Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 162

Thật sự chỉ là ngoài ý muốn? Dương Vạn Thanh mím môi, nhìn ra cửa, không nói gì, xoay người về phòng.

Thẩm Tại Dã tâm trạng rất tốt trở về tướng phủ, nhìn thấy Khương Đào Hoa vẫn đang ngồi xổm ở cửa, thuận tay kéo nàng vào: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Đào Hoa hờn dỗi: “Nhưng sao vẫn chưa có tin tức? Chẳng phải nói hôm nay sẽ đến sao?”

“Đã nói với nàng là đến rất muộn.” Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái, nói: “Thay vì ngồi canh ở đây, chi bằng trang điểm cho đẹp, đừng để ngày mai mất mặt ta.”

“Ồ.”  Đào Hoa buồn bã đáp lời, bị Thẩm Tại Dã đặt lên giường, ngoan ngoãn cuộn tròn vào trong, ánh mắt đầy lo lắng.

Vừa rồi tâm trạng còn rất tốt, nhưng vừa về đến nhà, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Thẩm Tại Dã lại khó chịu: “Nàng rốt cuộc đang chờ đợi điều gì? Có người muốn gặp à?”

“Có, có.” Đào Hoa lo lắng gật đầu.

Nếu không đến, lỡ như nàng chết thì sao?

Thẩm Tại Dã nheo mắt, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Nàng rốt cuộc thích Lý Tấn cái gì?”

“Hả… hả?” Đào Hoa ngẩn người, sau khi hiểu được ý của Thẩm Tại Dã, kinh ngạc nhìn y: “Gia?”

Sao y lại biết cái tên Lý Tấn?!

Thẩm Tại Dã nhìn nàng đầy bất mãn: “Chẳng phải nói là hắn ta ruồng bỏ nàng sao? Hiện giờ đã làm thừa tướng, lại còn được hoàng trưởng nữ yêu thích, nàng còn nhớ nhung hắn ta làm gì?”

Đào Hoa há hốc miệng nhìn y hồi lâu, đột nhiên hiểu ra: “Ngài lừa thiếp thân sao? Sứ thần Triệu quốc đã đến từ sáng sớm, hơn nữa còn có Lý Tấn, đúng không?”

Thẩm Tại Dã im lặng, coi như là thừa nhận.

Đào Hoa cười khổ, ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn y hồi lâu, hỏi: “Ngài đã phái người điều tra chuyện của thiếp thân ở Triệu quốc?”

“Thuận tiện sai người hỏi thăm thôi.” Thẩm Tại Dã quay đầu đi: “Không hỏi kỹ lắm.”

“Đoán là ngài cũng không hỏi kỹ.” Đào Hoa bật cười: “Nếu không sao lại cho rằng thiếp thân đang chờ hắn ta?”

Hiện tại nàng hận không thể lập tức chém chết tên súc sinh đó, còn chờ đợi cái gì?

Thẩm Tại Dã khựng lại, nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu cho nàng nói rõ.

Đào Hoa ngồi xếp bằng, hắng giọng: “Chuyện đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu giếm. Lúc nhỏ thiếp thân đã được hứa hôn, chính là với Lý Tấn, ước định đến khi thiếp thân mười lăm tuổi sẽ gả cho hắn ta.”

“Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hắn ta đối xử với thiếp thân như ca ca, rất biết cách chăm sóc, mỗi lần thiếp thân gây họa, hắn ta đều ra mặt thay thiếp thân, nên thiếp thân từng cho rằng hắn ta là người tốt. Tiếc là lúc thiếp thân vừa tròn mười ba tuổi, tân hậu đăng cơ, hoàng tỷ trở thành trưởng công chúa, ngày tháng khổ sở của thiếp thân liền bắt đầu.”

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Đào Hoa cười: “Cũng không khổ lắm, chỉ là mất đi quần áo đẹp, thức ăn ngon của công chúa, làm bạn với cung nhân, bị đuổi đến ở bên tường cung thôi. Chỉ cần bọn họ không gây khó dễ cho Trường Quyết, thiếp thân cảm thấy cuộc sống cũng không khó khăn.”

Tiếc là, bọn họ không có ý định để hai tỷ muội sống yên ổn, Trường Quyết đường đường là hoàng tử, lại bị sai khiến như cung nhân, còn có kẻ to gan dám đánh hắn, ép nàng phải phản kháng. Nhưng hai đứa trẻ có thể phản kháng được gì? Phụ hoàng không quan tâm, cung nhân chỉ cần không lấy mạng bọn họ, đánh đập cũng không thiếu.

Chính lúc đó, Trường Quyết bị một tên thái giám đá gãy xương sườn, nàng bất lực chạy đi tìm Lý Tấn, nhưng bị hắn ta nhốt ở ngoài cửa. Khương Tố Hoành nhân cơ hội sai người bắt nàng, nói nàng tự ý ra khỏi cung, đánh nàng hai mươi roi. Nàng và Trường Quyết cùng bị sốt, bị nhốt trong nhà kho không có thuốc men, nếu không phải sư phụ đến cứu, nàng và Trường Quyết đã chết trong nhà kho đó.

Sau đó có người nói với nàng, Lý Tấn đã leo lên cành cao của hoàng trưởng nữ, sau này sẽ làm đích phò mã và hoàng phu, nên không cần nàng nữa. Khương Đào Hoa tức giận đến run người, lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị phản bội.

Càng đáng hận hơn là, bây giờ nghĩ lại, lại bị loại người như Lý Tấn chủ động bỏ rơi, thật là nhục nhã! Trong mơ nàng cũng muốn chém chết hắn ta để báo thù! Nên trong một thời gian dài, nàng luôn mơ thấy mình cầm đao, đuổi theo Lý Tấn.

“Nhưng nói đến chuyện này, thiếp thân hình như đã lâu không mơ thấy giấc mơ đó nữa.” Đào Hoa sờ cắm, nói: “Có lẽ là vì đã thành thân, cũng không còn hận hắn ta nữa, dù sao người ta cũng không thể so đo với súc sinh.”

Thẩm Tại Dã nghe mà há hốc mồm, biểu cảm vô cùng thú vị.

“Sao vậy?” Đào Hoa nhìn y, vẻ mặt kỳ lạ: “Lời thiếp thân nói đều là thật, ngài đừng có không tin.”

Xoa ấn đường, Thẩm Tại Dã thông minh một đời bỗng nhiên cảm thấy hành vi khiêu khích người khác hôm nay của mình thật ngu ngốc.

Tuyệt đối không thể để nàng biết!

“Đã nàng hận hắn ta như vậy, tại sao hôm nay lại chờ mong hắn ta đến vậy?” Hỏi một câu đầy chột dạ, Thẩm Tại Dã còn có chút tức giận. Nếu nàng không biểu hiện sốt ruột như vậy, y cũng sẽ không hiểu lầm!

Đào Hoa nhìn y khó hiểu, nói: “Gia, người Triệu quốc nào sẽ đến, thiếp thân hoàn toàn không biết, danh sách là do ngài và Nam vương xem, cũng không đưa cho thiếp thân, ngài không nhớ sao?”

Thẩm Tại Dã: “…”

Không ai có thể thông minh cả đời, luôn có lúc phạm sai lầm, chỉ cần phần lớn thời gian lý trí là được. An ủi bản thân một lúc, Thẩm Tại Dã nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Nếu vậy, nàng càng phải chuẩn bị cho tốt, hiện tại người nàng gả cho lợi hại hơn hắn ta nhiều, hiểu không?”

Khương Đào Hoa im lặng một lúc, đưa tay sờ trán y.

“Làm sao vậy?”

“Hôm nay hình như đầu óc gia không được tỉnh táo.” Đào Hoa cau mày: “Sao lời nói đều kỳ lạ vậy? Thiếp thân lấy chồng tốt, chẳng phải ngài nên thể hiện sao? Thiếp thân phải chuẩn bị gì? Đã thành thân rồi, chẳng lẽ còn muốn ăn mặc đẹp để hắn ta hối hận? Thiếp thân đâu có ngu. Hắn ta có liên quan gì đến thiếp thân? Đã không liên quan, vậy cần gì phải để tâm đến suy nghĩ của hắn ta?”

Thẩm Tại Dã im lặng hồi lâu, đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hôm nay gió lớn, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để bị cảm lạnh.”

“Vâng.” Nhìn y đi ra ngoài, Đào Hoa kéo Thanh Đài lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi đi tra khảo Trạm Lư, xem hôm nay gia đi đâu?”

Thanh Đài giật mình, ánh mắt lảng tránh: “Trạm Lư miệng kín như bưng, sao nô tỳ có thể…”

“Hắn không nói thì ngươi đánh hắn, ta không tin hắn đánh nữ nhân.” Đào Hoa làm động tác cắt cổ: “Nếu đánh cũng không chịu nói, ngươi dẫn hắn đến đây, ta giết hắn!”

“Chủ tử!” Thanh Đài kinh ngạc: “Người…”

Nhìn tiểu nha đầu nhà mình, Đào Hoa cười: “Nói đùa thôi, ngươi đi hỏi là được, nếu hắn không chịu nói, ngươi năn nỉ, chắc chắn sẽ moi được lời hắn.”

Thanh Đài ngẩn người, một lúc lâu sau mới đáp lời, do dự đi ra ngoài. Hai khắc sau, nàng ta chạy về, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Trạm Lư thật sự đã nói, nói gia đi đón sứ thần Triệu quốc ở dịch quán.”

“Vất vả cho ngươi rồi.” Đào Hoa vỗ vai nàng, duỗi lưng, yên tâm thay y phục, chuẩn bị dùng bữa tối.

Thẩm Tại Dã quả thật đã gặp Lý Tấn, vậy phản ứng hôm nay của y cũng không có gì lạ. Nàng càng kinh ngạc hơn là, y lại đi điều tra quá khứ của nàng, tính toán thời gian, ít nhất cũng phải hai tháng trước, nói cách khác, y đã coi trọng nàng từ lâu như vậy rồi?

Đào Hoa tặc lưỡi, vừa lắc đầu vừa thay y phục thường ngày, gõ bàn chờ cơm tối.

Nước Triệu phái sứ thần đến, hoàng đế dù sao cũng phải ban thưởng cho Đào Hoa chút đồ, sau bữa tối, tặng thưởng liền được đưa đến phủ. Thẩm Tại Dã nhìn hồi lâu, chọn một bộ y phục thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng và một chiếc váy dài màu đỏ, ném cho nàng: “Ngày mai có thể mặc bộ này.”

Đào Hoa há hốc mồm, kinh ngạc nhìn hoa văn và cúc áo phức tạp: “Ngài chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Thẩm Tại Dã nói: “Nếu Thanh Đài không biết cài, thì bảo nha hoàn khác giúp.”

“Nhưng…” Đào Hoa giơ tà váy lên: “Ngài cảm thấy bộ này đẹp sao?”

Nói thật, không đẹp lắm, nhưng dù sao cũng là đồ ban thưởng, là biểu tượng của sự cao quý, mới xứng với trường hợp ngày mai. Nên Thẩm Tại Dã gật đầu.

Đào Hoa không nhịn được cười, ném y phục xuống, đi đến bên cạnh Thẩm Tại Dã: “Gia nên tin tưởng thiếp thân, thật sự không cần phải lo lắng như vậy.”

“Nàng nhìn thấy ta lo lắng lúc nào?” Thẩm Tại Dã cau mày: “Ta làm vậy là vì muốn tốt cho nàng.”

“Đa tạ ý tốt của gia.” Đào Hoa ôm eo y, làm nũng: “Nhưng thật sự không cần phải tốn công sức vào việc trang điểm, thứ nhất là Lý Tấn thật sự không phải người quan trọng, thứ hai là bộ y phục này e là sẽ lấn át hoàng hậu và Lan Quý phi, sẽ bị ghét. Nếu gia tin tưởng thiếp thân, chi bằng để thiếp thân tự quyết định.”

Nhìn nàng hồi lâu, Thẩm Tại Dã thở dài: “Tùy nàng.”

Nhìn nàng vui vẻ thu dọn đồ đạc, y nhịn không được hỏi: “Nàng cũng từng thích Lý Tấn, đúng không?”

Cơ thể Đào Hoa cứng đờ, nàng lộ ra vẻ mặt như vừa ăn phải gián, nhìn y một lúc, nói: “Ai cũng có lúc trẻ con, tiểu cô nương rất dễ bị lừa, cho rằng chỉ cần nói vài lời ngon ngọt, đối xử tốt với mình, chính là lương nhân trời định. Ngài đừng ghi hận chuyện này, cho dù thiếp thân từng thích hắn ta, hiện tại cũng tuyệt đối không còn chút tình cảm nào.”

“Không phải ghi hận.” Thẩm Tại Dã cúi đầu: “Ta chỉ là tò mò, nữ nhân như nàng, sẽ vì điều gì mà thích người khác?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Đào Hoa tặc lưỡi: “Nữ nhân đều giống nhau, thích nhất là nam nhân đối xử tốt với mình, dịu dàng, chu đáo, khiến người ta an tâm. Trừ phi là tiểu cô nương, nếu không sẽ không có ai thích người lúc nào cũng lạnh lùng, đối xử với người khác vừa hung dữ vừa…”

Lời còn chưa dứt, liền thấy sắc mặt Thẩm Tại Dã sa sầm, Đào Hoa nhanh chóng đổi lời: “Tuy rằng ngài luôn lạnh lùng, đối xử với người khác vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, nhưng hiện tại thiếp thân vẫn là một tiểu cô nương!”

Thẩm Tại Dã hừ lạnh, liếc nàng: “Nàng thật là không biết điều.”

“Hehe.” Đào Hoa vội vàng ôm cánh tay y: “Gia là tốt nhất, thiếp thân biết, ngài yên tâm, trong lòng thiếp thân không ai tốt hơn ngài!”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment