Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 157

“Gia nói xong rồi?”

“Ừm.” Thẩm Tại Dã nhìn nàng thật sâu, đưa thanh kiếm bên hông Trạm Lư cho nàng: “Cầm lấy phòng thân, vào đi.”

Lưng Đào Hoa lạnh toát, nàng nhìn thanh kiếm: “Gia đang dọa thiếp thân?”

“Là nàng nhất định muốn đi gặp hắn.” Thẩm Tại Dã nói: “Vậy thì tự chịu hậu quả.”

“Đa tạ gia.” Đào Hoa nhận lấy thanh kiếm, đưa cho Thanh Đài, nghiêm mặt nói: “Tính mạng của chủ tử lại giao cho ngươi.”

Thanh Đài ngẩn người, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, bảo vệ nàng, đi vào đại sảnh.

Thẩm Tại Dã cười khẽ, nhìn nàng đi vào, sau đó quay sang nhìn Lệ thị.

“Thái tử phi không còn ôn nhu, hiền thục như trước nữa.” Y thản nhiên nói: “Lời nói cũng quá khó nghe.”

Lệ thị ngẩn người, cau mày: “Ta còn muốn hỏi thừa tướng, một dân nữ cỏn con, sao lại khiến gia và thái tử tranh giành? Nhìn cũng không giống người tốt…”

“Thái tử phi điện hạ.” Thẩm Tại Dã cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Ngươi nên lên đường sớm đi, không cần đợi thái tử.”

Trong lòng giật thót, Lệ thị lắc đầu: “Ta muốn ở bên cạnh thái tử!”

Thẩm Tại Dã liếc nàng ta một cái, phất tay ra hiệu cho người ta kéo nàng ta vào phòng bên cạnh. Lệ thị giãy giụa, vừa giãy giụa vừa mắng: “Ngươi cũng là kẻ vô tình vô nghĩa, thái tử đối xử tốt với ngươi như vậy!”

Đối xử tốt với y? Thẩm Tại Dã lắc đầu, thế giới của đàn ông chỉ có hợp tác và đấu tranh, y không có huynh đệ ruột thịt, cũng sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với y, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Nước mắt, chỉ có kẻ thua cuộc mới rơi.

Lệ thị bị kéo đi, Thẩm Tại Dã nhìn vào đại sảnh, đứng bên ngoài chờ đợi.

Đào Hoa đã đoán được Thẩm Tại Dã nói gì với Mục Vô Ngần, nên lúc đi vào, nàng không bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của thái tử.

“Ngươi chờ ở ngoài, ta nói chuyện với thái tử.”

Thanh Đài ngẩn người, lo lắng lắc đầu: “Nô tỳ phải bảo vệ chủ tử!”

“Không sao.” Đào Hoa nói: “Ngài ấy sẽ không làm hại ta.”

Mục Vô Ngần cười lạnh: “Ngươi thật sự là không biết sợ. Cho rằng làm ra chuyện như vậy, ta còn lưu luyến ngươi sao?”

Đào Hoa quay sang nhìn hắn, cung kính quỳ xuống, hành đại lễ. Ba lạy, trán chạm đất.

Ánh mắt Mục Vô Ngần thay đổi, nghiến răng: “Quả nhiên là người của Thẩm Tại Dã, đều giả tạo như nhau.”

Còn hành lễ, có ích gì?

Đào Hoa ngẩng đầu, nhìn hắn: “Lạy này, là để cảm ơn thái tử đã nhảy xuống hồ Tiếp Thiên cứu ta.”

“Ngươi không cần cảm ơn ta.” Mục Vô Ngần cười khẩy: “Dù sao cứu ngươi cũng vô dụng, chỉ khiến ta trông ngu ngốc thôi, bị một nữ nhân lừa gạt!”

Đào Hoa cụp mắt, liếc nhìn bên ngoài, đứng dậy đi đến trước mặt Mục Vô Ngần, thấp giọng: “Thái tử có muốn nghe ta nói một lời không? Đừng lên tiếng, nếu đồng ý, chỉ cần gật đầu.”

Lại muốn giở trò gì? Mục Vô Ngần đỏ hoe mắt, nhìn nàng đầy căm ghét. Do dự một chút, hắn gật đầu.

Đào Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào tay áo hắn, sau đó lấy gói Tiêu dao tán trên khay cất vào tay áo, đổi một lọ thuốc giống hệt như vậy vào.

“Người đã được sắp xếp ổn thỏa, lát nữa lên đường, thái tử chỉ cần ngủ một giấc là được.” Đào Hoa cúi đầu, nhỏ giọng: “Lạy này, là để cảm ơn thái tử đã từng chân thành với ta.”

Mục Vô Ngần ngẩn người, nhìn nàng đầy vẻ khó tin, đưa tay muốn lấy đồ trong tay áo ra xem, nhưng bị nàng ngăn lại.

“Tất cả đợi đến khi thái tử đến nơi cần đến rồi hãy xem.”

Nàng chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ còn muốn cứu mạng hắn? Mục Vô Ngần vô thức lắc đầu, ngây người nhìn nàng, thầm nghĩ không thể nào, nàng là người của Thẩm Tại Dã. Thẩm Tại Dã không phải là người sẽ để lại hậu họa cho mình.

Nhưng, dù sao hắn cũng sắp chết rồi, nàng giở trò thì có ích gì?

Đào Hoa lùi lại hai bước rồi cười, ánh mắt đầy tiếc nuối: “Thái tử là nam nhân đầu tiên chân thành với ta trên đời này, tiếc là có duyên mà không có phận, hy vọng ngài nhớ kỹ lời ta đã nói, sống một cuộc sống bình dị chưa chắc đã không phải là phúc.”

Mục Vô Ngần không nói gì, nhìn nữ nhân đang hành lễ trước mặt mình. Dung mạo nàng vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp mặt, khiến hắn rung động, nhưng khác biệt là, nàng không còn vẻ yếu đuối của Mộng Nhi, mà trở nên kiên cường, như đóa mẫu đơn không sợ gió mưa, lưng thẳng tắp.

“Sẽ không gặp lại nữa.” Đào Hoa gật đầu, thấy hắn không còn gì để nói, liền dẫn Thanh Đài lui ra ngoài.

Có lẽ đây là lần cuối gặp mặt? Mục Vô Ngần mím môi, cuối cùng vẫn gọi nàng: “Thẩm Tại Dã bảo ta kiếp sau đừng nhớ đến nàng.”

“Nhưng, kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau đổi thân phận khác, ta nhất định sẽ cùng nàng bình an cả đời.”

Đào Hoa chấn động, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Mục Vô Ngần đứng trong căn phòng tối tăm, ánh sáng màu xanh nhạt hắt vào từ bên ngoài, trông có chút cô độc. Nhưng ánh mắt hắn lại sáng rực, vừa có tình yêu sâu đậm, vừa có hận thù thấu xương.

Trong lòng chua xót, Đào Hoa gật đầu, hành lễ từ biệt, cuối cùng cũng lui ra ngoài.

Thẩm Tại Dã đứng trong sân, thấy nàng đi ra, liền lạnh lùng ra lệnh cho người bên cạnh: “Tiễn thái tử và thái tử phi lên đường, chờ bọn họ đi rồi, hãy đến bẩm báo với bệ hạ.”

“Rõ!” Người của Ty Nội phủ nhận lệnh, kéo Lệ thị đến đại sảnh, cùng ban thuốc độc.

Thẩm Tại Dã kéo Đào Hoa đi, vừa đi vừa hỏi: “Nàng nói gì với hắn?”

“Không có gì.” Đào Hoa cau mày: “Lời nên nói chắc gia đã nói hết rồi, thiếp thân là kẻ xấu, có lẽ sẽ gặp ác mộng mấy ngày.”

“Nàng còn biết chột dạ sao?” Thẩm Tại Dã nhướng mày, cười: “Đều là hồ ly ngàn năm, nàng giả vờ gì với ta?”

Đào Hoa hừ lạnh hai tiếng, cụp mắt, che giấu sự chột dạ trong mắt, đi theo y.

Cố Tông chính và phủ dịch nhanh chóng đến giám sát hành hình, trơ mắt nhìn thái tử và thái tử phi uống Tiêu dao tán.

Phủ dịch hỏi: “Thuốc vẫn luôn để trong phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm.” Cố Thế An nói: “Ta đã cho người kiểm tra, thuốc là Tiêu dao tán, hai tên tội nhân này nhất định sẽ được nghiệm thi trước khi khâm liệm.”

“Có đại nhân làm chủ, thuộc hạ yên tâm.” Phủ dịch gật đầu, nhìn thái tử và thái tử phi lần lượt tắt thở, phất tay ra hiệu cho người ta khiêng thi thể ra ngoài.

Hoàng đế nhanh chóng nhận được tin thái tử đã chịu tội, lập tức khen thưởng Cố Thế An. Nhưng, xoay người lại, vị đế vương này vẫn hơi sa sầm mặt, trong lòng khó chịu, không nói nên lời. Cố Thế An quan sát sắc mặt ông ta, lau mồ hôi, thầm cảm ơn người đã hiến kế cho mình.

Chờ thời cơ thích hợp, chuyện này có thể cứu mạng hắn!

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment