Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 132

"Xem ra ái khanh còn không hiểu Vô Hạ bằng trẫm." Hoàng đế khẽ cười: "Tuy rằng trẫm hờ hững với nó nhiều năm, nhưng hễ việc gì giao cho, nó đều hoàn thành xuất sắc, chưa từng để xảy ra sai sót nào."

"Vậy cũng không thể loại trừ khả năng may mắn." Thẩm Tại Dã nói: "Dù sao Nam vương trước giờ cũng chưa từng đảm nhận trọng trách nào, còn lần này Hằng vương phụ trách chính là công trình đắp đê cho kinh thành."

Minh Đức đế không khỏi bật cười, liếc nhìn Thẩm Tại Dã: "Khanh cứ phải cãi lại trẫm như vậy sao? Coi thường Vô Hạ đến thế à?"

"Vi thần không dám." Thẩm Tại Dã cúi đầu chắp tay: "Chỉ là nói sự thật, trong số các vị hoàng tử, Nam vương tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm cũng ít nhất, xin bệ hạ chớ vì nhất thời áy náy mà đánh giá ngài ấy quá cao."

Tuổi tác còn nhỏ là thật, kinh nghiệm ít ỏi cũng là thật, nhưng Minh Đức đế nghe thế lại không phục. Đó là hoàng tử của mình, nhìn lại là người cẩn trọng, sao đến miệng người khác lại bị hạ thấp đến vậy?

Suy nghĩ một hồi, hoàng đế phát hiện hình như mình thật sự chưa từng giao cho Nam vương trọng trách gì, liền nói: "Nếu việc đắp đê Hằng vương làm không xong, vậy giao cho Nam vương đi."

"Bệ hạ..." Thẩm Tại Dã ngẩn người, vừa định mở miệng phản đối, hoàng đế đã giơ tay ngăn cản: "Trẫm quyết định vậy rồi."

Thẩm Tại Dã cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cúi đầu hành lễ: "Vi thần tuân chỉ."

Đông cung.

Sắc mặt Mục Vô Ngần u ám, hắn ngồi trầm tư trong thư phòng, mưu thần bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo chuyện xảy ra ở công trường đắp đê, rốt cuộc cũng khiến sắc mặt hắn dễ nhìn hơn chút ít: "Hằng vương vốn chẳng phải kẻ có bản lĩnh gì, thật sự trông cậy vào hắn gánh vác đại cục, triều đình này sớm muộn cũng sụp! Có điều các ngươi có cách nào khiến hắn hoàn toàn không thể tiếp tục phụ trách việc này không?"

Các mưu thần đều im lặng, trên mặt lộ vẻ khó xử. Đúng lúc này, có người đến bẩm báo, Thẩm thừa tướng cầu kiến.

"Mau mời vào!"

Thẩm Tại Dã vừa bước vào thư phòng đã bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của thái tử. Y khẽ mím môi, hành lễ: "Thẩm mỗ vừa từ chỗ bệ hạ trở về, hoàng thượng đã hạ chỉ, việc giám sát công trình đắp đê Hằng vương xử lý không thỏa đáng, từ hôm nay giao cho Nam vương phụ trách."

"Tốt quá!" Mục Vô Ngần lập tức vỗ vào tấm ván gỗ trên tay, vui mừng nói: "Vừa rồi bổn cung còn đang lo lắng chuyện này, không ngờ thừa tướng đã thay bổn cung giải quyết ổn thỏa, quả nhiên là thừa tướng thần cơ diệu toán!"

"Thái tử quá khen." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Chỉ là Nam vương còn nhỏ tuổi, việc này nếu cũng làm không tốt... E là bệ hạ sẽ không nghĩ là các hoàng tử đều vô dụng, mà ngược lại sẽ cho rằng có kẻ cố ý gây rối."

"Ngài yên tâm." Mục Vô Ngần xua tay: "Bổn cung sẽ giúp đệ đệ một tay, nếu có kẻ nào muốn gây bất lợi cho nó, bổn cung nhất định sẽ bắt lấy, trói gô đưa đến trước mặt phụ hoàng!"

