Đào Hoa mím môi, đưa huyết thư cho y, không nói thêm lời nào.
Tần Hoài Ngọc toát mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống nói: "Gia, thiếp thân bị oan! Chuyện này không thể đổ lên đầu thiếp thân được!"
Thẩm Tại Dã cau mày xem xong huyết thư, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Không tính lên đầu nàng, vậy thì tính lên đầu ai?"
Tần Hoài Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên nảy ra một ý, đưa tay chỉ thẳng vào Đào Hoa: "Tất cả quy củ đều là do Khương nương tử dạy, thiếp thân chỉ làm theo quy củ thôi!"
Đào Hoa không nhịn được mà trợn mắt.
Thật đúng là giỏi giang! Bình thường nàng dạy thế nào cũng không nghe, hễ xảy ra chuyện là lại đổ hết lên đầu nàng. Vị tiểu thư này nên đổi tên thành Bạch Nhãn Lang thì đúng hơn!
Thẩm Tại Dã cũng không phải kẻ ngốc, chỉ liếc nhìn Đào Hoa một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Hoài Ngọc: "Là do nàng ép Liễu thị đến đường cùng, không phải do Khương nương tử, chờ kết quả nghiệm thi của ngỗ tác, nàng phải cho Liễu gia một lời giải thích."
"Thiếp thân..." Tần Hoài Ngọc cắn chặt răng, ấp úng không biết nên nói gì cho phải, cúi đầu, trong lòng không khỏi nảy sinh ý đồ xấu.
Nha môn kinh thành đều do phụ thân nàng ta quản lý, chi bằng viết thư về, bảo phụ thân can thiệp một chút, biến thành án mạng, không phải tự sát là được, như vậy sẽ không ai đổ lỗi cho nàng ta nữa!
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, Tần Hoài Ngọc không biện minh nữa, cáo lui rồi quay về viết thư.
"Bỗng nhiên ta cảm thấy, Mai phu nhân có thể trở thành phu nhân, quả nhiên là có bản lĩnh hơn người." Đoàn Vân Tâm thốt lên: "Vừa vắng mặt nàng ấy, trong phủ xảy ra biết bao nhiêu chuyện."
Ý tứ chính là, Khương Đào Hoa không thích hợp quản lý hậu viện, không bằng Mai Chiếu Tuyết.
Đào Hoa liếc nhìn nàng ta, mỉm cười, không định phản bác, nhưng Thẩm Tại Dã sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lại nhìn nàng, hỏi: "Đào Hoa, nàng cũng cảm thấy như vậy sao?"
Ta thấy ngươi là đồ súc sinh!
Trong lòng thầm mắng một câu, nhưng trên mặt Đào Hoa vẫn tươi cười: "Gia, nếu nhà có hai đứa con trai, mỗi đứa con trai cày một ngày ruộng, ngày đứa con trai cả cày ruộng thì nắng chói chang, hoàn thành rất nhanh. Còn ngày đứa con trai thứ cày ruộng thì trời mưa tầm tã, vô cùng vất vả. Ngài có thể đánh giá xem đứa con trai nào cày ruộng tốt hơn không?"
Thời tiết chẳng liên quan gì đến việc cày ruộng tốt hay không, cũng giống như chuyện trong phủ, không phải do nàng gây ra, liên quan gì đến nàng? Việc nàng cần làm là xử lý tốt hậu quả, chứ không phải ngăn chặn mọi chuyện xảy ra.
Thẩm Tại Dã hiểu ý, khẽ cười, liếc nhìn Đoàn Vân Tâm. Nàng ta cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Người của nha môn đến mang thi thể của Liễu thị y đi, bầu không khí trong phủ vô cùng nặng nề. Đoàn Vân Tâm tự mình đến Phật đường niệm kinh, Đào Hoa đi theo Thẩm Tại Dã về Lâm Vũ Viện.
"Gia, chuyện của Tần Giải Ngữ thế nào rồi?" Vừa bước vào phòng, Đào Hoa đã hỏi: "Đã tuyên án chưa?"
Thẩm Tại Dã không trả lời, chỉ thản nhiên nói: "Những gì nàng có thể giúp Từ quản sự, nàng đã giúp đỡ rồi, những chuyện khác đừng bận tâm nữa, trước tiên giải quyết xong chuyện của Liễu thị đã."
"Nhưng mà..." Đào Hoa nhíu mày: "Từ quản sự vẫn luôn chờ đợi, ngày nào thỉnh an cũng hỏi thăm tiến triển."
Thẩm Tại Dã im lặng, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tần Giải Ngữ hiện tại vẫn bị nhốt trong đại lao của nha môn kinh thành, nhưng vẫn chưa bị định tội, có lẽ là do Tần Đình úy đã âm thầm can thiệp. Cho dù có tuyên án, Tần Giải Ngữ cũng sẽ không bị mất mạng.
"Nhìn biểu cảm của gia, có vẻ như chuyện này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì cho Từ quản sự rồi." Đào Hoa nhìn y bằng ánh mắt sâu xa: "Gia cũng không định cho bà ấy một lời giải thích thỏa đáng?"
"Chuyện này không liên quan gì đến nàng, Đào Hoa." Thẩm Tại Dã thấp giọng nói: "Nàng quản tốt chuyện của mình là được rồi, cần gì phải làm người tốt."
Kẻ đứng trên vạn người luôn luôn tàn nhẫn như vậy, những chuyện bọn họ làm đều là vì đại cục, nhưng chưa bao giờ thật lòng thấu hiểu nỗi khổ của những kẻ thấp cổ bé họng, dùng một đống đạo lý để thuyết phục nàng, sau đó lựa chọn hy sinh nàng.
Thẩm Tại Dã chính là một kẻ đứng trên vạn người như vậy.
Nói chuyện tình cảm không được, Đào Hoa cười cười, chuyển sang nói về lợi ích: "Gia cảm thấy cái chết của Liễu thị y, cuối cùng nên dàn xếp như thế nào?"
"Nàng cũng không cần phải bận tâm chuyện này." Thẩm Tại Dã nói: "Xử lý án mạng, Tần Đình úy rất có kinh nghiệm. Mất đi một đứa con gái, đứa con gái thứ hai này, ông ta nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận, chắc chắn sẽ không để Tần Hoài Ngọc chịu tội."
"Vậy gia định trơ mắt nhìn Tần đại nhân coi thường luật pháp Đại Ngụy, âm thầm nhúng tay vào sao?" Đào Hoa cười cười: "Chưa nói đến những vụ án khác, chỉ riêng chuyện con gái ông ta gây ra đã đủ khiến ông ta tốn không ít tâm tư để bù đắp rồi. Trong quá trình bù đắp này, hẳn là có không ít sơ hở để người khác nắm thóp, đúng không?"
Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhìn nàng bằng ánh mắt cười như có như không: "Nàng đang nghĩ kế xấu gì vậy?"
"Sao lại gọi là kế xấu?" Đào Hoa khẽ hừ: "Ngài luôn luôn tự cho mình là người ngay thẳng, liêm khiết, công bằng, nhưng như vậy lại thiếu đi chút nhân tình. Lần này, nếu Tần đại nhân làm sai, ngài âm thầm khuyên bảo, chẳng phải càng khiến người ta khen ngợi ngài là người cứng rắn mà lại ôn nhu, khiến ông ta càng thêm trung thành với ngài sao?"
Lời nói thật hay, nhưng ý tứ chính là, Tần Đình úy muốn bao che cho con gái, chắc chắn sẽ làm trái với luật pháp, nếu Thẩm Tại Dã có thể nắm bắt được những sơ hở này mà âm thầm uy hiếp, chẳng phải Tần Đình úy sẽ phải thần phục y sao?
Thẩm Tại Dã nhìn nàng thật sâu, đột nhiên cảm thán: "Nàng mà lại sinh nhầm thân phận nữ nhi, thật sự là quá đáng tiếc."
"Sao lại đáng tiếc chứ?" Đào Hoa cười, nũng nịu liếc y một cái: "Nếu thiếp thân là nam nhân, vậy mới thật sự là đáng tiếc."
Thẩm Tại Dã khẽ nhếch môi, xua tay: "Thôi được rồi, chuyện của Tần Giải Ngữ, ta sẽ cho Tần Đình úy hai lựa chọn. Nếu ông ta cảm thấy mạng sống của con gái quan trọng hơn tiền đồ, vậy thì ta sẽ tha cho Tần Giải Ngữ một mạng. Còn nếu ông ta cảm thấy tiền đồ quan trọng hơn... Vậy thì hy sinh Tần Giải Ngữ, ông ta vẫn còn Tần Hoài Ngọc."
Đấy, còn nói nàng tâm địa xấu xa! Thẩm Tại Dã mới là kẻ xấu bụng! Bất kể Tần Đình úy lựa chọn thế nào, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Trong lòng Đào Hoa cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc này mới ngoan ngoãn rót thêm trà cho y, cười nói: "Gần đây gia vất vả rồi, phải chú ý sức khỏe, hay là tối nay đến Tranh Xuân Các, thiếp thân xoa bóp cho ngài?"
"Tối nay thì không được." Thẩm Tại Dã mím môi: "Hoàng thượng muốn ta vào cung bàn bạc quốc sự cùng người, e là không về được."
Vậy sao? Đào Hoa cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Sau khi Liễu thị qua đời, những người ra ngoài đi dạo trong phủ cũng ít đi. Gia nô, nha hoàn gặp nhau đều chỉ dám dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó vội vàng tản ra. Không ai dám nói xấu Tần Hoài Ngọc, nhưng cũng chẳng còn ai xem nàng ta là người tốt nữa.
Viết xong thư, Tần Hoài Ngọc trùm chăn, run rẩy sợ hãi, sai nha hoàn vây quanh giường, không cho ai rời đi.
"Chủ tử đừng sợ." Nha hoàn an ủi nàng ta: "Có chúng nô tỳ ở đây, tối nay chúng nô tỳ sẽ thay phiên nhau canh chừng cho chủ tử."
"Đúng vậy, Liễu thị y là tự vẫn, cũng không phải do chủ tử giết hại, chủ tử không cần lo lắng."
Tần Hoài Ngọc cứng miệng nói: "Ta không sợ, chỉ là hơi lạnh thôi."
Bây giờ đã sắp đến hè, thời tiết ấm áp như vậy, sao có thể lạnh được? Nghe vậy, có một tiểu nha hoàn ngây thơ lẩm bẩm: "Hay là trong phòng chúng ta âm khí nặng quá nên mới lạnh?"
Lời vừa dứt, Tần Hoài Ngọc sợ hãi hét lên, vội vàng trùm chăn kín mít, không dám ló mặt ra ngoài nữa.
Trong tình trạng này, nàng ta căn bản không ăn uống gì được, nha hoàn bất đắc dĩ, đành phải đến cầu xin Khương Đào Hoa.
"Nương tử thật sự tin trên đời này có ma sao?" Ngồi bên giường Tần Hoài Ngọc, Đào Hoa vẻ mặt phức tạp, thật sự không biết nên nói gì cho phải, đành phất tay bảo Thanh Đài lấy một pho tượng Bồ Tát tới: "Nếu nương tử đã sợ hãi như thế, vậy thì ta tặng nương tử pho tượng này, đã được khai quang ở ngôi chùa linh thiêng nhất Đại Ngụy, đặt trong phòng, tà ma ngoại đạo nào dám bén mảng đến gần?"
Nghe vậy, Tần Hoài Ngọc lập tức ôm chặt pho tượng Bồ Tát vào lòng, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút: "Đa tạ Khương nương tử."
"Không cần đa tạ, nương tử cứ an tâm chờ kết quả nghiệm thi của ngỗ tác, đừng làm gì thêm là ta tạ ơn trời đất rồi." Đào Hoa bất đắc dĩ thở dài: "Nếu Liễu thị y thật sự là tự vẫn, nương tử hãy chuẩn bị tinh thần đến Liễu gia nhận lỗi, và chuẩn bị tinh thần chịu phạt từ gia."
Tần Hoài Ngọc run rẩy, ôm pho tượng Bồ Tát, nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi."
Đã phải nhận lỗi, lại còn phải chịu phạt, sao nàng ta có thể không làm gì được?
Trên thi thể Liễu Hương Quân thực chất không có gì bất thường, nhìn qua giống như là treo cổ tự tử, chỉ là vết hằn trên cổ có chút kỳ lạ, có vẻ như trước khi chết, nàng ta đã giãy giụa rất quyết liệt.
Tần Đình úy nhận được thư cầu cứu của con gái, vừa mắng hai người họ rắc rối, vừa vội vàng sai người đi thu xếp, đút lót cho ngỗ tác một khoản tiền lớn, yêu cầu hắn ta kết luận Liễu Hương Quân là bị sát hại.
Ngỗ tác thấy tiền sáng mắt, đang định đồng ý thì lại có một thế lực khác đến đưa tiền, yêu cầu hắn ta nhất định phải kết luận Liễu Hương Quân là tự sát.
Chuyện gì thế này? Ngỗ tác sững sờ, tay cầm hai xấp ngân phiếu và tờ giấy ghi lời dặn dò, hai bên đều không dám đắc tội, hoàn toàn không biết phải làm sao cho đúng.
Đúng lúc này, Thẩm thừa tướng lại đích thân đến!
Nhìn thấy nụ cười ôn hoà trên mặt Thẩm Tại Dã, ngỗ tác không dám giấu giếm, lập tức khai báo tất cả, cầu xin thừa tướng tha mạng.
"Giao hết mọi thứ cho ta, sau này hãy làm nhân chứng cho ta." Thẩm Tại Dã thấp giọng nói: "Còn kết quả nghiệm thi, ngươi nghiệm ra sao thì cứ ghi như vậy."
"Đa tạ thừa tướng!" Ngỗ tác dập đầu lia lịa, lúc ngẩng đầu lên, lại được thuộc hạ của Thẩm Tại Dã nhét thêm một xấp ngân phiếu: "Đây là thưởng cho ngươi."
Chưa bao giờ gặp phải chuyện khám nghiệm một cái xác chết mà lại được nhiều lợi lộc như vậy! Ngỗ tác run rẩy nhận lấy ngân phiếu, liên tục cam đoan nhất định sẽ dốc hết tài năng, kiểm tra thật kỹ lưỡng.
"Đây thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn." Trên đường tiện thể đi đón Từ Yến Quy ra ngoài, Thẩm Tại Dã mỉm cười, nhìn tờ giấy trong tay: "Ngoài Tần Đình úy ra, vậy mà còn có kẻ khác để tâm đến chuyện này, xem ra cái chết của Liễu thị không hề đơn giản."
Từ Yến Quy bực bội nói: "Ngài lại gặp rắc rối nên mới nhớ đến việc cứu ta ra ngoài? Sao trước đây không thấy ngài tốt như vậy?"
"Ngươi phạm tội trộm bảo vật của Du vương." Thẩm Tại Dã liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đã bị xử tử rồi, nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có lớn tiếng như vậy."
"Ta không phục!" Từ Yến Quy cau mày: "Sao chỉ trộm một miếng ngọc bội mà đã bị xử tử rồi? Ta còn cắn Tần Giải Ngữ một cái, bọn họ cũng đâu có làm gì nàng ta đâu?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi bước chân vào giang hồ sao?" Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Sau lưng Tần Giải Ngữ là Tần Đình úy, còn ngươi chỉ là một môn khách bị ta đuổi ra khỏi phủ, hình phạt sao có thể giống nhau được?"
Từ Yến Quy nhíu mày, im lặng một lúc lâu mới nói: "Luật pháp Đại Ngụy quả nhiên là chỉ dùng để trừng trị dân thường."
"Biết thì tốt." Thẩm Tại Dã cất kỹ đồ đạc rồi nói: "Kỳ nghỉ của ngươi đến đây là kết thúc, mau trở về nơi bí mật làm việc đi. Bây giờ đi điều tra xem là ai muốn mua chuộc ngỗ tác, nhân tiện mang lọ thuốc này vào cung."
"Thuốc gì vậy?" Từ Yến Quy tò mò nhìn lọ thuốc trong tay Thẩm Tại Dã, nhíu mày: "Chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì."
"Còn hỏi nhiều làm gì?" Thẩm Tại Dã liếc nhìn hắn, phất tay áo bỏ đi: "Cảnh vương muốn tiến cung, động tác của ngươi phải nhanh lên."
"Ta biết rồi."
Vào cung phải bị lục soát người, cho nên chỉ có thể để Từ Yến Quy mang thuốc vào. Thẩm Tại Dã ung dung ngồi trên xe ngựa, đến thẳng hoàng cung, đứng chờ ở cửa Chỉ Lan Cung.
"Tướng gia." Thái giám tổng quản đi ra, chắp tay nói: "Hoàng thượng và Lan Quý phi nương nương đang trò chuyện vui vẻ, hay là ngài vào thỉnh an luôn?"
"Cũng được." Thẩm Tại Dã gật đầu, đi theo công công vào trong, cung kính hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ, quý phi nương nương."
"Ái khanh đến thật đúng lúc." Hoàng thượng mỉm cười nói: "Khanh đến phân xử cho trẫm, Lan Nhi cứ khăng khăng nói ván cờ này là nàng ấy thắng, khanh xem xem, rõ ràng là trẫm thắng."
Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn, thì ra hai người đang chơi cờ vây.
"Chắc chắn thừa tướng sẽ nói đỡ cho bệ hạ rồi." Lan Quý phi cười nói: "Làm sao ngài ấy phân xử công bằng được?"
"Dù sao thừa tướng cũng là ca ca của nàng, chưa biết sẽ bênh vực ai đâu." Hoàng thượng cười lớn: "Ái phi sợ rồi sao?"
"Hừ." Lan Quý phi hừ lạnh, liếc nhìn Thẩm Tại Dã bằng ánh mắt sâu xa: "Vậy ca ca nói xem, ai thắng?"
Hai chữ "ca ca" nàng ta cắn chữ rất rõ ràng, nghe vô cùng chói tai, nhưng Thẩm Tại Dã lại làm như không nghe thấy, quan sát bàn cờ một lúc, sau đó nói: "Là hoàng thượng thắng."
Hoàng thượng cười lớn, Lan Quý phi lại bĩu môi, không vui: "Đã lâu rồi ca ca không nói chuyện tử tế với muội, e là đã không nhận muội muội này rồi, nói dối mà không chớp mắt."
Thẩm Tại Dã cười cười, không nói gì.
Minh Đức đế cười đủ rồi, lúc này mới nhận ra quan hệ của hai huynh muội dường như có chút bất hòa, trầm ngâm một lát: "Trẫm chợt nhớ ra có thứ bỏ quên ở ngự thư phòng, phải rời đi một lát, hai người trò chuyện đi."
Có hoàng đế yêu thương như vậy, đáng lẽ ra Lan Quý phi nên bằng lòng rồi. Thế nhưng trong mắt nàng ta vẫn không hề vui vẻ, chỉ đứng dậy hành lễ cho có lệ, nhìn Minh Đức đế rời đi.
Cung nữ lui xuống hết, cửa cung cũng không đóng. Hai người đi vào nội điện, Lan Quý phi lên tiếng trước: "Thừa tướng thật nhẫn tâm."
"Đã nhận được rồi sao?" Thẩm Tại Dã cúi đầu hỏi.
"Đã nhận được, vừa nhìn là biết thứ đồ độc ác." Lan Quý phi cười khẩy, tiến lại gần y hai bước, thấp giọng nói: "Huynh không sợ ta để lộ sơ hở, liên lụy đến huynh sao?"
Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Ông ta sẽ không nghi ngờ muội, cho dù có nghi ngờ, cũng sẽ không trách tội muội."
Kites dịch
Nguồn: Tấn Giang