Lông mày càng nhíu chặt hơn, Thẩm Tại Dã hít một hơi thật sâu, xuống tay vừa mạnh vừa chính xác, mới khâu mấy mũi đã khiến Đào Hoa hoàn toàn tỉnh táo vì đau đớn.
"Ngài muốn lấy mạng ta… cũng không cần tra tấn người ta như vậy." Khương Đào Hoa hé mắt, chỉ thấy choáng váng, không nhấc nổi tay, nói chuyện cũng mất sức.
Mặc dù vậy, nàng vẫn đưa tay nhéo cánh tay y một cái thật mạnh.
Mí mắt cũng không cử động, Thẩm Tại Dã ra tay vẫn vừa chính xác vừa tàn nhẫn. Cây kim xuyên qua da thịt nàng, cảm thấy nàng nhăn nhó vì quá đau, y mỉm cười: “Thì ra nàng cũng biết đau.”
Ai không biết đau chứ? Khương Đào Hoa tức đến nỗi mồ hôi hòa với nước mắt chảy đầy trên mặt, tựa cằm lên vai y, dứt khoát chà hết lên áo y.
Thật ra trong lòng Thẩm Tại Dã vẫn có chút lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y khâu vết thương cho người khác, đối phương còn là một nữ nhân tỉnh táo, y có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng nàng.
Tuy nhiên, nghĩ đến những gì nữ nhân này đã làm, y lại trợn mắt, thật sự không muốn thông cảm cho nàng chút nào!
“Có một chuyện ta rất tò mò.” Thẩm Tại Dã hai tay đầy máu, hờ hững nói: “Sao nàng biết ta muốn làm gì?”
Đào Hoa đau đớn trợn mắt: "Ngài... cho rằng bây giờ thiếp thân có thể nói chuyện dài dòng được sao?"
Kim xuyên qua da thịt, kéo theo sợi chỉ phía sau, cảm giác này còn không thể kết thúc trong chốc lát, một mũi hai mũi ba mũi, đau càng thêm đau, triền miên không dứt, ngứa tim ngứa phổi.
Lần này không nhẹ nhàng như lần nối xương trước đó, toàn thân nàng không thể kiềm chế được mà run rẩy, môi tái nhợt, ngay cả sức nhéo Thẩm Tại Dã cũng không còn.
"Không thể nói dài dòng, vậy thì hãy nghe ta hỏi từ từ, đợi nàng có sức rồi trả lời luôn thể." Thẩm Tại Dã mím môi, vừa khâu vừa hỏi: "Vết thương này là do tự nàng tạo ra đúng không? Cũng coi như là nàng tự làm tự chịu. Chỉ là nàng dựa vào đâu mà chắc chắn rằng Nam vương nhất định sẽ cứu nàng?”
Đây chính là điều y tò mò nhất, rõ ràng y chưa từng có biểu hiện gì đặc biệt đối với Nam vương, mọi chuyện đều theo lễ nghi thông thường mà sao Khương Đào Hoa bắt thóp được Nam vương gia?
Người trên người không ư hử gì nữa, có lẽ đã đau đến mức thần trí không còn tỉnh táo.
Thẩm Tại Dã ngó vết thương, cười lạnh: “Nói thế nào thì trận này coi như nàng đã thắng, Nam vương không còn tin ta nữa mà muốn cứu mạng nàng, nói rằng nếu như nàng chết, bất kể chết trong tay ai thì ngài ấy cũng sẽ tính lên đầu ta, đường ai nấy đi với ta.”
"Khương Đào Hoa, nàng đụng chạm lung tung nhưng đã nắm được một cái thóp lợi hại, khiến ta muốn giết nàng ngay lập tức nhưng lại không có cách nào mà đành phải đầu hàng."
Đầu óc Đào Hoa đã trống rỗng nhưng vẫn có thể nghe thấy lời y nói, nàng không khỏi nhếch môi.
Nàng đã thắng rồi, không đặt cược sai chỗ, tuy mất đi nửa mạng sống nhưng cuối cùng cũng giữ lại được nửa mạng còn lại.
Nói như vậy thì Thẩm Tại Dã không những không thể giết nàng lúc này mà còn muốn tìm mọi cách để cứu sống nàng. Đối với một người giỏi tính toán như vậy, khi đột nhiên bị nàng lừa hẳn là trong lòng y sẽ rất tức giận?
Chẳng trách bây giờ y lại ra tay với nàng tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến đây, Đào Hoa cảm thấy nỗi đau xuyên da thịt này chẳng là gì, nằm trên vai y, còn khẽ cười thành tiếng.
Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, nghiêng đầu nhỏ giọng nói vào tai nàng: "Đừng quá đắc ý, thứ nàng có thể giữ lại cũng chỉ có tính mạng mà thôi.”
Người vẫn còn ở tướng phủ của y, đắc tội với y trước thì sao có thể sống tốt?
Khương Đào Hoa không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng chẳng quan tâm. Đường phải đi từng bước một, bước đầu tiên nàng đã thành công thì những bước còn lại sẽ dễ nói hơn nhiều.
Khâu xong mũi cuối cùng, Thẩm Tại Dã cắt chỉ thu kim lại, liếc nhìn vết thương gớm ghiếc: “Sau ngày hôm nay, nàng không cần đợi thị tẩm nữa, nhìn là thấy buồn nôn.”
Mồ hôi và nước mắt chảy dọc cánh mũi, Đào Hoa không còn sức để tranh luận với y, rời khỏi vòng tay y liền ngã xuống giường, cau mày ngủ thiếp đi.
Khâu hai mươi tám mũi, không hề kêu đau một tiếng nào, người như vậy đâu phải là nữ nhân mà hoàn toàn là quái vật?
Thẩm Tại Dã đứng dậy, nhúng chiếc khăn tay vào nước nóng Thanh Đài mang đến vắt khô, lau máu trên người nàng, rồi rửa tay sau đó đi ra ngoài.
Mục Vô Hạ vẫn chờ ở bên ngoài, một mực hoài nghi có phải Đào Hoa đã tắt thở, nếu không sao lại không có động tĩnh gì?
Nhưng khi Thẩm Tại Dã đi ra lại cười nói với hắn: “Khâu xong vết thương rồi, bảo y nữ bôi thuốc và chăm sóc là được.”
Mục Vô Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn y nữ, y nữ nhanh chóng hành lễ rồi đi vào phòng.
"Ngài khâu xong rồi?"
Thẩm Tại Dã gật đầu, thản nhiên đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của tiểu vương gia: “Nếu vương gia đã trói buộc tính mạng của nàng ta với tính mạng của vi thần với nhau thì vi thần đương nhiên sẽ có trách nhiệm với nàng ta.”
"Vậy thì tốt." Thần sắc giãn hẳn ra, Mục Vô Hạ khẽ thở dài: "Nếu sớm biết thế thì không cần phải vất vả như vậy. Lời nói dối dù có hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có lúc bị vạch trần, tại sao ngài không thành thật với bổn vương ngay từ đầu?”
Thẩm Tại Dã mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng trông vô cùng dịu dàng: “Mọi chuyện vi thần làm đều chỉ vì muốn tốt cho vương gia, về phần phải làm như thế nào thì vương gia không cần lo lắng.”
Nghĩa là lần này nói dối không thành công là do y kém may mắn, lần sau sẽ kín kẽ hơn? Tiểu vương gia lại cau mày: “Muốn bổn vương không can thiệp thì ngài hãy làm chuyện không liên quan đến bổn vương. Một khi có liên quan đến bổn vương, ngài lại muốn tiếp tục lừa gạt bổn vương, liên lụy đến người vô tội, vậy thì đừng trách bổn vương tự tay cắt đứt đường lui của ngài.”
Khẽ hít một hơi, Thẩm Tại Dã rũ mắt nhìn hắn: “Vương gia làm khó vi thần thì có ích lợi gì cho ngài sao?”
“Không có.” Đứng chắp tay sau lưng, hai mắt Mục Vô Hạ vô tư nhìn lại y: “Nhưng có thể khiến lương tâm bổn vương an yên thì cũng không có hại gì cho bổn vương.”
Hai người có cùng một mục tiêu nhưng lại đi những con đường khác nhau. Thẩm Tại Dã luôn cố gắng kéo hắn đi con đường của y, nhưng Mục Vô Hạ nhất quyết muốn tự mình đi.
Sự khác biệt này đã giúp Đào Hoa có cơ hội sống sót cho đến hôm nay.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tại Dã vẫn cười rất tao nhã: “Vi thần hiểu rồi, đợi xe ngựa của tướng phủ đến, vi thần sẽ đưa Khương thị về phủ trước.”
“Được.” Mục Vô Hạ gật đầu: “Nhưng từ nay về sau, bổn vương sẽ thường xuyên tới phủ thăm Khương thị.”
“Vương gia có thể tới bất cứ lúc nào.” Thẩm Tại Dã mím môi: “Chú ý hành tung là được.”
"Ừm."
Trạm Lư dừng xe ngựa ở cổng phụ phủ Nam vương, Thẩm Tại Dã nhẹ nhàng bế Đào Hoa lên xe trước mặt Nam Vương.
Sau đó rèm xe buông xuống, Khương Đào Hoa liền bị ném xuống đệm mềm một cách thô bạo.
Nàng rên một tiếng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, mở cửa xe bên cạnh, cười nói với Nam vương: “Vương gia dừng bước.”
Mục Vô Hạ gật đầu, đứng ở cổng nhìn xe ngựa rời khỏi con đường chính trước mặt rồi mới quay người đi về.
“Chủ tử.” Trạm Lư thúc ngựa đến bên cạnh xe, trầm giọng nói: “Nếu kế hoạch đã thay đổi, vậy phía Cảnh vương nên làm thế nào?”
