ngừng có người nói với anh: "Noah Lee về lại Tân Cảng rồi", "Tôi nghe nói lần này cậu ấy liên hệ gặp Cục trưởng Triệu của Sở Y tế", "Anh phải cẩn thận đó, nghe bảo cậu ấy muốn gặp anh". Thế mà cuối cùng, anh lại nhận được tin nhắn từ Lý Thiện Tình, nghe chính cậu nhẹ giọng nói: "Em về là để mừng sinh nhật anh mà."
Giọng nói cậu vui vẻ, không giống đang giả vờ, vẫn còn giữ nguyên cái vẻ tùy hứng và bất cần mà thời gian chẳng thể mang đi được.
Trang Tự vốn không mừng sinh nhật, mà việc không mừng sinh nhật đối với anh, lại trở thành một cách để gắn kết với một người nào đó, khiến anh bắt đầu thấy may mắn vì bản thân còn có một ngày sinh nhật để mà nhớ đến. Lý Thiện Tình là loại thuốc độc nguy hiểm không nên đến gần, vậy mà lại vô tình tạo ra cho Trang Tự một thứ hạnh phúc mà người khác không thể nào mang tới. Nếu có thể, anh muốn mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, đừng gián đoạn nữa.
Về đến nhà mở cửa, tivi trong phòng khách vẫn bật, Lý Thiện Tình nằm nghiêng trên sofa. Trang Tự bước đến nhìn, người khăng khăng đòi làm chủ bữa tiệc kia đã ngủ thiếp đi rồi.
Lý Thiện Tình ngủ rất ngon, mắt nhắm chặt, những ngón tay thon dài đan vào nhau.
Lý Thiện Tình giờ đây thật ra đã không còn giống dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi nữa. Tóc dài hơn nhiều, đường nét trên khuôn mặt cũng sắc cạnh hơn, khóe môi không còn cong lên mà chuyển thành đường thẳng, giọng nói trầm khàn hơn, mu bàn tay xuất hiện thêm một vết sẹo lồi, ánh mắt khi mở ra luôn mang theo sự điềm tĩnh và mỉa mai, rất khó khiến người ta liên tưởng đến những từ như "thuần khiết".
Lý Thiện Tình khi ngủ giống như một con búp bê đã từng được sử dụng qua, là món hàng giới hạn duy nhất trên đời, ai cũng muốn tới gần, nhưng chẳng ai biết chủ nhân thật sự của nó là ai.
Tối nay liệu có thể tạm thời là của anh không?
Trang Tự đặt đồ vừa mua sang một bên, định bế Lý Thiện Tình về phòng ngủ cho thoải mái hơn một chút. Chỉ vừa chạm nhẹ vào vai, Lý Thiện Tình đã tỉnh lại, mở mắt thấy anh, qua vài giây, bèn mơ màng hỏi: "Trang Tự... là anh sao? Hay là em đang mơ vậy?"
Trang Tự trả lời: "Là anh đây."
Lý Thiện Tình đưa tay phải có vết sẹo ra, nắm lấy cổ áo anh, kéo anh xuống, đè lên người mình. Rồi cậu hé môi, ngậm lấy môi anh, cổ họng phát ra tiếng rên mập mờ, thành thạo nhắm mắt lại, kéo vạt áo sơ mi anh ra, ngón tay áp lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Chẳng bao lâu sau, chiếc sofa đã bị họ làm dơ cả lên. Lý Thiện Tình ngồi trên người Trang Tự, vùi đầu vào vai anh. Trang Tự cúi đầu nhìn, thấy tấm lưng trắng muốt đang không ngừng run rẩy của Lý Thiện Tình, cùng đường sống lưng nhô lên lờ mờ dưới ánh sáng.
Một lúc sau, Lý Thiện Tình bỗng khó thở, cậu cắn mạnh vai Trang Tự, làm ướt chiếc sơ mi bên dưới, phát ra những âm thanh khiến Trang Tự không thể làm theo lời cậu mà dừng lại được.
Cuối cùng, như thể khoảnh khắc bắt đầu của sự sống, giây phút khai sinh, thời khắc tồn tại, và điều đáng để khắc ghi, tất cả cùng hợp lại làm một. Giữa lòng thành phố này, họ như một cặp tình nhân bình thường, đắm chìm trong bong bóng hạnh phúc. Trang Tự lại một lần nữa tin rằng cuộc sống của mình có hy vọng, thật sự đang dần trở lại quỹ đạo.
Lý Thiện Tình chưa điều chỉnh kịp chênh lệch múi giờ, lúc tỉnh lại, mặt còn vùi trong ngực Trang Tự, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng.
Tia sáng xám nhạt lặng lẽ len qua khe hở của rèm cửa phòng ngủ. Toàn thân Lý Thiện Tình ê ẩm mỏi mệt, khoang thuốc giải phóng chậm có giới hạn về thời gian và liều lượng, cậu không thể tăng thêm, đành vô lực tựa lên người Trang Tự. Trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Trang Tự nhìn thì có vẻ ôn hòa, lịch thiệp, như người chẳng có bao nhiêu ham mu.ốn, hầu hết các lần đều do cậu chủ động. Vậy mà đến khi thật sự làm thì lại chẳng bình thường chút nào.
Lý Thiện Tình dùng từ này để hình dung về Trang Tự, bởi vì con người Trang Tự thực sự không hề bình thường.
Ai lại chẳng gần nữ sắc cũng chẳng gần nam sắc, đến năm hai mươi mốt tuổi, sự nghiệp mới vào guồng, lại đột nhiên đồng ý lời tỏ tình của một người bạn cùng giới, như thể thiếu yêu đương đến nơi vậy?
Ai lại sau khi chia tay vẫn giữ món quà sinh nhật đầy khiêu khích mà người yêu cũ gửi đến, không chịu vứt?
Ai lại chia tay thì dứt khoát như vậy, vậy mà vừa gặp lại đã bị người yêu cũ kéo đi hôn, rồi cùng nhau lăn lên giường?
Rốt cuộc Trang Tự là mềm lòng hay cứng lòng? Là thích cậu hay là yêu cậu?
Lý Thiện Tình không hiểu nổi, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn sống mũi và đường nét cằm ôn hòa, tuấn tú của anh giữa căn phòng tối mờ, rồi ghé sát hôn nhẹ lên mặt anh. Da má cũng mịn màng, ấm áp một cách khỏe mạnh.
Bị cậu chạm vào, Trang Tự khẽ cựa mình, nghiêng mặt sang, lơ mơ mở mắt ra, nói: "Sao thế? Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ." Lý Thiện Tình trả lời: "Chiều em còn phải dự lễ động thổ của tòa nhà em quyên tặng, em phải về nhà thay đồ."
Trang Tự sững người mấy giây rồi nói: "Anh đưa em về."
Trang Tự dậy trước, vào phòng tắm rửa mặt, rồi tìm quần áo cho Lý Thiện Tình.
Vì quần áo hôm qua của Lý Thiện Tình đã không thể mặc lại, Trang Tự đành lấy bộ đồ thể thao của mình cho cậu. Lý Thiện Tình quá gầy, mặc vào thì rộng thùng thình, không hợp dáng chút nào, còn đồ lót thì càng không thể mặc.
Lý Thiện Tình kéo kéo quần áo, càm ràm vài câu rồi bước xuống giường. Vì chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất, may mà Trang Tự phản ứng nhanh đỡ lấy cậu.
"Vậy em chiều nay lấy gì mặc đi sự kiện?" Lý Thiện Tình nghiêm khắc trách móc: "Tiểu Trang, anh phải chịu trách nhiệm."
Trang Tự qua loa đồng ý, nắm tay cậu dắt ra ngoài, hỏi cậu có muốn ăn sáng trước rồi hãy đi không. Lý Thiện Tình nói không cần, Mary sẽ chuẩn bị. Trang Tự "ừ" một tiếng, bỗng hỏi: "Chiều nay anh có cần tham dự không?"
Câu này thật sự quá kỳ quặc, đến mức khiến Lý Thiện Tình sửng sốt: "Tất nhiên là không! anh đến làm gì?"
Trang Tự không trả lời. Lý Thiện Tình bèn đùa: "Địa đầu xà đến thị uy cho em à?"
"Không được à?" Trang Tự hỏi.
Những hành vi kỳ lạ này của Trang Tự càng lúc càng rõ rệt, khiến tim Lý Thiện Tình đập rộn ràng, hiếm hoi lắm mới nếm được cảm giác nghi hoặc xen lẫn ngượng ngùng. Cậu lý trí từ chối: "Thôi đi, em sợ cổ phiếu của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên sáng mai sụp giá mất."
Nhưng trong lòng lại lặng lẽ bước vào một thế giới tình yêu lần hai không ai nói ra, nhưng cả hai đều ngầm hiểu.
Chiều đó, Lý Thiện Tình tìm stylist chỉnh trang lại cho chỉn chu hơn, rồi đến tham dự lễ động thổ. Trước cổng trường tiểu học, truyền thông nghe tin kéo đến đông nghẹt. Lý Thiện Tình không thích ánh đèn flash, đeo kính râm, hầu như không trả lời câu hỏi nào, sắc mặt cũng không biểu lộ điều gì.
Rời khỏi trường, cậu không báo trước cho Trang Tự, mà tự mình đến thăm mẹ của anh ấy. Hai người từng là bạn đồng bệnh lâu ngày không gặp, ở nhà trò chuyện rất nhiều, kể về những lần điều trị và trải qua phẫu thuật. Lý Thiện Tình còn kể chuyện mình nôn ói sau khi cấy thiết bị, bà Hứa rất đồng cảm.
Lát sau bạn của bà Hứa đến chơi, Lý Thiện Tình cũng nhập hội chơi vài ván bài, nhưng vì còn phải về nhà ăn cơm với ba mẹ nên không ở lại dùng bữa.
Chỉ là, khi xe rời khỏi khu biệt thự nhà Trang Tự, Lý Thiện Tình trông thấy mấy chiếc xe truyền thông đậu bên vệ đường, trong lòng lập tức thấy bất an. Quả nhiên, đến lúc ăn tối đã thấy xuất hiện tin tức: Noah đến nhà Trang Tự nhưng bị từ chối tiếp khách. Chưa đợi công ty PR của Lý Thiện Tình ra tay, tin tức ấy đã bị gỡ xuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phải ai khác có thể làm việc này.
Lý Thiện Tình nhắn tin hỏi: "Có phải anh xóa không?"
Trang Tự lại không thừa nhận: "Xóa gì cơ?"
Ngày hôm sau là sinh nhật của Trang Tự, Lý Thiện Tình không biết anh ngoài công việc và những việc cần làm còn có sở thích gì, nên hỏi: "Anh có muốn đi chơi cùng em không?
Trang Tự đồng ý, khiến cậu rất vui. Sau bữa tối, ngồi xem tin tức cùng ba mẹ, Lý Thiện Tình cảm thấy lần này trở lại Tân Cảng, đúng là có thể tìm lại được giấc mơ cũ, có cơ hội tìm lại chính bản thân mình ngày xưa làngười vô ưu vô lo. Công việc cũng rất thuận lợi, trở về Phiên Thành sẽ bắt đầu quy trình niêm yết trực tiếp, phía trước là con đường sáng rộng thênh thang.
Nhưng đến giờ đi ngủ, Lý Thiện Tình nhận được một cuộc gọi. Đó là từ vị chuyên gia thần kinh mà cậu đã tìm trước khi rời Phiên Thành đến Tân Cảng, do trước đó cậu bị co giật cơ.
Giọng chuyên gia có chút do dự, nói với cậu: "Noah, sau khi cậu về, chúng ta cần làm thêm một số xét nghiệm nữa.
Tim Lý Thiện Tình bỗng chùng xuống, cậu hỏi: "Ý anh là sao?
Chuyên gia trả lời: "Tôi có nghi ngờ, nhưng chưa thể xác nhận ngay, nên không muốn báo ngay với cậu. Nếu không phải thì tốt nhất.
"Nếu đúng là vậy thì sao? "Lý Thiện Tình hỏi.
Chuyên gia im lặng mấy giây, không trả lời.
So với sức khỏe, Lý Thiện Tình còn lo về công ty và sản phẩm hơn, nên hỏi tiếp: "Có phải do việc cấy ghép không?"
Đối phương nhanh chóng phủ nhận: "Trường hợp này khả năng rất nhỏ."
"Anh nghi ngờ chuyện gì?" Lý Thiện Tình không thích kiểu bị treo lơ lửng như vậy, bèn hỏi thẳng: "Có thể nói thẳng, sức khỏe tôi không tốt, nhưng khả năng chịu đựng cũng được."
Chuyên gia suy nghĩ một lát, nhẹ thở dài rồi nói thật: "PMA, teo cơ tiến triển, thậm chí là xơ cứng cột bên."
Lý Thiện Tình chưa từng nghĩ đến khả năng mắc bệnh đó, đầu óc cậu trống rỗng, gần như muốn cười, hoặc nói với người kia: "Đừng đùa nữa, tôi chỉ bị co giật cơ không đau, vốn đã yếu, không phải bệnh chết người đâu, đừng làm tôi sợ như vậy."
Chuyên gia cảm nhận được sự im lặng của cậu, thêm: "Hiện chỉ là suy đoán, để chẩn đoán chính xác mất rất nhiều thời gian. Tôi đã xem các báo cáo xét nghiệm khác của cậu, đã loại trừ phần lớn khả năng. Tháng trước tôi vừa gặp một bệnh nhân có triệu chứng rõ hơn, nên mới nghi ngờ vậy.
"...Tôi hiểu rồi." Lý Thiện Tình nói: "Về đến nơi tôi sẽ bắt đầu kiểm tra ngay."
Cậu cúp máy, ngồi im trong phòng một lúc, mấy ngày nay không để ý, nhưng cơ bắp lại co giật, như có một sinh vật thừa thãi sống trong vùng ấy.
Cậu ngẩng tay phải lên, nhìn các ngón tay, mở ra rồi thả lỏng, lại mở ra thả lỏng, không biết do tâm lý hay mệt mỏi, cảm giác ngón út chuyển động có phần chậm chạp.
"Có lẽ chỉ là hù dọa thôi." Lý Thiện Tình nghĩ: "Lẽ ra không nên tìm vị chuyên gia này, chỉ vì ông ấy từng tiếp xúc bệnh nhân loại này mới nghi ngờ. Bệnh xơ cứng cột bên vốn không thể chẩn đoán nhanh chóng được, vị chuyên gia này nghĩ nhiều quá."
Cuộc đời cậu mới bắt đầu có tiến triển, có ba mẹ yêu thương, có bạn bè, có công ty đang phát triển nhanh, và quan trọng nhất là có Trang Tự đã thổ lộ lòng mình và tình cảm với cậu.
Trong lòng vẫn không tin đó là thật, Lý Thiện Tình thức trắng đêm, sáng hôm sau mới nhớ ra nhắn tin cho Trang Tự, chúc: "Chúc mừng sinh nhật anh."
Suy nghĩ một hồi, cậu thêm lời chúc khác: "Tiểu Trang, chúc anh sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý."
Trang Tự đã thức, nhanh chóng trả lời: "Cảm ơn em."
Rồi hỏi: "Khi nào em đến đón anh?"
"Khoảng nửa tiếng nữa." Ba mẹ đã đi rồi, Mary nghỉ phép, cậu không muốn ở một mình, cảm thấy sợ, nên lại nhắn: "Càng nhanh càng tốt."
Cậu đi vào phòng tắm, phát hiện sắc mặt mình tái xanh như hồn ma, chỉ còn ánh mắt sống động, nhìn sâu vào gương như muốn nói: "Tôi muốn sống."
Nếu đồng hồ sinh mệnh thật sự bắt đầu đếm ngược nhanh chóng, nếu sinh mạng thật sự sẽ dừng lại.
Lý Thiện Tình không muốn nghĩ thêm nữa, rửa mặt, tìm trong tủ quần áo chiếc áo khoác Trang Tự từng tặng, mặc vào ngoài bộ đồ thường ngày, đội mũ thời sinh viên, rồi xuống lầu.
So với trang phục của cậu, Trang Tự mặc rất lịch sự, áo sơ mi và quần tây, chỉ thiếu mỗi chiếc áo vest để sẵn sàng đi làm.
Trang Tự lái xe đưa cậu đi trên những con đường nhỏ hẹp của Tân Cảng, giới thiệu cho cậu những thay đổi của thành phố, đi qua trường cấp ba trước đây của cậu, đại học Tân Cảng, khu du lịch, bệnh viện Dịch anh.
Một số công trình đã bị phá bỏ, một số được sửa sang, Lý Thiện Tình háo hức mở to mắt, muốn ghi nhớ tất cả trong đầu, lại tự hỏi liệu những kỷ niệm đó có còn ý nghĩa không.
Vì lòng đang có chuyện nặng trĩu, cậu không nói nhiều, Trang Tự nhận ra, lái xe tới bãi đỗ xe gần điểm ngắm cảnh, đỗ xe rồi hỏi: "Em có mệt không?"
Lý Thiện Tình ngước mắt, thấy ánh mắt lo lắng của anh, "ừ" một tiếng, cố gắng đùa: "Sao anh biết hết vậy, đại thọ tinh!"
"Anh thấy em chẳng nói gì cả." Trang Tự lên tiếng: "Nếu thật sự mệt, anh đưa em về nhé."
"Không cần." Lý Thiện Tình lập tức nói: "Em không muốn về."
Nói đến đây, ánh mắt Lý Thiện Tình lướt qua cửa sổ xe, bỗng thấy một tiệm bánh gần đó. Trên tấm bảng hiệu là cái tên quen thuộc, gợi cậu nhớ đến lần đầu mừng sinh nhật cho Trang Tự, khi ấy anh từng mua cho Trang Tự một chiếc bánh vòng. Cậu vừa muốn gợi lại ký ức năm xưa, vừa muốn có một khoảng thời gian ở riêng, bèn nói: "Anh chờ em trong xe một lát."
Bước vào tiệm bánh, hương thơm của kem sữa và trái cây ngọt ngào ập đến. Lý Thiện Tình không đeo khẩu trang, vừa ngửi đã cảm thấy sắp dị ứng, vậy nên hơi tinh quái chọn ngay một chiếc bánh dâu nhìn mộng mơ nhất, hoàn toàn không hợp với khí chất của Trang Tự. Cậu quay sang cô gái mặc tạp dề đang đứng sau quầy, nói: "Tôi muốn chiếc này, làm ơn gói lại giúp tôi."
Cậu xách hộp bánh, tiện thể lấy thêm một hộp nến sinh nhật, chầm chậm đi về phía xe Trang Tự, mở cửa chui vào, đưa chiếc bánh cho người đàn ông đang ngồi chờ với dáng vẻ chỉnh tề, khoẻ mạnh, rồi nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Trang Tự mở ra xem, Lý Thiện Tình thấy anh khẽ nhướng mày, cố ý hỏi: "Có phải rất hợp ý anh không?"
Vậy mà Trang Tự lại không phủ nhận, chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Phản ứng ấy khiến Lý Thiện Tình cảm thấy như trò đùa của mình thất bại, từ đó sinh ra một nỗi xót xa.
Cậu chợt nhận ra mình thích Trang Tự còn nhiều hơn mình tưởng, chỉ tiếc rằng vận may của cậu lúc nào cũng không tốt, hết lần này đến lần khác rơi xuống đáy.
Trang Tự cắm nến lên bánh nhưng không châm lửa. Lý Thiện Tình hỏi sao không thắp, Trang Tự liếc nhìn cậu một cái, vậy là cậu đã hiểu, có lẽ sợ cậu lên cơn hen, hoặc sợ không khí không đủ sạch.
Chỉ là cơ thể cậu vốn đã khó chiều, dù có cẩn thận đến đâu, mọi thứ cũng dễ dàng tan biến như gió.
"Thật ra cũng không sao mà." Lý Thiện Tình nhún vai, không muốn tiếp tục như thế: "không thổi nến thì làm sao ước được."
"Điều ước của anh không cần phải cầu." Trang Tự trả lời.
Lời nói sao mà bí ẩn. Lý Thiện Tình bỗng thấy tò mò. Cậu vốn đã rất thích tìm hiểu mọi thứ về Trang Tự, mấy ngày nay bị những suy đoán của chuyên gia đánh cho đầu óc bay lơ lửng, tâm trạng cũng không còn ủ ê như trước, bèn rướn người tới gần, hỏi: "Vậy đó là điều ước gì?"
Trang Tự tháo nến xuống, đặt sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Lý Thiện Tình.
Ánh mắt ấy khiến cậu nảy sinh một linh cảm chẳng lành, vừa mơ hồ lại vừa hạnh phúc.
Cậu thấy Trang Tự nghiêng người về phía mình, môi mấp máy, như đang do dự, chần chừ, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Anh biết hôm kia em đã tìm thấy hộp hoa ở căn hộ của anh."
"Sau khi nhìn thấy, em có suy nghĩ gì không?"
Giọng nói rất nghiêm túc, ánh mắt cũng trong trẻo, thành khẩn.
Lý Thiện Tình cảm thấy cả người mình như tê dại, tay chân không nhúc nhích nổi, chỉ còn đôi tai đang nghe rõ từng lời.
"Nếu có..." Trang Tự dừng lại, vẻ mặt thuần túy đến mức gần như có chút ngượng ngùng, giống hệt như lúc hai người mới quen nhau, giống như Lý Thiện Tình chưa từng rời khỏi Tân Cảng, chưa từng làm điều gì tổn thương anh. Anh khẽ hỏi: "Nếu em có... thì chúng ta... có thể bắt đầu lại không?"