Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 117

Phe phái Du vương sĩ khí sa sút, Đoàn Thủy Nam không còn cửa để cầu cứu, cuối cùng vẫn phải lén lút đến tìm Thẩm Tại Dã.

"Xin thừa tướng cứu lấy tính mạng tiểu nữ!" Đoàn Thủy Nam thành khẩn nói: "Chỉ cần thừa tướng ra tay tương trợ lần này, sau này hạ quan nguyện làm trâu ngựa cho thừa tướng, quyết không còn nửa phần lòng dạ bất kính."

Thẩm Tại Dã tao nhã thưởng thức tách trà, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta: "Đoàn đại nhân tính toán hay lắm. Thẩm mỗ giúp ngài cứu người, sau này còn phải che chở ngài khỏi bị thái tử ghi hận sao?"

Thẩm Tại Dã biết rõ Đoàn Thủy Nam là người của Du vương, nên lần này Mục Vô Ngần mới ra tay dứt khoát tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không cho ai cơ hội cầu xin. Lão hồ ly họ Đoàn này rõ ràng là thấy tình hình không ổn, bèn lấy cớ cầu xin cho con gái mà đến nương tựa y, sợ sau này thái tử tìm mình gây phiền phức.

"Chuyện này..." Đoàn Thủy Nam mím môi: "Tiểu nữ dù sao cũng đã hầu hạ thừa tướng ngần ấy năm, chẳng lẽ thừa tướng không có chút tình nghĩa nào sao?"

"Tình nghĩa thì tất nhiên là có." Thẩm Tại Dã khẽ cười, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn ông ta: "Thẩm mỗ cũng bằng lòng vì chút tình nghĩa đó mà ra tay giúp đỡ đại nhân một phen. Nhưng có qua có lại, nếu đại nhân bằng lòng nâng đỡ hai người này lên giúp Thẩm mỗ, Thẩm mỗ cam đoan bảo toàn tính mạng cho cả Đoàn phủ."

"Chuyện đó dễ nói!" Nghe thấy điều kiện đơn giản như vậy, Đoàn Thủy Nam lập tức đồng ý ngay: "Chỉ cần là chức quan hạ quan có thể ban, thừa tướng muốn ban cho ai, hạ quan sẽ ban cho người đó."

"Tốt." Y đưa cho ông ta một tờ giấy. Trên đó viết hai cái tên, Thẩm Tại Dã nhìn Đoàn Thủy Nam nói: "Nếu đại nhân đã có thành ý như vậy, Thẩm mỗ sẽ cầu xin cho Đoàn gia trước cũng không muộn. Sau này quan hệ của ngài và ta ra sao, còn phải xem đại nhân có giác ngộ hay không."

Đoàn Thủy Nam là người giỏi tính toán, cũng rất thức thời, lập tức quỳ xuống hành lễ với Thẩm Tại Dã, nhận lấy tờ giấy rồi lui ra.

Nhìn theo bóng ông ta một lúc, Thẩm Tại Dã mở cuốn sổ trên bàn ra.

Chức Thái bộc đã ban cho Tần Thăng, chức Lang trung lệnh cũng sắp xếp người của mình vào rồi. Đoàn Thủy Nam vừa đầu hàng, chức Thái úy kia... có lẽ phải nghĩ cách thay người khác thôi.

Ban đầu, cửu khanh trong triều đều là người của Cảnh vương và Du vương chiếm đa số. Giờ đây Cảnh vương đã là thái tử, thế lực dưới trướng dần dần đều về tay hắn. Người mặc long bào bốn móng kia vui mừng khôn xiết, có lẽ còn chưa phát hiện ra đâu nhỉ.

Cũng thật đáng thương.

Mục Vô Ngần quả thật không phát hiện ra, không chỉ không phát hiện ra, mà còn hết lời khen ngợi Thẩm Tại Dã trước mặt thái tử phi và những người khác.

"Nếu không có Thẩm thừa tướng, làm sao bổn cung có thể nhanh chóng vào làm chủ Đông cung như vậy?"

Nhìn cung nhân bận rộn chuyển đồ đạc, Mục Vô Ngần vô cùng vui vẻ: "Du vương đệ âm thầm hoạt động không ít, chắc chắn là đang âm mưu lật ngược tình thế. Nhưng đáng tiếc, hắn không còn cơ hội nữa rồi, mũ miện thái tử đã là của bổn cung!"

Thái tử phi Lệ thị mỉm cười gật đầu: "Chúc mừng điện hạ, thiếp thân đã chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, đều là những thứ thừa tướng và nữ quyến nhà ngài ấy thích."

"Nàng thật chu đáo." Mục Vô Ngần vỗ nhẹ tay nàng ta, ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên có chút cảm khái: "Giá như nàng ấy còn sống thì tốt biết mấy."

Lệ thị khựng lại, nhìn thần sắc của Mục Vô Ngần, biết ngay hắn lại nhớ đến người phụ nữ kia.

Có người từng nói với nàng ta, trước đây điện hạ từng quen biết một nữ tử dung mạo diễm lệ vô song ở ngoài cung, còn vì nàng ta mà đánh cược, bị hoàng thượng quở trách. Sau đó nữ tử kia bị Thẩm thừa tướng tự tay giết chết, điện hạ tuy cảm kích Thẩm thừa tướng, nhưng vẫn không thể nào quên được nữ tử kia, cứ cách một khoảng thời gian lại nhắc đến một lần.

"Thừa tướng nói, thành đại sự rồi mới được say mê sắc đẹp." Trong mắt Mục Vô Ngần tràn đầy tiếc nuối: "Nhưng giờ đây bổn cung đại sự đã thành, lại không còn gặp được nữ tử nào như vậy nữa."

Lệ thị cúi đầu không nói, kỳ thật cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng là người chết rồi, nàng ta đâu thể nào đi tranh giành tình cảm với người chết.

Trong một ngôi nhà nào đó ở quốc đô.

Khương Đào Hoa thay bộ y phục bình thường mà Thanh Đài mới mua về, soi gương nhìn thử. Áo trên màu vàng nhạt, áo ngắn màu đỏ son, váy dài màu lam. Trang phục như vậy khi đi trên đường sẽ nhanh chóng bị chìm khuất giữa đám đông, sẽ không bị ai chú ý.

"Chủ tử." Thanh Đài lo lắng siết chặt lọ thuốc trong tay: "Nô tỳ đã tìm người về nước Triệu báo tin rồi, hiện giờ bệnh tình của người phải uống hai viên thuốc, nếu bọn họ không sớm đưa thuốc đến, người sẽ..."

"Còn sớm mà." Đào Hoa xua tay: "Có thể tỉnh lại sau giấc ngủ này ta đã thấy mình được lời rồi, huống chi còn có thể sống thêm mấy tháng nữa."

Hôm qua ngủ li bì cả ngày, nàng còn tưởng mình chắc chắn không sống nổi nữa. Ai ngờ đêm khuya độc mị cổ phát tác, sau khi uống thuốc xong, cả người lại không sao cả. Chỉ là độc trong cơ thể hòa lẫn vào nhau, nỗi thống khổ mỗi tháng một lần liền biến thành hai lần. Thuốc mà tân hậu cho một năm cũng chỉ đủ dùng trong nửa năm. Tính toán số thuốc còn lại, có thể cầm cự thêm ba bốn tháng nữa.

Đủ rồi, ít nhất cũng để lại cho nàng cơ hội làm việc.

"Người thật sự không sao chứ?" Thanh Đài vẫn không yên tâm: "Nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi, giờ ra ngoài làm gì?"

"Tối nay không ra ngoài, sau này sẽ khó có cơ hội." Chỉnh trang xong xuôi, Đào Hoa đứng dậy nói: "Thân thể ta không sao, nếu ngươi thật sự không yên tâm, cứ tiếp tục đi theo ta trong bóng tối là được. Chỉ là, dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đừng ra tay cứu ta."

Thanh Đài cau mày: "Người muốn làm gì?"

Đào Hoa mỉm cười, mở cửa nói: "Con đường của Thẩm Tại Dã, chúng ta đã không thể đi tiếp, chẳng lẽ đến Đại Ngụy một chuyến lại tay trắng trở về? Đương nhiên là phải tìm con đường khác để đi."

Vẫn như trước đây nghe không hiểu, nhìn chủ tử ra ngoài, Thanh Đài chỉ có thể ẩn thân hình đi theo.

Trên đường đi, Khương Đào Hoa như người mù, lúc thì va vào xe bò nhà người ta, dính đầy bùn đất cỏ rác, lúc thì va vào tiểu nhị bưng thức ăn, làm đổ đầy người canh nước mỡ. Bộ y phục mới mua trong nháy mắt đã trở nên bẩn thỉu rách nát. Nếu nàng không ngẩng đầu lên, cả người chẳng khác gì ăn mày.

Trời đã tối, nhà nhà đều đã lên đèn, Đào Hoa một mình lang thang trên con đường quan đạo gần phủ thừa tướng, lặng lẽ chờ đợi.

Đoàn xe của thái tử hồi cung rất nhanh đã từ xa đến gần, nàng nghe tiếng động, bèn chọn một vị trí cực kỳ đắc địa giữa đường, sau đó nằm xuống như xác chết.

"Dừng xe…" Thị vệ đi đầu nhìn thấy phía trước có thứ gì đó, lập tức ghìm cương ngựa, ra hiệu cho những người phía sau dừng lại, sau đó tiến lên xem xét.

"Chuyện gì vậy?" Mục Vô Ngần uống đến say khướt, hứng trí đang lên cao. Thấy xe dừng lại, liền vén rèm xe nhìn ra ngoài.

"Bẩm điện hạ, có một nữ tử ngất xỉu giữa đường, xe ngựa không tiện đi qua." Thị vệ vội vàng bẩm báo: "Xin hỏi điện hạ..."

"Ha ha ha..." Mục Vô Ngần cười lớn, nhướng mày buột miệng nói lời say: "Xem nàng ta có xinh đẹp hay không? Nếu không xinh đẹp, chúng ta cứ thế cán qua luôn!"

Mọi người đều sửng sốt, Đào Hoa nghe vậy, thầm nghĩ may mà cha mẹ sinh ra xinh đẹp, theo lời hắn nói, người không xinh đẹp còn không được sống sao!

Tuy biết là lời nói đùa nhưng thị vệ vẫn thành thật bẩm báo: "Dung mạo nữ tử này vô cùng xinh đẹp."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment