Đào Đào Ô Long

Chương 22



Tô Đào thật sự không hề động đậy.
Không phải cô không muốn cử động, mà là không thể cử động.
Người đàn ông gắt gao nhấn gáy cô ấn vào lồng ngực, một chút cũng không cho cô giãy giụa.

Sau hai lần phản kháng vô ích, cô liền dần dần từ bỏ.
Cũng không biết là vì khẩn trương hay sợ hãi, tim cô đập rất nhanh, đặc biệt lúc chỉ nhìn thấy một màu đen trước mắt, âm thanh "thình thịch" càng thêm rõ ràng.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi bình ổn hô hấp lại một chút, cô nhỏ giọng hỏi: "Là...Là ai vậy?"
Giọng nói của anh có chút lạnh, anh thành truyền từ trên đỉnh đầu, "Ừ, có thể là phóng viên."
Sau khi nghe anh nói, Tô Đào cảm thấy lực đạo của bàn tay đang đặt sau gáy cũng dần nhẹ hơn, không lâu sau, một chiếc áo khoác đắp lên người cô, đầu nhỏ của cô bị bao phủ chặt chẽ.
"Đứng chờ chỗ này."
Ninh Dã đi rồi, Tô Đào đứng yên tại chỗ không dám cử động, cũng không dám quay đầu lại.
Áo khoác trên đầu rất lớn, dường như có thể bao bọc toàn bộ nửa thân trên của cô.

Mặc dù anh đã đi, nhưng trên áo vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Tô Đào không hiểu sao cảm xúc lại có chút rối loạn.
Vừa vặn lúc này thang máy khu VIP chuẩn bị đi lên, chậm rãi mở ra trước mặt cô, Tô Đào mấp máy môi, chần chờ một lát, liền đi về phía trước.
Lúc tới dưới lầu của rạp phim, cô nhắn tin cho Ninh Dã.
Tô Đào: [Anh Ninh Dã, nếu em đó chắc chắn sẽ có thêm phiền toái, em về nhà trước đã.]
Hai ba phút sau, khi Tô Đào đã ngồi vào trong xe taxi, bên kia liền gọi lại đay.
"Đừng náo loạn đi xuống, qua bãi đỗ xe bên kia chờ anh."
Tô Đào ngừng lại, do dự một chút mới trả lời: "Không cần, anh Ninh Dã, em đang ngồi taxi."
"Trực tiếp về nhà?"
"Đúng vậy..."
"Kêu dì giúp việc dọn cơm cho anh luôn, lát nữa anh cũng về ăn."
"Được ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Đào quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm tình không hiểu sao vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lúc cô quay về, đầu tiên là ngoan ngoãn đem áo khoác của Ninh Dã treo gọn gàng trên giá, lại nhắc dì giúp việc chuyện lát nữa anh sẽ về ăn cơm, rồi cô lại nói muốn lên lầu nghỉ ngơi, chút nữa không xuống được.
Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa, mãi tới lúc cảm xúc dần cân bằng trở lại, cô mới ra ngoài.
Cô không biết Ninh Dã quay về lúc nào, chỉ là trong lúc đang sấy tóc, cô chợt nhìn ra cửa sổ thì thấy xe thể thao của anh đã ở trong sân.
Tô Đào trong nháy mắt liền nhớ lại chuyện phát sinh hôm nay, cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng tăng thêm.
Tô Đào mím môi đi về phía giường ngủ, lấy điện thoại gửi Wechat cho Chung Giai Giai.
Tô Đào: [Giai Giai, cậu về nhà chưa?]
Bên kia trả lời rất nhanh, chừng khoảng một giây.
Chung Giai Giai: [Đã về!!! Hehehe, Đào Đào, tớ cuối cùng cũng nhìn thấy được nữ thần! Nhìn cô ấy ở cự ly gần vô cùng đẹp nha! Làn da rất trắng! Cái nhan sắc này thật khiến người ta động tâm!]
Tô Đào trong đầu cũng nhớ tới chuyện của Trịnh Điềm hôm nay, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ gửi đi một câu.

Tô Đào: [Giai Giai, cậu biết nơi nào phù hợp làm thêm mùa hè không? Trước lúc vào đại học, tớ muốn ra ngoài làm thêm 2 tháng!]
Chung Giai Giai: [??? Tại sao chứ? Đang yên đang lành sao cậu lại muốn đi ra ngoài làm thêm?]
Tô Đào không đem chuyện hôn ước nói với cô, lúc này cũng không quá cặn kẽ, chỉ trả lời---
Tô Đào: [Bà Ninh đi nước ngoài du lịch, bà ấy kêu anh Ninh Dã về đây chiếu cố cho tớ, tớ lại thấy có chút phiền, nên muốn ra ngoài làm thêm thử xem sao...]
Chung Giai Giai: [Anh Ninh Dã về đó chiếu cố cho cậu là không đúng sao? Cậu sợ phiền toái cái gì chứ! Cái này không phải là ông trời tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc gần gũi sao! Vậy mà cậu còn muốn trốn ra ngoài!]
Tô Đào biết chắc Chung Giai Giai ở bên kia đang suy nghĩ vớ vẩn, có chút bất đắc dĩ.
Tô Đào: [Giai Giai...]
Chung Giai Giai: [ Được rồi, tớ không nói nữa.]
Chung Giai Giai: [Thật sự theo cậu mà nói, tớ cảm thấy cậu đi làm gia sư rất thích hợp, chẳng qua hiện tại trong khoảng thời gian này, phỏng chừng mấy bậc phụ huynh đều đã tìm được gia sư bổ túc phù hợp trong kỳ nghỉ hè này rồi.]
Chung Giai Giai: [!!! Bằng không cậu cùng tớ đi qua tiệm trà sữa xem thử? Tớ muốn đi kiếm ít tiền tiêu vặt để mua vé đu thần tượng, nếu cậu thấy được, chúng ta cùng qua đó.]
Chung Giai Giai: [Gần trường chúng ta có một chỗ khá tốt, mỗi ngày làm việc 6 tiếng còn được trả lương hàng tuần, nhưng chủ quán nói nếu có việc gấp thì cũng có thể trả hàng ngày.]
Tô Đào căn bản không để ý tới vấn đề tiền lương, nhìn tới dòng này, cô nhanh chóng gõ lại.
Tô Đào: [Tớ không quan trọng, tớ như thế nào cũng được.

Ngày mai liền có thể sao?]
Chung Giai Giai: [Tớ cùng chủ quán hẹn là ngày mai, bà ấy nói nếu có bạn học cũng muốn đi kiếm tiền thì có thể dắt theo luôn.

Ngày mai chúng ta đi được chứ?]
Tô Đào: [Được, hẹn mai gặp!]
-
Sáng hôm sau, Tô Đào không ngủ nướng, dậy từ rất sớm sửa soạn đồ đạc.
Lúc xuống lầu, ngoài ý muốn phát hiện Ninh Dã cũng dậy sớm.
Bước chân cô hơi do dự, sau đó chậm rãi đi về phía phòng khách, hô lên "Anh Ninh Dã,"
Ninh Dã đang hút thuốc chơi game, thấy cô xuống, liền đứng dậy đi về phía phòng ăn.
"Ăn sáng trước đi."
Tô Đào không biết anh có phải cố ý chờ cô, hay là trùng hợp...
Lúc này đi theo anh, cô có chút không được tự nhiên.
Sau khi ngồi vào bàn, cô vẫn luôn cúi gằm uống canh, không hề ngẩng đầu.
Bên tai cô vẫn không ngừng truyền tới âm thanh trong game, chừng vài phút sau, một tiếng "Victory" vang lên, bốn phía dần trở nên yên tĩnh.
Tô Đào cảm giác được ánh mắt của anh đang dán trên người mình, lông mi cô run rẩy cụp xuống, đầu càng cúi thấp hơn.
"Tại sao hôm qua đi về trước."
Thời điểm Ninh Dã nói, vẫn luôn yên lặng nhìn cô gái nhỏ chằm chằm.
Không mặt tuấn tú vẫn luôn nhàn nhạt, không có cảm xúc gì.
Tô Đào chần chờ một lúc, nhỏ giọng nói: "Em sợ ở lại sẽ gây phiền toái cho anh, nên...liền nghĩ đi về trước.
Ninh Dã đối với cô dường như cũng không nghi ngờ gì, tiểu cô nương vẫn luôn ngoan ngoãn, trước đây mọi chuyện đều đứng ở góc độ của anh suy xét, cho nên lần này cũng không có gì nghi ngờ.
Anh cầm đũa, tùy tiện gặp một hạt đậu phộng ngâm giấm bỏ vào miệng, lúc sau dường như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói với cô: "Dì giúp việc làm cơm sáng xong đã trở về nhà, phỏng chừng buổi tối mới về lại đây, chờ lát nữa đi với anh, tới công ty anh một ngày, ở đó ăn cơm..."
Tô Đào nghe anh nói xong, vội vàng cắt ngang: "Không cần, hôm nay em có việc!"
Người đàn ông khẽ cau mày: "Việc gì?"
Tô Đào biết chuyện đi làm thêm chắc chắn sẽ giấu không được, cho nên liền thành thật trả lời.
"Em cùng Chung Giai Giai sẽ đi làm thêm ở tiệm trà sữa, nghỉ hè mà chỉ ở nhà thì cũng không tốt lắm, tình cờ có cơ hội này, có thể đi trải nghiệm một chút."
Cô nói xong, mặt người đàn ông càng nhăn nhó hơn.
"Không được."
Tô Đào sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn qua, "Tại sao?"
"Anh cũng muốn hỏi em tại sao đó, em thiếu tiền hay sao? Đang yên ổn tại sao lại muốn đi làm thêm? Nếu thiếu tiền có thể nói với anh, anh sẽ nói trợ lý cấp thẻ cho em, muốn tiêu xài gì cũng được, không ai quản em."
Ninh Dã buột miệng thốt ra những lời này, cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc sau, lại cảm thấy có chút sai sai, lại bổ sung thêm: "Bà nội đã nhờ anh chiếu cố em, bà ấy dường như xem em như bảo bối nên mời sai anh về đây, kết quả anh tới, em lại ra ngoài làm thêm.

Em cảm thấy chuyện này nếu tới tai bà, bà ấy sẽ để yên cho anh sao?"
Tô Đào căn bản không nghĩ sẽ bị anh ngăn cản, cũng không nghĩ tới thái độ này cũng anh, sau khi nghe xong vô cùng tức giận, đôi mắt trợn tròn lên.
"Sẽ không! Em sẽ tự đi giải thích với bà Ninh! Hơn nữa em cũng không còn là trẻ vị thành niên, em có quyền tự quyết định chuyện của mình!"
Lúc tiểu cô nương nói, cô ít khi lộ ra bộ dáng nghiêm túc kiên cường, nhìn khuôn mặt đáng yêu kia lộ ra một tia hung dữ.
Cảm xúc khó chịu trong lồng ngực anh lập tức tan biến, sắc mặt đột nhiên buông lỏng.
Tô Đào vẫn luôn trừng mắt chờ anh trả lời, nhưng mãi một lúc lâu sau, thấy anh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm, phản ứng nhất thời có chút mất tự nhiên.
"Làm sao vậy...!Em nói sai cái gì sao?"
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước, bên trong có chút co quắp, nhưng lại đẹp vô cùng,
Người đàn ông lười nhác câu môi dưới, vẻ mặt cợt nhả.
"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy kẹo bông gòn tức giận, có chút lạ lẫm."
"..."
"Ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ chở em qua đó."
Tô Đào mở to mắt chớp chớp, con người lóe lên vài tia sáng nhỏ, nghi ngờ "Liền...!Như vậy mà đồng ý sao?"
Nụ cười lười biếng trên mặt Ninh Dã càng tươi hơn, lông mày hơi nhướng lên.
"Sao nào? Cảm thấy anh sẽ tiếp tục phản đối? Không bằng em điện cho bà hỏi lại?"
"Không cần!"
Tô Đào nhanh chóng phản ứng, sau lại cúi đầu ăn cơm, không ngẩng đầu lên nhìn anh.
-
Nửa tháng sau, Tô Đào hàng ngày vẫn làm thêm tại quán trà sữa.
Tài xế trong nhà không biết phải làm, nhưng vẫn luôn ở nhà bên này.

Hầu như mỗi buổi sáng, Ninh Dã đều đưa cô đi, hỏi thời gian tan làm của cô và luôn đón cô đúng giờ.
Tô Đào có từ chối vài lần, nhưng không hề có hiệu quả nào, thậm chí Ninh Dã nghe không vào liền mất kiên nhẫn, còn nói nếu cô không muốn anh tới thì anh sẽ dứt khoát điện nói bà Ninh đến thử xem sao.
Tô Đào biết chuyện mình đi ra ngoài làm thêm, nếu bị bà Ninh phát hiện chắc chắn sẽ rất lo lắng, cho nên cô cũng không dám phản đối nữa.
Cũng may trừ mỗi ngày từ lúc đưa đón cô, cơ hội hai người tiếp xúc cũng không tính là nhiều.
Thời điểm Tô Đào ở nhà, đều sẽ cố tình trốn trong phòng, trừ khi ăn cơm sẽ thấy Ninh Dã một chút, còn lại cơ hồ ai đều bận việc nấy.


Mà Ninh Dã cũng không ở nhà nhiều, đôi lúc vừa đón cô về lại phải vội ra ngoài ngay, có khi tới nửa đêm anh cũng chưa quay về.
Hôm nọ, Chung Giai Giai dường như phát hiện ra được gì đó, không nhịn được liền hỏi cô.
"Đào Đào, tớ cảm giác như cậu đang cố trốn tránh anh trai Ninh Dã nhà cậu vậy?"
Việc này cũng không thể trách làm sao mà Chung Giai Giai biết được, trước kia mỗi lần nhắc tới Ninh Dã, Tô Đào đều sẽ cười cười, như thể là không muốn nói về anh ấy.
Nhưng gần đây, cô tận mắt chứng kiến Ninh Dã luôn đưa đón chị em tốt mỗi ngày, vậy mà cũng không nghe Tô Đào nói gì về Ninh Dã dù chỉ là một câu.
Dường như cô lại nghĩ đến gì đó, Chung Giai Giai một bên khuấy nồi trân châu, một bên thò qua Tô Đào, nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải cậu phát hiện Ninh Dã ca ca nhà cậu quá đào hoa, cho nên cậu cũng không thích anh ta?"
Tô Đào cạn lời, sau chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Giai Giai, tớ nói cậu mấy lần rồi, chuyện không có chứng cứ thì chúng ta không thể nói bậy."
Chung Giai Giai bĩu môi, "Được rồi, tớ biết rồi, vô luận có như thế nào, anh trai Ninh Dã nhà cậu trong lòng cậu vẫn là người tốt."
Điểm này Tô Đào không có ý kiến gì, mềm giọng trả lời: "Anh ấy vốn dĩ rất tốt mà."
"...!Vậy cậu vì cái gì còn muốn trốn tránh anh ta chứ?"
Chung Giai Giai nghi ngờ nhìn cô, lại hỏi tiếp: "Cậu lúc trước không muốn trả ơn cho anh ta sao? Như thế nào? Sao lại không trả ơn tiếp?"
Tô Đào nghe bạn tốt nói xong, động tác đang chỉnh lại ống hút chợt dừng lại.
Mãi một lúc sau, cô mới trả lời: "Giai Giai, thật ra chuyện này là do trước kia tớ vẫn nghĩ nó đơn giản, tớ luôn cho rằng việc đối xử tốt với anh ấy là một điều tốt, nhưng tớ lại không nghĩ tới, những hành động kia của tớ đã vô tình trở thành gánh nặng của anh ấy.

Chuyện này mà nói, nếu cứ như lúc đầu, chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng cứ mãi như vậy, tớ nghĩ không nên gây phiền toái cho anh ấy nữa."
Chung Giai Giai căn bản không biết chuyện hôn ước cũng không biết tới thái độ trước đây của Ninh Dã, cho nên lúc này như đang ở trong sương mù, vừa định hỏi lại, cửa tiệm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một đám học sinh trung học lần lượt theo thứ tự đi vào, Chung Giai Giai cùng Tô Đào đồng thanh "Xin chào", vừa nói xong, đáy mắt của Tô Đào hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Lần này có tổng cộng năm, sáu học sinh trung học, đều là nam, và người bước vào cuối cùng chính là là Lưu Bác.
Cậu nhóc hôm nay rất phông độ, giày thể thao đen, áo thun đen, trước ngực còn đeo một dây chuyền bạc hình đầu lâu.
Lúc cậu ngẩng đầu, cậu cũng không nghĩ sẽ gặp Tô Đào ở đây.

Chỉ là cậu kinh ngạc một hai giây, sau đó liền phản ứng lại, đi theo bạn học đến góc quán trà sữa ngồi xuống, không chào hỏi cô một lời nào.
Bọn nhóc cử một đứa tới quầy lễ tân gọi đồ ăn vặt cùng trà sữa, sau đó lại quay đầu lại hô lên: "Lưu Bác, cậu uống gì?"
Lưu Bác có chút không kiên nhẫn, tùy tiện trả lời: "Tùy, cậu chọn gì tớ uống đó."
Cậu nhóc kia cũng không để ý thái độ của cậu, lướt qua một vòng thực đơn, cuối cùng chọn cho cậu một ly nước trái cây.
Lúc trở lại, cậu bé kia đấm Lưu Bác một cái, nói: "Nếu không phải hôm nay vì tâm tình cậu không tốt, tớ không thèm hầu hạ cậu đâu."
Lưu Bác lạnh mặt, không trả lời.
Một người bạn học bên cạnh thấy thế, nói: "Đám người bên trường trung cấp nghề kia sẽ không đến tìm Lưu Bác thật chứ? Cô gái kia tự mình tìm số Lưu Bác nhắn tin, Lưu Bác cũng chưa trả lời, tại sao vị lão đại kia lại đổ hết mọi chuyện trên người cậu chứ?"
"Bọn dân anh chị trong trường trung cấp tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại đơn giản, nếu chúng hiểu chuyện, thì sẽ đem thanh danh bản thân làm tồi tệ như vậy sao? Hơn nữa, vị mà được gọi là lão đại kia, thật ra đã lưu ban hai ba năm rồi, năm nay chắc hẳn cũng đã hơn 20 tuổi!".

Một bạn học khác bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, "Bất quá thì tớ cũng có chút lo lắng, Lưu Bác, bằng không cậu chờ lát nữa kêu anh họ cậu tới đây đi, không phải cậu nói cậu có anh họ đánh nhau rất lợi hại sao? Chờ lát nữa anh ấy sẽ dạy dỗ những người ở trường trung cấp nghề."
Tô Đào nghe đến đó, đáy lòng càng thêm kinh ngạc, cô giương mắt nhìn qua bên kia, chỉ thấy Lưu Bác mất kiên nhẫn dựa vào ghế, đáp: "Không cần thiết, tớ có thể tự thu phục được."
Thái độ của cậu làm Tô Đào có chút lo lắng, đang do dự không biết nên làm như thế nào, cửa tiệm trà sữa một lần nữa bị người ta đẩy ra.
Lần này bước vào là mấy thanh niên có hơi lớn tuổi, bọn họ mỗi người đều nhuộm tóc, khí thế trên người so với đám Lưu Bác áp đảo hơn rất nhiều.
Người cầm đầu nhìn thoáng qua góc bên kia, thời điểm thấy Lưu Bác, lạnh giọng cười cười.
"Ồ, nhóc con cũng dám đến à?"
Lưu Bác nhìn nhìn anh ta một chút, không chút khách khí trả lời: "Tôi còn đang đợi anh quỳ xuống kêu ba ba nha, sao có thể không tới?"
Sắc mặt của vị lão đại kia thay đổi ngay lập tức, không vòng vo, trực tiếp cầm một cái ghế bên cạnh ném qua.
- --- "Ầm!!!"
Sự việc đột ngột này làm Chung Giai Giai hoảng sợ tới mức hét lên, nhịp tim của Tô Đào cũng đập ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng mặt ngoài so với cô ấy thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô thấy Lưu Bác cắn răng đứng dậy, đáy mắt hung hăng phiếm hồng, nhưng là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Không chút do dự, cô nghiêm túc dặn dò Chung Giai Giai "Coi chừng nguy hiểm", tiếp theo liền vòng qua quầy lễ tân, đi ra.
Lưu Bác ở bên này cũng cầm ghế ném quá, nhưng người kia thủ thân rất khác, nghiêng người qua bên kia, khéo léo né tránh.
Tiếp theo, người kia cười lạnh, hô một câu "Tìm chết!" rồi lập tức đánh trả.
Lưu Bác căn bản không kịp phản ứng, Tô Đào ở bên cạnh nhìn qua, cũng không nghĩ gì nhiều, giơ tay đẩy cậu nhóc sang một bên.
Không nghĩ tới, cậu lại bị cô nàng đẩy qua, ghế nhựa nguyên bản sẽ dừng lại trên người Lưu Bác, lại đập vào cánh tay cô!
Chung Giai Giai bên kia vốn đang khẩn trương điện cảnh sát, nhìn thấy Tô Đào bên kia, không nhịn được hét lên---
"Đào Đào!"
-
9 giờ tối, bên trong đồn công an vẫn còn sáng đèn.
Cảnh sát làm nhiệm vụ vẫn đang bận rộn, Lưu Bác cùng Tô Đào ngồi trên băng ghế, nghe một bác cảnh sát lớn tuổi dạy dỗ.
"Lần sau không thể liều lĩnh như vậy, các cháu có biết mấy người kia như thế nào không? Số lần bọn họ tới đây rất thường xuyên, không hề để bụng chuyện gì, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Nếu vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy, thì không cần phải động thủ, trực tiếp nói cho người nhà, nếu không có tác dụng thì cứ tìm đến các chú đây, bọn họ có thể tìm tới đồn công an sao?"
Lưu Bác nghe không đâu vào đâu, vẫn luôn cúi đầu im lặng.
Nhưng Tô Đào bên cạnh, sau khi nghe chú cảnh sát nói xong, ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ nhắc nhở em ấy không nên liều lĩnh như vật."
"Còn nhắc nhở cậu nhóc này, không phải cháu cũng đồng lõa sao?"
Hiếm khi có một cô bé nào lại có thể ngoan ngoãn đáng yêu trong đồn cảnh sát như vậy, trong lòng cảnh sát cũng dịu đi.
"Lần sau nếu loại chuyện này xảy ra, cháu trước hết phải tự bảo vệ bản thân trước, nếu được thì cứ trốn đi.

Cháu nghĩ một cô gái như cháu xông lên thì có thể giải quyết được gì, hơn nữa, em trai của cháu xem ra còn béo thịt hơn cả cháu, cháu cũng không cần lo lắng như vậy."
Chú cảnh sát nói xong, chỉ chỉ cánh tay bầm tím của Tô Đào, "Mặc dù chú mới nhờ một đồng nghiệp có chút hiểu biết về sơ cứu giúp cháu, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, cũng đừng quá lo lắng.

Trở về thì kêu người nhà xoa thuốc cho cháu, đừng sợ đâu, xoa bóp thì vết bầm mới mau tan, hiểu không?"
Tô Đào gật đầu, mềm giọng trả lời: "Vâng, cảm ơn chú, cháu biết rồi ạ."
Không lâu sau, trên hành lang truyền đến một tiếng bước chân, thân hình to lớn đĩnh đạc xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Lưu Bản phản ứng rất nhanh, trên mặt tức khắc tràn đầy nhiệt tình, cười cười, "Anh họ!"
Ninh Dã căn bản không quan tâm cậu nhóc, ánh mắt đầu tiên là nhìn qua Tô Đào.

Lúc bắt gặp tầm mắt của cô, tiểu cô nương tựa hồ có chút khẩn trương xấu hổ, liền dời đi chỗ khác.
Lúc sau, tầm mắt anh nhàn nhạt thu về, chủ động bắt tay với vị cảnh sát kia.
"Chào anh, tôi là người nhà của hai đứa nhỏ."

- ---
Trên đường về, không khí trong xe vẫn luôn rất căng thẳng.
Lưu Bác dường như bây giờ mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề này, cậu vốn dĩ cho rằng thay vì tìm mẹ thì tìm anh họ sẽ bớt vất vả hơn, nhưng hiện tại thì...
Có vẻ như không phải vậy?
Dù ngồi ở hàng ghế phía sau nhưng cậu cũng có thể được một tầng lạnh lẽo quanh người anh họ, nhất thời cậu có chút thương xót cho Tô Đào đang ngồi ở ghế phụ.
Tô Đào thật ra đã nhận thấy cảm xúc bất thường của anh, nhưng cũng may cô đã gặp qua vài lần bộ dáng tức giận của anh, nên lúc này không tính là quá sợ hãi.
Lúc sau xe một đường vững vàng quay về biệt thự của Ninh gia.
Dì bảo mẫu đã ngủ, phòng khách im lặng không một tiếng động.

Lúc Ninh Dã cùng hai cái đuôi nhỏ phía sau đi vào, không nói gì cũng không để ý đến bọn họ, ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu châm thuốc.
Lưu Bác thật sự không chịu nổi loại không khí như thế này, gãi gãi đầu, chủ động nhận lỗi.
"Anh họ, em sai rồi, đáng ra em không nên cùng bọn họ...!Nhưng anh không biết đâu, bọn chúng lần này thật sự là khinh người quá đáng, rõ ràng là em không sai, nhưng chúng cứ đổ hết mọi chuyện lên người em! Em thật sự nhịn không được, nên mới đáp trả!"
Lưu Bác lải nhải đem chuyện đã xảy ra kể cho Ninh Dã, cuối cùng, lại giả vờ bộ dáng đáng thương, nói với Ninh Dã: "Anh họ, anh xem em đâu có thảm hại như vậy, chuyện này anh đừng nói cho mẹ em biết được không?"
Người đàn ông không có phản ứng gì, tay kẹp điếu thuốc chỉ lên lầu, "Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
Lưu Bác còn tưởng rằng Ninh Dã đã đồng ý, vừa định chạy lên lầu, giây tiếp theo, nhìn thấy Tô Đào, ngay lập tức phản ứng lại.
Cậu nhóc có chút khó xử, biểu tình cũng không quá tự nhiên.
"Cái kia, anh họ...Chuyện hôm nay của em không liên quan tới chị ấy, nếu anh muốn thì hãy phạt em đi, mọi chuyện đều do em, chị ấy không làm gì hết! Chị ấy còn vì giúp em mà bị thương nữa, anh đừng..."
Anh tựa hồ có chút mất kiên nhẫn, ngậm điếu thuốc đứng dậy, xách cổ áo Lưu Bác trực tiếp kéo lên lầu.
Phòng khách một lần nữa lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, Tô Đào đứng yên tại chỗ, có chút uể oải thở dài một hơi.
Thật ra hiện tại thì cô cũng đã ý thức được bản thân hôm nay đã liều lĩnh như thế nào, muốn bảo vệ người khác thì trước hết phải bảo vệ tốt bản thân mình, đạo lý này cô trước đây cô đã nghe qua vô số lần.
Nhưng hôm nay thời điểm xông bào, cô không hề có một chút do dự nào.
Cánh tay bị bầm của cô vẫn còn hơi đau, cô nâng lên nhìn một chút, phát hiện vết bầm ngày một đậm hơn.
Không lâu sau, tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới, cô vẫn luôn cúi xuống, không ngẩng đầu.
Sau khi anh tới gần, trực tiếp ngồi xuống sô pha, lát sau, một âm thanh trầm thấp truyền đến---
"Lại đây."
Tô Đào không nhúc nhích, lén lút nâng mắt lên nhìn anh, chỉ thấy Ninh Dã đang mở hòm thuốc, mặt vô cảm.
Cô ngẩn ra một chút, mím môi, bước từng bước nhỏ qua bên kia.
Quá trình bôi thuốc diễn ra rất bình tĩnh, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói gì, hơi thở càng ngày càng lạnh, xoa xoa vết bầm trên tay cô gái nhỏ.
Sau khi xử lý xong, anh đóng hòm thuộc, cũng không nhìn cô, nói---
"Lưu Bác nghỉ hè, mẹ nó đã sớm tìm được một gia sư để quản nó, nhưng nó vẫn không về nhà, mẹ nó cũng không còn cách nào.

Mấy ngày nay, anh muốn cho nó ở lại đây, em sẽ giám sát nó, tiện thể giúp nó làm ít bài tập."
Tô Đào hiển nhiên không đoán được là anh sẽ nói điều này, dường như có chút ngoài ý muốn.
"Hẳn...!Hẳn là sẽ không nghe lời em đâu?"
"Cái này em không cần lo lắng, em sẽ quản nó để nó không thể rời đi được, cũng sẽ nói nó nghe lời em.

Chỉ cần em nói cho anh biết, em có nguyện ý không làm thêm ở quán trà sữa hay không, việc quản được thằng nhóc đều có thể."
Lúc anh nói, mắt nhìn chằm chằm cô, cảm giác áp bách khiến người khác không thể bỏ qua.
Tô Đào bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu.
"Em sẽ thử xem sao."
"Được, anh sẽ trả lương cho em gấp mười lần tiền em đi làm thêm."
Tô Đào nhanh chóng lắc đầu, "Không cần! Em không thiếu tiền."
"Được." Anh cũng không nói thêm gì, cũng không nhìn ta nữa, "Quay về nghỉ ngơi đi."
Tô Đào trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nghe lời anh đứng dậy, sau khi được hai bước, không nhịn được, quay đầu nói với anh---
"Thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi."
Sau khi tiểu cô nương lên lầu, Ninh Dã vẫn ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Làn khói bay lượn trước mặt anh, nên cũng không thấy rõ cảm xúc bây giờ của anh là như thế nào.
Lát sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Lưu Bác.
Ninh Dã: [Xuống lầu.]
Lưu Bác bên kia trả lời rất nhanh, tin nhắn gửi đi chưa được một phút, cậu nhóc đã bay từ trên lầu xuống dưới.
"Anh họ, có chuyện gì sao?"
"Em kể lại chuyện hôm nay một lần nữa, bao gồm cả tin tức về người đánh em."
Lưu Bác nghiêm túc kể lại toàn bộ câu chuyện,cuối cùng, Ninh Dã nghe xong ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
"Có thể liên lạc tới người đánh em hay không?"
Lưu Bác sửng sốt, gãi gãi đầu, "Có thể, bất quá...!anh họ muốn thay em báo thù sao? Không cần đầu, em không muốn phóng đại chuyện này lên, nếu mẹ biết em sẽ bị giáo huấn.

Hơn nữa, những thù oán giữa em và cậu ta, hôm nay đã thanh toán xong rồi, không cần tiếp tục!"
Ninh Dã chậm rãi đem đầu thuốc gạt tàn, thần sắc nhàn nhạt, hơi thở hỗn loạn quanh người khiến người tác có chút sợ hãi.
"Chuyện của em đã giải quyết xong, nhưng của anh còn chưa giải quyết xong đâu...".


Bình Luận (0)
Comment