Thẩm Tại Dã gật đầu, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mục Vô Hạ cuối cùng cũng có cơ hội đường đường chính chính thể hiện bản thân.

Giám sát công trình thực chất là việc rất đơn giản, nhưng hễ có lao dịch là có lương thực, bổng lộc, thường thì số này sẽ bị người ta bớt xén đi kha khá, khiến cho đám phu dịch đắp đê không đủ no bụng mà làm việc.

Đào Hoa nghe nói Nam vương tiếp nhận việc này thì yên tâm mỉm cười: "Ngài ấy nhất định sẽ làm tốt."

"Sao tỷ tỷ lại tin tưởng như vậy?" Tiểu nha đầu bên cạnh tò mò nhìn nàng hỏi.

"Nghe nói Nam vương là môn sinh nhập thất của đại nho gia Kiềm phu tử." Đào Hoa lấp liếm: "Tất nhiên sẽ không kém cỏi."

Tiểu nha đầu gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Còn Đào Hoa thì không khỏi nhớ lại cảnh tượng cùng Nam vương ngồi chung xe ngựa, bắt gặp cảnh dân chúng khốn khổ lần trước. Nam vương tuy mới mười sáu tuổi, vẫn cồn nét trẻ con, nhưng lại mang một thân chính trực hiếm có. Thẩm Tại Dã luôn muốn dẫn dắt hắn đi đường tắt, thế nhưng hắn vẫn luôn kiên trì với chính kiến của mình, không bị người khác chi phối.

Người như vậy thật sự rất hiếm có, những người khác như thái tử, một khi có quân sư như Thẩm Tại Dã bên cạnh, nhất định là nghe lời răm rắp, vừa nhàn hạ lại vừa đỡ tốn sức, lâu dần sẽ không còn tự mình suy nghĩ nữa. Nam vương thì khác, ngay từ đầu hắn đã không tán đồng một số cách làm của Thẩm Tại Dã, nhưng đối với lời khuyên đúng đắn thì lại khiêm tốn tiếp thu, rất có chủ kiến.

Trong lòng Đào Hoa, người như vậy mới xứng đáng làm hoàng đế, điều hắn thiếu chỉ là cơ hội để Minh Đức đế nhìn thấy năng lực, chứ không phải cần người khác dạy hắn phải làm như thế nào.

Thẩm Tại Dã hiển nhiên là không hiểu rõ điểm này. Trong mắt y, Nam vương chẳng qua là một đứa trẻ tính tình cổ quái, gặp phải chuyện lớn, y đương nhiên phải chỉ bảo đôi chút, thế nên vừa ra khỏi cung liền lập tức đến Nam vương phủ.

Tiếc là, Mục Vô Hạ chỉ nhận thánh chỉ, chứ không có ý định nghe theo lời y, lạnh lùng đóng cửa phủ, không cho y bước vào.

"Vương gia." Thẩm Tại Dã bất đắc dĩ tựa người vào cửa, nói vọng vào: "Vi thần còn chưa dặn dò xong, ngày mai ngài đã phải đi giám sát rồi, đề phòng ngộ nhỡ, nhất định phải đứng ở nơi dễ thấy nhất trên công trường. Nếu bệ hạ ghé qua, sẽ có người báo cho ngài biết, ngài cứ chuẩn bị nghênh tiếp là được."

"Không cần." Giọng nói truyền ra từ trong phòng đầy vẻ chán ghét: "Bổn vương làm việc không cần ngài dạy."

Tên nhóc này!

Thẩm Tại Dã đè nén cơn tức giận, nhíu mày nói: "Hằng vương chính vì làm việc không tốt nên bệ hạ mới giao chuyện này cho ngài, nếu ngài không làm cho đẹp mắt, làm sao chứng minh năng lực với hoàng thượng?"

Cánh cửa bật mở, Mục Vô Hạ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn y, hỏi: "Thẩm thừa tướng, tu sửa đê điều là để cho phụ hoàng xem, hay là để nó kiên cố vững chắc, che chở bá tánh một phương?"

Thẩm Tại Dã rũ mắt nhìn hắn, nghiêm túc đáp: "Đối với vương gia, việc này chỉ là để cho hoàng thượng xem thôi."

Hoàng đế đang giận dỗi với hắn, điều muốn thấy chính là Nam vương hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sẽ chẳng có ai quan tâm cái đê đó rốt cuộc có kiên cố hay không, chỉ cần không sập là được. Mà trong quá trình đó, hắn phải làm ra vài việc khác người, ví dụ như ban phát lương thực cho phu dịch, hoặc là thử cùng họ tu sửa đê điều, cảm nhận sự vất vả của họ. Như vậy mới có điểm để người ta ca tụng, nếu không cứ hoàn thành một cách bình thường, làm sao hoàng thượng cảm thấy hắn tài năng hơn người?

"Xem ra bổn vương thật sự không có gì để nói với thừa tướng." Mục Vô Hạ nhìn y thật sâu: "Đa tạ thừa tướng đã vì Vô Hạ giành lấy cơ hội này, nhưng mà chuyện sau này, không cần thừa tướng phải nhọc lòng."

Nói xong, hắn lại đóng sầm cửa lại.

Sắc mặt Thẩm Tại Dã có chút khó coi, hoàn toàn không thể hiểu nổi đứa trẻ này rốt cuộc đang nghĩ gì. Làm theo cách của y, hoàng đế nhất định sẽ trọng thưởng, không làm theo cách của y, vậy hắn muốn làm thế nào?

Y mặt lạnh trở về phủ, Tần Hoài Ngọc đã chuẩn bị xong món chè ngân nhĩ tuyết lê, thấy sắc mặt y không vui, liền chớp chớp mắt hỏi: "Gia làm sao vậy?"

Thẩm Tại Dã há miệng định nói gì đó, ngẩng đầu nhìn gương mặt kia, cuối cùng chỉ biết thở dài, lắc đầu.

Trong cái hậu viện này, đến một người để tâm sự cũng không có.

Khương Đào Hoa mang theo "vết thương", khập khiễng đi đến dâng trà cho thái tử. Thái tử thấy vậy, vội vàng đỡ nàng nằm xuống nhuyễn tháp, dịu dàng hỏi han: "Khá hơn chút nào chưa? Gần đây bổn cung quá bận, mãi vẫn chưa đến thăm nàng được."

"Nô tỳ đã khá hơn nhiều rồi, đa tạ thái tử quan tâm." Đào Hoa liếc nhìn chồng sổ sách chất cao như núi trên bàn, mỉm cười nói: "Nghe nói dạo này điện hạ thường xuyên mất ngủ, có phải có chuyện gì phiền lòng?"

"Cũng không có gì." Mục Vô Ngần nhíu mày: "Thái y nói hai tay ta ít nhất mười ngày nữa mới cử động được, viết chữ cũng khó khăn, nhưng mà dạo này công việc lại nhiều, ta có chút lực bất tòng tâm."

Đào Hoa nhìn hắn, thăm dò hỏi: "Có phải vì Hằng vương? Nô tỳ nghe nói hoàng thượng có ý muốn để Hằng vương kế vị thái tử."

"Còn không phải sao?" Mục Vô Ngần cười khẩy: "Trước mặt bao nhiêu người lại nói muốn ban kim quan thái tử cho Hằng vương, không cân nhắc đến cảm nhận của ta một chút nào. Có điều Hằng vương cũng chỉ là kẻ bất tài, gần đây hắn gây ra không ít sai lầm, chỉ cần bổn cung thu thập đủ chứng cứ, dâng tấu chương lên phụ hoàng, hắn cũng đừng hòng sống yên ổn!"

Đào Hoa cúi đầu, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Điện hạ có thể đáp ứng cho nô tỳ một thỉnh cầu được không?"

"Chuyện gì?" Mục Vô Ngần dịu dàng nhìn nàng: "Hiếm khi nàng chịu mở lời cầu xin ta, nàng cứ nói, ta đều đồng ý."

"Nô tỳ đang nghĩ, nhỡ đâu một ngày nào đó điện hạ không cần nô tỳ nữa, hoặc là vì tình thế bắt buộc phải đưa nô tỳ đi... Nô tỳ muốn điện hạ âm thầm chuẩn bị cho nô tỳ một con đường lui."

Mục Vô Ngần ngẩn người: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nàng yên tâm."

"Việc gì cũng nên đề phòng." Đào Hoa nhìn hắn, mỉm cười: "Chẳng lẽ điện hạ không muốn giữ cho nô tỳ thêm một con đường sống sao?"

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, lời nàng nói cũng có lý, bèn gật đầu hỏi: "Nàng muốn con đường lui như thế nào?"

"Chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa ở trạm dịch, có thể đưa nô tỳ rời đi bất cứ lúc nào mà không bị ai phát hiện, sau đó mua một căn nhà nhỏ ở thành Hoài Viễn." Đào Hoa nói: "Trong nhà chuẩn bị sẵn tiền bạc để nô tỳ yên ổn sống hết quãng đời còn lại là được."

Yêu cầu này nghe có vẻ hoang đường, giống như nàng đang chuẩn bị bỏ trốn vậy. Thế nhưng Mục Vô Ngần lại không chút do dự, gật đầu đồng ý: "Chuyện này không khó, nếu có một căn nhà có thể khiến nàng an tâm, vậy bổn cung sẽ vì nàng mà làm."

"Nhất định phải giữ bí mật." Đào Hoa nghiêm túc dặn dò: "Một khi bị người khác phát hiện, sẽ không còn tác dụng nữa."

"Ta biết rồi." Mục Vô Ngần gật đầu, đưa tay muốn vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, nhưng lại sực nhớ hai tay mình còn đang bị kẹp gỗ, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ cuộc, nhìn nàng mỉm cười: "Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nàng yên tâm."

Đào Hoa mím môi, nhìn biểu cảm trên gương mặt thái tử, nhịn không được nói thêm một câu: "Nếu như điện hạ có thể không tranh giành với các huynh đệ, yên ổn tiếp tục làm thái tử thì tốt biết mấy."

Mục Vô Ngần nhướng mày, khẽ cười: "Vì giấc mơ kia của nàng sao? Không sao đâu, sinh ra trong hoàng gia, huynh đệ tương tàn là chuyện khó tránh khỏi, ta sớm đã có chuẩn bị rồi."

Nhưng ngươi cũng không thể không suy nghĩ thấu đáo chứ! Đào Hoa rất muốn gào lên, rõ ràng Thẩm Tại Dã đang dắt ngươi đi trên con đường chết, sao ngươi không nhận ra?

Thế nhưng, lập trường khác biệt, cho dù Mục Vô Ngần có khiến nàng cảm động đến đâu, nàng cũng không thể nào thật sự gào lên như vậy được, chỉ đành mỉm cười cảm kích, sau đó hầu hạ hắn uống trà.

Trong phủ thừa tướng, mọi thứ đã đổi khác. Thẩm Tại Dã nâng đỡ không ít người lên làm nương tử, lại còn rước thêm khuê nữ nhà Cửu khanh về làm thị y. Bề ngoài trông như chìm đắm trong nữ sắc, ngày ngày ca hát vui cười, nhưng chỉ có người trong phủ mới biết, đã nửa tháng nay, thừa tướng chưa từng cười một lần nào.

Y lạnh mặt phê duyệt công văn, lạnh mặt nghị sự cùng thuộc hạ, rồi lại lạnh mặt một mình ngủ ở Lâm Vũ Viện. Trạm Lư cũng không nhịn được nữa, kéo Từ Yến Quy nhỏ giọng hỏi: "Khương cô nương rốt cuộc khi nào mới quay về?"

"Chuyện này phải đi hỏi chủ tử nhà ngươi." Từ Yến Quy lắc đầu: "Bản thân ngài ấy không nghĩ cách, người khác có muốn giúp cũng chẳng được."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment