Đảo Dị Chủng

Chương 121


Thanh âm gầm rống của thú nhân ngày càng gần sát, Trương Diệu thật lòng không muốn đụng độ chúng nó chút nào.

Vì hiện tại Bùi Yến, Trương Diệu còn chưa hoàn toàn lành vết thương, đánh với đám thú nhân kéo tới mãi không hết là tự tìm chết, có thời gian đó chẳng bằng nhanh chóng tìm lối ra còn hơn.
Càng chạy tới trước thì thực vật phát sáng hai bên đường càng thưa thớt.

Nếu không nhờ những ấu trùng đom đóm bám trên vách đá chỉ dẫn ánh sáng cho hai người, trong bóng tối khó thể phân biệt mình sẽ chạy đi đâu.

Lỗ tai nghe rõ phía trước có tiếng nước chảy, thanh âm lớn dần.

Mãi khi Trương Diệu, Bùi Yến cùng dừng bước, bọn họ thấy trước mặt có dòng nước chảy xiết ngáng đường.
Tốc độ chảy của dòng nước rất nhanh, Trong hố ngầm tối đen không phân biệt được độ sâu cạn.

Trương Diệu quay đầu nhìn đám thú nhân cách bọn họ khoảng trăm mét, lại nhìn Bùi Yến đứng cạnh mình.

Hai người nhìn nhau, gật đầu ngầm quyết định.
Trương Diệu hít sâu, nhảy ngay xuống dòng nước tối đen không thấy đáy.

Bùi Yến cũng nhảy theo anh.
Trương Diệu không rõ dòng nước sẽ chảy về đâu nhưng kỹ thuật bơi của anh tạm được, còn có Bùi Yến bơi giỏi như cá, nên anh càng tự tin hơn.

So với đánh nhau cùng thú nhân mãi không dứt, hai người chọn đi đường nước tìm cơ hội sống.
Trương Diệu nhảy vào trong nước, làn nước lạnh thấu xương bao bọc anh lại.


Những vết thương trên người anh chỉ vừa khép, miệng vết thương tiếp xúc với nước làm Trương Diệu run rẩy.

Trương Diệu không ngờ hai người nhảy vào nước không phải dòng sông mà là nước xiết do nước biển tụ tập lại.

Nước chui vào miệng, có vị mặn đắng, làm vết thương trên người anh đau đến không tả nổi.
Thì ra hình phạt nước muối là sự trừng phạt rất tàn nhẫn.

Cả người Trương Diệu ngâm trong nước biển, anh dã nếm được mùi vị của nạn nhân bị hình phạt nước muối.

Trương Diệu lấy lại bình tĩnh, anh bơi trong dòng nước, chậm rãi lặn xuống.
Không lâu sau Trương Diệu cảm giác bên cạnh có cái gì đụng vào mình.

Dưới nước tầm nhìn hạn hẹp, hầu như không thấy rõ cảnh xung quanh, nhưng chẳng hiểu sao Trương Diệu biết là Bùi Yến đụng vào anh, làm lòng bình tĩnh hơn.
Bùi Yến đụng vào Trương Diệu, bơi tới bên cạnh anh, kéo anh bơi trong nước biển tối tăm xuôi theo dòng chảy.
Trương Diệu không biết Bùi Yến có phát hiện lối ra không, nhưng anh hoàn toàn tin tưởng khả năng của hắn.

Hai người bơi trong dòng nước xiết càng lúc càng xa, bỏ lại đám thú nhân đứng ngó trân trân.

Thú nhân không biết bơi, chúng nó táo bạo gầm rống trên bờ.
Hai người dọc theo dòng chảy bơi xuống hạ du, trong bóng tối không thấy lối đi.


Không biết bơi bao lâu, Trương Diệu nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.

Trương Diệu ló đầu ra, chân đạp nước.

Anh cảm thán rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời.
Bộ lạc cây Vi Thú nhân Xích Kha đầy rẫy nguy hiểm đã bị bọn họ bỏ xa, Trương Diệu không biết mình bơi đến đâu trong vùng hạ du.
Trương Diệu trôi nổi theo dòng nước, anh ngước đầu nhìn bình minh, bầu trời từ trắng chuyển sang sắc xanh, ánh sáng da cam từ đường chân trời từ từ khuếch tán bốn phía, tỏa ánh sáng ấm áp.
Loay hoay lâu như vậy không ngờ trời bên ngoài đã sáng, bỏ chạy thuận lợi làm Trương Diệu thả lỏng thần kinh, anh quay đầu tìm Bùi Yến đã hướng dẫn anh bơi ra ngoài.

Trương Diệu hết hồn không thấy bóng dáng Bùi Yến đâu, anh vội ngó quanh quất tìm kiếm bốn phía.
Trên mặt nước không có bóng người.
Trương Diệu biến sắc mặt, hít sâu, xoay người lặn xuống nước biển giảm bớt tốc độ chảy xiết.

Trương Diệu cố gắng mở to mắt dưới đáy nước, cuối cùng ở chỗ hạ du anh mơ hồ thấy bóng người trôi theo dòng nước.
Trương Diệu quẫy đạp bơi nhanh xuống hạ du, đến gần Bùi Yến hôn mê đã chìm xuống dáy.

Trương Diệu từ sau lưng xuyên qua nách Bùi Yến kéo hắn bơi lên trên, anh nửa ôm nửa lôi vất vả kéo người lên bờ.
Trương Diệu vuốt tóc ngắn ướt sũng nước ra sau gáy, vội vàng cúi đầu xem xét tình hình Bùi Yến.

Sắc mặt của hắn rất tệ, môi mím chặt, màu môi hơi xanh.


Vết thương trên người nhờ ăn trái cây đã kết vảy giờ lại nứt ra, rướm máu.
Trương Diệu luôn cho rằng Bùi Yến ăn trái liệu gai rồi vết thương nên lành hết, nên hắn mới biểu hiện nhẹ nhàng thoải mái như chưa từng bị thương, cùng anh chạy trốn, không chút do dự nhảy vào nước biển, kiên trì hướng dẫn anh bơi ra dòng nước xiết tối tăm nguy hiểm.
Nhưng sự thật là Bùi Yến luôn chịu đựng vết thương chưa khép liền, mãi khi đưa Trương Diệu ra khỏi khu vực biển nguy hiểm thì hắn cho phép mình bị cơn đau nhấn chìm.
Trương Diệu giơ bàn tay run rẩy, không biết run vì ngâm trong nước biển lạnh băng hay nguyên nhân gì khác.

Trương Diệu thăm dò vươn ngón tay gần mũi Bùi Yến, xem hắn còn thở không.

Chờ mãi không cảm nhận được Bùi Yến hô hấp, Trương Diệu vội cúi người, đầu dán sát ngực hắn lắng nghe nhịp tim đập.

Trương Diệu nghe kỹ nửa ngày cuối cùng nghe được tiếng tim đập rất nhỏ.
Trương Diệu quyết định hô hâp nhân tạo cho Bùi Yến ngay.

Trương Diệu xoay người Bùi Yến nằm thẳng, ngửa đầu hắn ra sau thật cao để đường hô hấp thẳng, bóp đôi môi mím chặt.

Anh quỳ dưới đất, tay nâng cằm Bùi Yến.

Trương Diệu hít sâu truyền không khí quý giá vào người hắn.
Khi bờ môi chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Bùi Yến, anh nhíu chặt mày, xúc giác lạnh lẽo như của người chết.

Trương Diệu không ngừng hút không khí đưa vào miệng Bùi Yến, mãi khi hắn sặc nước, sắc mặt hồng lên một chút.

Trương Diệu mừng rỡ đổi tư thế giúp Bùi Yến, để hắn dễ ói hết nước biển trong bụng ra hơn.
Bùi Yến đã có thể hít thở mỏng manh, nhịp tim đập mạnh hơn chút ít nhưng hắn chưa tỉnh.

Trương Diệu nhớ ngay đến mấy trái liệu gai chữa thương mà anh đã hái, anh vội vàng móc chúng nó ra từ tú iquần ướt sũng.


Trương Diệu biết bây giờ Bùi Yến không thể tự nuốt, anh bỏ trái cây màu lam vào miệng, nhai nát rồi cẩn thận nâng đầu hắn lên, đẩy chất nước vào miệng hắn, cổ họng hắn nuốt xuống những trái cây chữa thương.
Trương Diệu cẩn thận mớm cho Bùi Yến từng miếng, mãi khi dùng hết nguyên túi đầy trái cây anh mới ngừng mớm.

Trương Diệu cảm giác người trong vòng tay mình nhiệt độ cơ thể dần ấm lên, trái tim treo cao thả lỏng.
Trương Diệu nhìn màu môi Bùi Yến còn tái, trái tim anh thít chặt.

Trương Diệu không kiềm được cúi đầu xuống, dùng môi mình vuốt ve môi Bùi Yến, muốn ma sát cho môi hắn trở về màu khỏe mạnh vốn có.

Trương Diệu nhẹ nhàng hôn môi Bùi Yến, cảm nhận vị cay đắng của trái liệu gai, vị nước biển mặn tràn ngập trong khoang miệng hai người.
Trương Diệu chưa hôn được bao lâu thì Bùi Yến bị đè dưới thân anh có phản ứng, hắn bản năng há mồm, lưỡi hắn chui vào miệng anh, liếm nhẹ đầu lưỡi của anh.
Trương Diệu ịaat nảy mình, vụt ngẩng đầu nhìn xuống Bùi Yến, thấy hắn chưa tỉnh lại, mới nãy là phản xạ vô ý thức của hắn.

Như thể Bùi Yến biết người hôn mình là Trương Diệu nên hắn đáp lại anh.

Trương Diệu nhếch môi cười khẽ, hai tay chống người.
Trương Diệu vỗ đầu Bùi Yến, nhỏ giọng nói:
- Cái tên này, đã hôn mê mà còn nhớ giành quyền chủ động?
Thấy tình huống Bùi Yến dần ổn định lại, Trương Diệu lấy ra túi chứa đầy trái liệu gai còn lại, bản thân anh ăn vài trái.

Tuy năng lực biến dị của trái đỏ khiến tốc độ lành vết thương tăng nhanh nhưng không có nghĩa là Trương Diệu đã hoàn toàn lành lặn.

Trương Diệu té từ cây to xuống bị gãy chân, nhìn như đã lành.

Trên người anh còn vài vết thương lớn khác ngâm trong nước biển gây đau đớn..

Bình Luận (0)
Comment