Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

Chương 10

19

Sau khi lấy lời khai xong trời đã khuya, nhóm chúng tôi ra khỏi đồn cảnh sát, cha kế tôi bị buộc phải đóng tiền phạt, nhưng mẹ tôi và tôi thì không bị gì cả. Ngay khi cơn gió lạnh thổi qua, mọi người ai cũng run cả lên, thì cha kế tôi bắt đầu diễn trò ân ái, ông ta khoác lên người thím Tiểu Vận bằng chiếc áo khoác của mình. Ông ta không thèm nhìn mẹ tôi lấy một cái, đến hôm nay, hai người kia đã lộ bản mặt giả dối của mình. Mẹ tôi trông rất buồn và nhìn chằm chằm cha của kế của tôi.

"Tôi sẽ đưa đơn ly hôn cho cô vào ngày mai, tôi không thể sống với cô thêm một ngày nào nữa! Ngoài ra, ngay lập tức rời khỏi nhà sau khi ly hôn."

Sau khi ông ta nói, ông ta vội vàng rời đi để lại Lâm Tuân và thím kia. Trước khi rời đi, Lâm Tuân liếc nhìn tôi rồi cười chế nhạo: "Lý Kiều Kiều, cậu và mẹ của cậu đã bị chúng tôi bỏ rơi, không biết có sống được không đây."

"Vợ cả bị đánh đến mức phải bỏ đi, vợ hai thì phải đi đánh ghen thế này, tương lai cô giống mẹ tôi cũng không xa. Còn cậu sống sao đừng để hậu quả, không ai dọn đâu."

Mặt mẹ tôi co lại, nhưng không nói gì, mặc dù bà có mối quan hệ sâu đậm với cha kế, nhưng bà đã trải qua không biết bao đau khổ. Nhưng bây giờ bà đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi nắm chặt tay mẹ tôi an ủi bà.

Bà ấy vỗ về tôi một cách thoải mái và thở dài: "Khi mẹ và bố con vừa ly hôn, mẹ đã rất thất vọng. Ba của Lâm Tuân đã đến an ủi mẹ trong suốt khoảng thời gian đó. Mẹ đã mong đợi rằng những người đàn ông trên thế giới cũng sẽ như vậy."

Tôi ôm bà an ủi: "Không sao, tốt hơn là rời đi bây giờ đừng để quá muộn, loại người đàn ông này không xứng đáng."

Mẹ tôi lắc đầu: "Mẹ không sợ ly hôn, nhưng chúng ta không có nhà ở thành phố. Mức lương của mẹ không đủ để thuê một ngôi nhà ở trường gần trường của con, mẹ sẽ không thể cho con học đại học. "

Tôi chớp mắt và đột nhiên bật cười: "Không sao, con lo được."

Sau khi nói mẹ, tôi nói địa chỉ với tài xế taxi: "Chú, vui lòng đến Fumi Garden giúp con."

20

Tại biệt thự 601 của Fumi Garden, nhân viên đã nhiệt tình phụ các công nhân để chuyển đồ đạc mới của tôi vào bên trong. Ngay khi tôi đưa mẹ xem, nhân viên ở đây đã chào đón bà ấy một cách rất nhiệt tình:

"Dạ khi cô đến đây, cô thấy mọi thứ thế nào, cô cần thêm gì nữa không?"

Mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên, từ từ lộ rõ kinh ngạc. Tôi kéo bà ấy vào nhà để giải thích: "Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây."

Mẹ tôi không thể tin được: "con đã mua ngôi nhà này?"

Tôi gật đầu. Bà như vẫn chưa tin được, hỏi một lần nữa: "Con lấy tiền đâu mà mua?"

Vì vậy, tôi đã kể với bà ấy về việc bán đạo đức giá 166 tỷ, thần kỳ như trong mơ. Sau khi nghe, bà ấy trông rất đăm chiêu, cứ nhìn chằm chằm tôi: "Con thật sự không làm gì phạm pháp?"

Tôi muốn cười đến mức run cả người, nước mắt giàn giụa: "Nếu có thì giờ con không ngồi đây rồi."

Biểu cảm của mẹ tôi giống như đang mơ vậy, bà cứ cười mãi: "Mẹ vẫn cảm thấy không đáng tin, tự dưng ai lại đưa 166 tỷ cho người khác mà không đòi hỏi gì. Đây không phải là một con số nhỏ."

"Vì điều này, nên con đã nhanh chóng mua một ngôi nhà, tên trong giấy tờ là của con. Ngay cả khi anh ấy đến tìm con để lấy lại tiền, thì con cũng còn ngôi nhà. Bên cạnh đó, ngôi nhà cũng được mua rồi, chúng ta sống tạm đi rồi tính sau."

Mẹ tôi do dự: "..."

Nhưng chẳng mấy chốc, niềm vui có nhà mới đã đánh bại mối quan tâm của bà và mẹ tôi đã không suy nghĩ về vấn đề đó nữa.

Ngày hôm sau, khi đóng gói mọi thứ xong xuôi, ông cha kế nhìn mẹ tôi chằm chằm. Có lẽ đó là ít cảm xúc còn lại, hoặc có thể là những gì khác nữa, tại mẹ tôi cũng còn mlem mà. Trước khi mẹ tôi bước ra khỏi nhà, cha kế lại gọi bà ấy:

"Nếu cô sẵn sàng gửi con bé Lý Kiều Kiều cho cha của nó, tôi sẽ xem xét không ly hôn với cô."

21

Sau khi họ kết hôn, mặc dù chúng tôi sống trong nhà của ông ta, nhưng những thức ăn và đồ dùng hàng ngày trong gia đình đều do mẹ tôi mua về. Dựa trên cái nư của tôi, tôi thậm chí đã muốn gom hết đồ đi kể cả nửa chai nước vệ sinh toilet trong nhà vệ sinh. Vì đồ nhiều quá, tôi và mẹ không thể đem đi nên thôi đành cho ông ta vậy. Ai biết rằng ngay khi tôi đến cửa rồi, mà tôi vẫn phải nghe ông già kia nói một lời như vậy.

Mẹ tôi nhìn vào mắt ông ta, giận đỏ mặt chuẩn bị mắng một lần cho thỏa đam mê. Tôi vội vã ra khỏi phòng, sợ mẹ tôi bị ăn đúm vì mẹ tôi hiền chứ không gấu như tôi: "Mẹ ơi, đi thôi!"

Ông ta nghe tiếng tôi, cau mày rồi quay lại, định mở miệng để khiển trách tôi. Nhưng người tính không bằng tôi tính, tôi cầm nửa chai nước rửa toilet xối từ đầu ông ta xối xuống. Đồng thời, tôi rút bàn chải chà toilet ra, làm ông ta sững sờ: "Mùi của một người đàn ông ngoại tình quá buồn nôn, nào đến đây tôi tắm cho."

Cha kế: "..."

Cuối cùng ông ta chịu không nổi nữa và bắt đầu nổi khùng lên. Ông ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để làm các thủ tục ly hôn và đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Và thế là vừa xong thủ tục, không biết mẹ tôi đã nói gì mà khiến ông ta phải vào bệnh viện luôn rồi.

Gió lạnh thổi từng cơn, tôi và mẹ cùng nhau đi trên đường, vừa đi vừa trò chuyện: "Chúng ta đi.ăn ở đâu?

"Ăn lẩu cay đi mẹ, tất nhiên phải ăn mừng một ngày tốt lành như vậy."

Nửa giờ sau, khi Lâm Tuân uống rượu cùng nhóm anh em của mình, vừa thấy chúng tôi vào, anh ta gần như sắp rơi nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment