Đảo Dị Chủng

Chương 149


Màn đêm buông xuống, ven đường mọc đầy thực vật kỳ lạ ở nhánh khe núi có một khu vực suối nước nóng hình thành thiên nhiên.

Có lẽ vì ở gần phạm vi vách đá đen toát ra sương mù dày đặc giống núi lửa nên nước ấm trong lòng đất cũng thay đổi, thành ao suối nước nóng thiên nhiên có các loại nhiệt độ khác nhau.

Thực vật chịu nhiệt vây quanh, đá to cháy đen hình thành khu vực hõm sâu, tuôn ra nhiều nguồn suối nước nóng màu trắng ngà.
Người rừng Bùi Yến sống trên đảo biết có thể ngâm mình trong một ao suối nước nóng lưu động, nhiệt độ ở mức độ thân thể người chịu được.

Mọi người quyết định chút nữa thay phiên nhau đi vào tẩy rửa thân thể vừa bẩn vừa mệt vì chạy đi.
Trương Diệu không muốn bị Bùi Yến quấn quýt nên thừa dịp hắn đi kiếm thức ăn thì chạy vào suối nước nóng trước, tắm nhanh.

Chờ khi Bùi Yến đến Trương Diệu đã cả người mát mẻ, hơi nước nóng hầm hập toát ra trên làn da, quần áo ngay ngắn bước ra ngoài.

Bùi Yến vốn mong đợi thật lâu thấy vậy dao động cảm xúc mạnh, kéo Trương Diệu vào bóng cây, đè anh lên tường hôn thật lâu mới miễn cưỡng vừa lòng, ổn định cảm xúc lại.
Về người khác thì tùy ý đi tắm, chờ các nam giới tắm xong Kha Diệc Xảo mới xấu hổ ôm quần áo đi tới suối nước nóng có cây giống xương rồng bao quanh.


Xung quanh đã đặt đặt trang bị cảnh giới, tuy suối nước nóng cách khu vực mọi người nhóm lửa nghỉ ngơi một khoảng cách nhưng nếu có thứ gì chạy vào sẽ bị nhóm Bùi Yến, Trương Diệu phát hiện và chạy tới ngay, nên không cần cố ý cử người canh gác.
Khi Kha Diệc Xảo đến bên suối nước nóng màu trắng ngà bốc hơi nước mơ hồ, nhìn bọt nước làm cô cảm thấy rất mới mẻ.

Cô chưa bao giờ ngâm suối nước nóng, không ngờ lần đầu tắm thử là trên hòn đảo xa lạ kỳ dị này.
Kha Diệc Xảo thò tay ra ngoài đá đen bao quanh suối nước nóng chạm vào mặt nước, cảm giác nước hơi nóng nhưng nếu ngâm mình sẽ rất thoải mái.

Kha Diệc Xảo có tính cách con nít cởi quần áo ra ngay, vui vẻ nhảy vào nước suối ấm áp.
Quanh ao mọc nhiều thự vật giống xương rồng to, chúng nó có màu xanh đậm, vị trí nên mọc gai thì mọc ra nhiều lá màu vàng xanh dài như nhánh cây.

Một bóng người thấp thoáng trong lùm cây.
Khi Triệu Tường Quốc thấy Kha Diệc Xảo ôm quần áo định đi tắm, gã luôn ngồi bên đống lửa không nhúc nhích bỗng rục rịch.
Gã cảm thấy lên đảo lâu như vậy, nhìn quanh toàn là đàn ông, chỉ có một nữ giới sống sót là Kha Diệc Xảo.

Nghĩ đến đây càng khiến Triệu Tường Quốc ngứa ngáy không ngồi yên được, gã liếc trộm người bên cạnh hoặc bận rộn làm thức ăn, hoặc dựng chỗ ngủ, hoặc sửa sang lại vũ khí, dường như không ai chú ý đến mình.
Thế là Triệu Tường Quốc chậm rãi đứng lên từ tảng đá, lấy cớ mắc tiểu lặng lẽ đi vào lùm cây xương rồng chỗ Kha Diệc Xảo tắm.
Cũng may đám thực vật này không giống cây xương rồng Mexico, nếu không thì Triệu Tường Quốc xuyên qua nó sẽ bị gai đâm đầy mình.

Triệu Tường Quốc đẩy ra từng mảnh lá cây mọc từ thực vật xương rồng che trước mắt, gã đoán mình đến rất gần khu vực ao suối nước nóng.

Ngôn Tình Hài
Triệu Tường Quốc vòng qua một thực vật xương rồng to, ngửi được mùi và hơi nóng đặc biệt tỏa ra từ suối nước nóng, tiếng nước bị người khuấy động.
Trái tim Triệu Tường Quốc cũng đập nhanh rạo rực như sóng nước kia, gã trợn to mắt nhìn phía trước, đi tới thêm vài bước.

Gã thấy trong hơi nước tràn ngập có một bóng đen nho nhỏ, càng thấy hưng phấn hơn.


Triệu Tường Quốc cảm nhận hơi nóng từ nước suối phía trước, gã hơi ngước đầu lên cởi nút áo trên cùng cổ áo sơ mi, thả lỏng cần cổ thô ngắn của mình.

Cảm xúc làm sắc mặt gã đỏ như màu gan heo, bước chân đi tới trước càng dồn dập.
Gã làm cục trưởng CF đã qua tay bao nhiêu là phụ nữ, còn có thiếu nữ vị thành niên nhỏ yêu mềm mại làm người ta thương.

Tuy Triệu Tường Quốc thích mẫu gái đẹp chính chắn, xinh đẹp chủ động hơn là trinh nữ chưa trải sự đời, nhưng ở hòn đảo này lâu vậy có rau để ăn đã là may.
Triệu Tường Quốc biết cô gái sẽ chống cự, nhưng người sống sót trên đảo toàn là nam giới, gã tin dù mình không xuống tay thì không lâu sau người khác cũng sẽ làm thôi.

Triệu Tường Quốc nghĩ cuối cùng cô gái sẽ là vật tiết dục cho đàn ông sống trên đời, gã có hưởng đầu tiên cũng chẳng sao.

Triệu Tường Quốc áp đặt suy nghĩ của mình lên người sống sót nam giới khác trên đảo, không hề cảm thấy hành vi lúc này của mình có gì không đúng.
Triệu Tường Quốc càng lúc càng tới gần suối nước nóng hơn, chợt một bàn tay bẩn tèm lem che trước mặt gã.
Mặt Triệu Tường Quốc tối sầm, gã nhìn bàn tay che đường đi, hung tợn quát nạt với âm lượng nhỏ tránh cho làm người trong ao giật mình:
- Mày ở đây làm cái gì!?
Người che trước mặt Triệu Tường Quốc là người đàn ông điên sau khi chết vợ con thì thần kinh không bình thường.
Người đàn ông điên mặt đầy râu còn dính các loại vụn thức ăn đã gặm, mặt đen thui dơ bẩn.
Người đàn ông điên cố chấp giơ tay cản đường đi của Triệu Tường Quốc, thì thào:
- Tình...!Uyển...!Tình Uyển...!

Triệu Tường Quốc nhỏ giọng quát nạt:
- Con bé không phải Tinh Uyển của mày, tránh ra!
Triệu Tường Quốc muốn đi vòng qua nhưng bị người đàn ông điên cản đường.

Quẹo trái quẹo phải vẫn không tránh được, cũng không thể gây ra tiếng động lớn, Triệu Tường Quốc không cách nào trút ra cơn giận và dục vọng, giận đến mức tỉnh táo lại, gã hít sâu không cố gắng đi tới nữa.
Một lúc lâu sau Triệu Tường Quốc treo nụ cười thường ngày, nhẹ igọng khuyên người đàn ông điên:
- Con bé kia thật sự không phải Tinh Uyển của mày, che chở con bé như vậy có phải vì mày cũng nhắm nó lâu rồi? Nếu vậy hay là hai ta cùng đi chịu không? Tao nhường mày hưởng trước...!
Nụ cười dần trở nên xấu xa, Triệu Tường Quốc không cần nói hết câu, tin tưởng là đàn ông đều ngầm hiểu.
Nhưng người đàn ông điên ngăn cản Triệu Tường Quốc dường như điên thật, không nghe lọt tai lời thỏa hiệp của gã, vẫn cúi gằm mặt cản đường đi, không ngừng lặp lại cái tên người vợ đã chết của mình.
Triệu Tường Quốc bị buộc bất đắc dĩ, nếu xô đẩy người đàn ông điên sẽ đánh rắn động cỏ, làm mọi người kéo tới trong khi mình không được lợi chi.

Triệu Tường Quốc đành hung tợn trừng mắt người đàn ông điên phá hỏng chuyện tốt của mình, bỏ cuộc xoay người rời đi, dập tắt lửa dục mới dâng lên trong lòng.
Người đàn ông điên thấy Triệu Tường Quốc đi thật, gã ngừng lẩm bẩm, nhấc chân chậm rãi rời khỏi lùm cây xương rồng rậm rạp..

Bình Luận (0)
Comment