Thẩm Tại Dã xoa xoa ấn đường, nói: “Đến phủ thông báo một tiếng trước, sai quản gia vào trong cung mời một ngự y, bảo là Khương nương tử bị thương.”
Trạm Lư sửng sốt: “Vết thương của nương tử không phải đã…”
"Đi làm theo lời căn dặn."
“Vâng.” Trạm Lư đáp lời, cúi đầu không hỏi thêm, thúc ngựa chạy về phía tướng phủ trước.
Đào Hoa nằm trên đùi Thẩm Tại Dã, không biết có phải cảm thấy mình lại bị người ta tính kế hay không mà lông mày vô thức nhíu lại.
Thẩm Tại Dã cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khó hiểu, giọng rất nhẹ: “Nếu nàng đã thông minh như vậy thì cũng không cần phải khách sáo nữa làm gì.”
Hồ nước yên tĩnh trong tướng phủ lẽ ra nên có người đến quậy đục từ lâu, nếu nàng đã rơi xuống nước mà vẫn không chết thì chi bằng tạo thêm ít bọt sóng nữa vậy.
Khương Đào Hoa đang mơ tất nhiên là không nghe được lời Thẩm Tại Dã nói. Nàng đang đi trên một vùng nước rộng lớn, nơi nàng đi qua đều dập dờn những gợn sóng.
"Đây là đâu?" Đào Hoa kinh ngạc. Vết thương ở eo nàng vẫn còn rất đau nhưng cả người lại nhẹ như bay.
Xa xa là một cung điện nguy nga lộng lẫy, trên mái hiên bằng ngói lưu ly được đặt những con thần thú trấn hiên, những bậc thang bằng đá bạch ngọc kéo dài suốt từ lối vào cung điện đến bờ sông.
“Đây là hoàng cung.” Có một giọng nói nói với nàng: “Nếu một ngày nào đó ngươi có thể bước chân vào nơi này, chiếm được trái tim của người trên vạn người, vậy thì thiên hạ Đại Ngụy này sẽ đều là của ngươi!”
“Đều là của ta?!” Hai mắt Đào Hoa phát sáng: “Muốn làm gì thì làm sao?”
"Phải." Giọng nói đó trả lời nàng: "Mọi tâm nguyện của ngươi đều có thể được thực hiện."
Vậy thì tốt quá! Đào Hoa mừng rỡ xách váy chạy tới đó, nhưng chưa bước được hai bước, eo nàng đã đau đến mức chỉ có thể dừng lại, cau mày nhìn về phía trước.
“Trước khi chạy tới, phải giữ mạng sống mới là chuyện chính.” Giọng nói đó nói: “Đào Hoa, ngươi lại không muốn sống nữa hả?”
Muốn chứ, có bao giờ nàng không muốn đâu? Nhưng giọng điệu này quen quá... Khương Đào Hoa cau mày, ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Giọng nói của ngươi, là ai?”
Người nói dừng lại, sau đó có một chậu nước tạt mạnh lên người nàng!
"A!" Khương Đào Hoa giật mình vì lạnh, vội vàng mở mắt, ngơ ngác lẩm bẩm: "Cho dù ta không nhớ tên ngươi, ngươi cũng không thể tạt nước ta chứ!"
Trong phòng yên tĩnh một hồi, sau đó nghe thấy Thanh Đài trầm giọng quát: "Cố nương tử!"
Cố Hoài Nhu cầm chậu nước đứng ở bên giường, trên mặt nửa cười nửa không: "Ây da, ta... ta chỉ muốn lau người giúp Khương nương tử thôi, ai bảo ngươi kéo tay ta mạnh quá... Khương nương tử, ngươi không sao chứ?"
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Đào Hoa rùng mình, lập tức tỉnh táo, cảm nhận được nước trên mặt và người mình, nghiêng đầu nhìn người đứng bên giường.
Áo màu tím phối với váy dài gấm thêu màu vàng, hoa văn trang nhã nhưng chỉ là hoa nhỏ lá vụn, chắc hẳn thân phận cũng tương tự nàng. Khuôn mặt gầy đét giống như mũi khoan, cằm nhọn hoắt khiến mắt trông rất to, nhưng lông mày lại mảnh đến mức gần như không nhìn thấy.
Nhìn ánh mắt cũng không phải là người hòa đồng, không biết mình đã đắc tội gì với nàng ta mà lại trực tiếp đến cửa tạt nước như vậy?
"Vị này là?"
Thanh Đài cau mày, muốn nổi giận nhưng lại vướng thân phận, chỉ có thể kìm nén: "Đây là Cố chủ tử của Ôn Thanh Các, cũng là nương tử giống người."
Cùng là nương tử, thân phận như nhau, chẳng có lý do gì lại bị ả bắt nạt như thế?!
Thư Ngố dịchNguồn: Zhenhunxiaoshuo