Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 107

Đoàn Vân Tâm liếc nhìn nàng, khẽ cười nói: “Được, nương tử ở lại đây, ta đi cùng Khương nương tử là được.”

Khương Đào Hoa cũng đồng ý, dặn dò Đoàn thị hai câu rồi cùng đạo sĩ đi ra ngoài.

Đoàn Vân Tâm tỏ ra rất thản nhiên, thậm chí còn không cho người dọn dẹp phòng ốc mà sai người bê hương án đến, ý bảo đạo sĩ tùy ý xem xét. Đào Hoa đứng bên cạnh nhìn, không khỏi nghĩ có phải mình đã trách nhầm nàng ta rồi không.

“Trong phòng Đoàn nương tử đốt hương gì vậy?” Thanh Đài đi phía sau, khẽ cảm thán một câu: “Thơm thật đấy.”

“Đây là ‘Thất Thanh Tán’ mà ta cố ý tìm được.” Đoàn Vân Tâm cười nói: “Thời tiết ấm áp, người ta không khỏi buồn ngủ, hương ấm áp mà phủ đốt ta ngửi thấy luôn muốn ngủ, nên đã nhờ người nhà đưa đến một ít.”

Đào Hoa gật đầu: “Mùi hương này rất đặc biệt.”

“Nếu nương tử thích, ta sẽ bảo Hạc Nhi đưa đến Tranh Xuân Các một ít.” Đoàn Vân Tâm nói: “Trước đó cũng đã đưa đến Lăng Hàn Viện một ít, phu nhân dùng nghe nói cũng rất thích.”

“Ta thì không cần đâu.” Đào Hoa cười nói: “Trong phòng ta thường ngày không đốt hương, đa tạ hảo ý của Đoàn nương tử.”

Trong lúc nói chuyện, đạo sĩ đã đi một vòng quanh phòng trong và sân sau, miệng lẩm bẩm gì đó, vừa đi vừa rắc gạo và tro hương.

“Không biết vì sao, nơi đây lại có sát khí.” Quay trở lại phòng trước, đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Nương tử nên niệm Phật nhiều hơn, có lẽ sát khí sẽ tiêu trừ.”

Sắc mặt Đoàn Vân Tâm hơi cứng đờ. Nàng ta cau mày: “Ta vẫn luôn niệm Phật, trước đó cũng luôn cầu phúc ở Tĩnh Dạ Đường, sao lại có sát khí nặng được?”

“Sát khí là do tâm sinh ra.” Đạo sĩ bấm tay niệm thần chú: “Tâm ma không trừ, sát khí tự nhiên sẽ nặng.”

“Buồn cười!” Đoàn Vân Tâm mím môi, nhìn đạo sĩ từ trên xuống dưới một lượt, quay đầu nhìn Khương Đào Hoa nói: “Không biết nương tử mời vị đạo sĩ này từ đâu về, sao nhìn giống kẻ lừa đảo vậy?”

Đạo sĩ hơi tức giận, phẩy tay áo nói: “Bần đạo chưa bao giờ lừa gạt người khác, nếu nương tử không tin, sát khí trong viện này bần đạo sẽ không trừ. Nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, đừng trách bần đạo!”

“Ngươi…” Trông dáng vẻ sắp nổi giận, Đoàn Vân Tâm lại nhanh chóng kìm nén lại, quay đầu nhìn Khương Đào Hoa nói: “Nương tử đưa hắn ta đi đi. Trong viện của ta chưa từng làm chuyện gì khuất tất, thật sự không sợ ma gõ cửa!”

“Chuyện này…” Đào Hoa hơi do dự: “Lời đạo sĩ nói chưa chắc đã không có lý, nương tử hà tất phải cố chấp như vậy?”

“Ta không cố chấp, chỉ là muốn chứng minh trong Thủ Vân Các này không ai phải chột dạ.” Đoàn Vân Tâm nói: “Cái chết của Liễu thị y không liên quan gì đến ta, ai sợ hãi thì đạo sĩ nên đi dọa người đó. Dọa ta là vô dụng.”

Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, thu dọn đồ đạc rồi dẫn tiểu đồng rời đi, Đào Hoa mím môi, nghĩ thầm xem ra Đoàn Vân Tâm này có vẻ rất tự tin, chắc là thật sự không có vấn đề gì.

Buổi chiều, nha môn kinh thành truyền đến tin tức, nói Liễu thị y là bị người khác giết hại, nhìn dấu vết trên cổ, hẳn là bị người ta treo cổ tự tử trên xà nhà. Không phải tự sát.

Tin tức vừa truyền đến, Đào Hoa chỉ muốn đào ngay một cái hố chôn sống mình cho xong chuyện, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến - người nhà họ Liễu kéo nhau đến trước cổng tướng phủ, gia nô quỳ đầy đất, treo cờ trắng phất phới, khóc lóc thảm thiết. Kẻ không biết chuyện còn tưởng Thẩm Tại Dã chết rồi chứ.

Thẩm Tại Dã còn đang ở trong cung chưa về, bệnh của Mai Chiếu Tuyết cũng chưa khỏi. Cho dù Đào Hoa có muốn trốn tránh thế nào, cũng chỉ có thể bị đẩy ra ngoài.

“Con gái ta tốt đẹp như vậy được đưa vào tướng phủ, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu bình an cả đời! Mới vào phủ bao lâu, sao lại bị người ta giết hại chứ?!” Liễu phu nhân vừa khóc vừa kêu gào: “Tướng gia cao cao tại thượng, ngài nên cho ta một lời giải thích!”

Đào Hoa vội vàng sai người đỡ bà ta vào phủ, nhưng dù sao cũng là phu nhân của quan lớn Cửu khanh, bà ta không chịu dậy, gia nô cũng không dám mạnh tay. Cố Hoài Nhu nhìn thấy, chỉ có thể tự mình ra tay, kéo bà ta vào cửa tướng phủ.

“Có chuyện gì từ từ nói.” Khương Đào Hoa nhìn bà ta nói: “Tướng gia không có ở phủ. Bây giờ chuyện hậu viện tạm thời do ta quản. Liễu thị y chết đột ngột, cụ thể là chuyện gì, người của nha môn kinh thành đã đang điều tra rồi, phu nhân ở đây khóc lóc cũng vô dụng, chi bằng nên lo liệu hậu sự cho Liễu thị y cho tốt.”

Liễu phu nhân đau lòng muốn chết, làm sao nghe lọt tai những lời này của nàng? Bà ta túm lấy tay áo Đào Hoa gào lên: “Con gái ta nếu được gả đến nơi khác, cũng là chính thất phu nhân mà người khác tranh nhau muốn. Nó chịu ấm ức gả vào tướng phủ, chẳng qua là vì Hương Quân yêu thích tướng gia, sao lại rơi vào kết cục như vậy chứ?”

“Phu nhân đừng nóng vội.” Cố Hoài Nhu mím môi: “Chuyện này cũng không liên quan đến Khương nương tử.”

“Hương Quân có để lại di thư!” Liễu phu nhân nghiến răng: “Nói là bị người ta bắt nạt, người đó ở đâu?”

Đào Hoa thở dài: “Tần nương tử bị dọa cho bệnh rồi, hiện đang dưỡng bệnh trong viện.”

“Ta muốn đi tìm ả ta!” Liễu phu nhân đứng dậy nói: “Đi tìm ả ta nói cho rõ ràng!”

Đây là muốn đánh nhau à? Sắc mặt Đào Hoa tối sầm, không thể nói chuyện tử tế được nữa, trầm giọng nói: “Cho dù Tần nương tử có trách phạt Liễu thị y, cũng là theo quy củ mà làm. Nếu Liễu thị y không khiêu khích, Tần thị cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho nàng ta, chẳng qua là trách phạt hơi quá đáng mà thôi. Hai người đều có lỗi, bây giờ phu nhân không có tư cách tìm nương tử của tướng phủ nhà ta tính sổ.”

Liễu phu nhân trợn to mắt, nước mắt tuôn ào ào: “Con gái ta chết rồi! Bị người ta hại chết! Ngươi còn nói chuyện với ta như vậy sao?”

Không phải nàng hại chết, tại sao lại không thể nói chuyện? Đào Hoa hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh rồi nói: “Ta hiểu nỗi đau của phu nhân, nhưng tướng phủ có quy củ của tướng phủ, không phải là nơi mà bà có thể tùy ý làm càn.”

“Ta mặc kệ!” Liễu phu nhân ngồi phịch xuống đất, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hôm nay các ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ kêu người đến vây quanh tướng phủ khóc lóc, hoặc là đi cáo trạng, để hoàng thượng xử lý!”

“Bà cứ việc đi cáo đi.” Cố Hoài Nhu cũng không thể nghe nổi nữa, nhìn bộ dạng chửi bới om sòm của bà ta, nhịn không được cau mày nói: “Hoàng thượng sẽ quản chuyện nhỏ nhặt này sao?”

Liễu phu nhân sửng sốt, thật sự cứng đầu nói: “Đúng vậy, lão gia nhà ta chỉ là một tiểu quan Nội sử, không có tiếng nói trước mặt hoàng thượng. Nhưng lần này ta nhất định phải đi cáo trạng! Các ngươi ỷ thế hiếp người như vậy, không có hoàng thượng làm chủ, nhất định sẽ không trả lại công đạo cho con gái ta!”

Đào Hoa im lặng lắng nghe, cảm thấy bà ta chỉ đang nói đùa, dù sao cáo trạng cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa với gia thế của Liễu Hương Quân, thật sự không thể nào đấu lại Thẩm Tại Dã.

Thế nhưng, lần này nàng đã tính sai.

Buổi tối Thẩm Tại Dã vừa về tới liền đến thẳng Tranh Xuân Các, sắc mặt vô cùng khó coi: “Sao lại náo loạn đến mức này? Còn để cho người nhà họ Liễu đi cáo trạng.”

“Thật sự cáo rồi sao?” Đào Hoa rất kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”

“Trưởng nữ Liễu gia gần đây rất được sủng ái trong cung.” Thẩm Tại Dã xoa trán: “Hoàng thượng đã hạ lệnh cho nha môn kinh thành điều tra kỹ lưỡng, lần này thật sự là chuyện lớn rồi.”

Vụ án mà hoàng đế đích thân hạ chỉ muốn tra, hung thủ sẽ không dễ dàng thoát tội như vậy, một khi bị điều tra ra, nhất định là đường chết.

“Gia có manh mối gì không?” Đào Hoa lấy thứ mà Từ Yến Quy đưa cho nàng ra đặt lên bàn, cau mày nói: “Thiếp thân quan sát cả ngày nay, người trong phủ không ai giống hung thủ cả.”

“Hung thủ sẽ biểu hiện ra mặt sao?” Thẩm Tại Dã lườm nàng một cái, đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Chó không sủa mới là chó cắn người.”

Đào Hoa sững người, cau mày, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Đoàn Vân Tâm.

“Chuyện của gia xử lý thế nào rồi?” Đào Hoa cụp mắt xuống, dựa vào ngực y, khẽ hỏi một câu.

“Vẫn gọi là thuận lợi.” Thẩm Tại Dã mím môi: “Hoàng thượng sẽ lập thái tử nhanh thôi.”

Thái tử… Đào Hoa nhướng mày: “Cảnh vương sao?”

Thẩm Tại Dã im lặng thừa nhận.

Trong tình hình hiện nay, Du vương lòng lang dạ sói, nhưng Cảnh vương đã chiếm ưu thế tuyệt đối, một khi hắn ta lên ngôi, đó chính là lúc Du vương bị giẫm chết triệt để. Nhưng một khi ra tay, Cảnh vương nhất định cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí, đây chính là lúc cần y ra tay giúp đỡ.

“Gia thật lợi hại.” Đào Hoa cười nịnh nọt: “Hoàn toàn nắm giữ triều cục trong lòng bàn tay, đến lúc thành công, tâm trạng gia vui vẻ, có thể thuận tiện ban thưởng cho thiếp thân một chút không?”

“Nàng có bao nhiêu công lao, sẽ có bấy nhiêu phần thưởng.” Thẩm Tại Dã thản nhiên đưa tay ra, gập ngón tay tính toán: “Nhưng phải trừ đi tội danh mỗi lần mạo phạm ta, công tội bù trừ…”

“Gia!” Đào Hoa vội vàng ôm lấy cổ y, cười hì hì: “Đừng như vậy mà, là nam nhân thì phải rộng lượng! Chẳng phải nói lòng dạ thừa tướng có thể chèo thuyền sao?”

Thẩm Tại Dã khẽ cười một tiếng, ôm nàng đứng dậy: “Đêm đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Gia còn muốn đi đâu nữa?” Thấy y đặt nàng lên giường định đi, Đào Hoa tò mò hỏi một câu.

“Ta đến Lâm Lang Các xem thử.”

Tần Hoài Ngọc lần này bị kinh hãi không nhỏ, chỉ mong là đừng thật sự dọa nàng ta sinh bệnh mới tốt.

Đào Hoa mím môi, chống cằm nhìn y đi ra ngoài, sau đó ngẩn ngơ nhìn Thanh Đài dọn giường cho mình, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

“Chủ tử làm sao vậy?” Thanh Đài nhìn nàng một cái, nhịn không được hỏi một câu: “Người không vui sao?”

“Cũng không có gì không vui.” Đào Hoa nhún vai, nằm xuống nói: “Là chuyện rất bình thường.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại không giống như thế, Từ Yến Quy trên xà nhà không nhịn được cảm thán một câu: “Có phải nữ nhân đều khẩu thị tâm phi như vậy không?”

Thanh Đài và Đào Hoa đồng thời giật mình ngẩng đầu lên, liền thấy Từ Yến Quy ngồi xổm trên xà nhà, y phục màu đen hòa làm một với xà nhà, nếu không chú ý thật sự không nhìn thấy hắn.

Thanh Đài sa sầm mặt, đang định lên đó động thủ với hắn, lại nghe chủ tử bất đắc dĩ nói: “Cũng nên quen với hắn ta rồi, dù sao hắn ta cũng sẽ không làm loạn, ngươi ra ngoài trước đi.”

“… Vâng.”

Cửa phòng đóng lại, Từ Yến Quy nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Khương Đào Hoa chép miệng nói: “Chẳng lẽ nương tử còn hy vọng Thẩm Tại Dã chỉ sủng ái một mình nương tử sao?”

“Ta không có nghĩ như vậy.” Đào Hoa thổi tắt cây nến bên cạnh, tự mình chui vào trong chăn, nhắm mắt lại nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, tiên sinh vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”

“Thật lạnh nhạt.” Từ Yến Quy bĩu môi, đang định nói gì đó, đột nhiên tai động, không nói hai lời liền kéo Khương Đào Hoa từ trong chăn ra, che miệng nàng lại, trực tiếp ôm người lên xà nhà.

Đào Hoa sợ đến mức chân mềm nhũn, đợi đến khi phản ứng lại, cả người đã bị hắn ôm chặt lấy.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment