Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 232

... Thế mà lại nghe lọt tai câu này?

Đào Hoa bật cười, sờ sờ mặt mình, nhìn chằm chằm y: "Thì ra gia cũng là người háo sắc."

"Nàng nói vậy là sao?"

"Chẳng phải ngài nói ở Hợp Phong Vũ vừa nhìn đã thích thiếp thân sao?" Đào Hoa nói: "Cái nhìn đầu tiên ấy, chẳng lẽ không phải là nhìn xem có xinh đẹp hay không?"

Thẩm Tại Dã khựng lại một chút, nghiêm túc nói: "Ta chỉ là thấy dáng vẻ giả vờ ngất xỉu của nàng ngốc nghếch đến buồn cười thôi, còn dung mạo... lúc đó không nhìn rõ."

Khương Đào Hoa: "..."

Sao lại ngốc nghếch chứ? Lúc đó nàng thông minh lắm mà!

"Còn nàng?" Thẩm Tại Dã hỏi: "Nàng động lòng với ta từ lúc nào?"

Trước kia im hơi lặng tiếng, chưa từng bộc lộ tâm ý. Lần này đã chịu nói ra, lại còn thẳng thắn như vậy. Đào Hoa đảo mắt một hồi lâu, mới nói: "Thiếp thân không nhớ nữa."

Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, không vui: "Không nhớ là sao?"

"Là thật sự không nhớ." Đào Hoa nói: "Lúc trước luôn cảm thấy ngài là người có thể dựa vào, đi theo ngài có thịt ăn, sau đó... thì quen rồi."

Câu trả lời này thật sự không thể khiến người ta hài lòng, Thẩm Tại Dã ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Thì ra trong chuyện tình cảm này, ta vẫn thua nàng một bậc."

Người động lòng trước vậy mà lại là y.

"Có gì quan trọng đâu?" Đào Hoa bĩu môi: "Thiếp thân thua ngài nhiều lần như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn nhường thiếp thân một lần?"

Thẩm Tại Dã khẽ cười, đưa tay ôm lấy nàng, áp trán mình lên trán nàng: "Lần này nàng thắng, cả đời này của ta đều là của nàng."

Đào Hoa vui vẻ cười, đưa tay ôm lấy y, đôi mắt hơi đỏ lên.

Cả đời này nếu có thể dài thêm một chút thì tốt biết mấy.

Mục Vô Ngần cuối cùng có đuổi kịp Lệ thị hay không, kết cục của hai người bọn họ sẽ như thế nào, tóm lại ngày hôm sau bọn họ tiếp tục lên đường, chủ nhân của căn nhà kia vẫn chưa trở về.

"Xem ra không thể cáo biệt rồi." Đào Hoa cảm thán: "May mắn lắm mới có duyên gặp gỡ như vậy."

"Cáo biệt thì có ý nghĩa gì?" Ngồi trên xe ngựa, Thẩm Tại Dã lấy tấm chăn mềm mại trải cho nàng, thấp giọng nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, núi cao sông dài, giang hồ không gặp lại là tốt nhất."

Lần này không gặp, sau này thật sự sẽ không thể gặp lại nữa sao? Đào Hoa mỉm cười, chắp tay thành kính, chân thành chúc phúc cho đôi vợ chồng kia có thể hòa thuận êm ấm sống hết quãng đời còn lại.

Bốn người tiếp tục lên đường, thân thể Đào Hoa đã khỏe hơn rất nhiều, trên đường đi cũng có thể nói cười. Hơn nữa, nhìn thấy gì nàng cũng thấy mới lạ, trên đường đi cứ dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy phải mất thêm mấy ngày mới đến nơi họ muốn đến.

"Đây là đâu vậy?" Đứng trên một ngọn núi, Đào Hoa nhìn khắp núi toàn là cây đào, hoa còn chưa nở.

"Đi theo ta." Thẩm Tại Dã đưa tay kéo nàng đi vào trong núi.

Đào Hoa tò mò đi theo, xuyên qua mấy con đường nhỏ, trong lòng tràn đầy vui mừng cho rằng sẽ nhìn thấy một ngôi nhà tranh thanh tịnh, tao nhã.

Kết quả, nàng lại nhìn thấy một tòa nhà lớn. Đúng vậy, chính là loại nhà tường đỏ ngói vàng, nhìn giống như phủ đệ của quan lại, sừng sững giữa rừng đào.

Đào Hoa: "..."

"Không thích sao?" Thẩm Tại Dã nhướng mày, đánh giá tòa nhà hai lần: "Xây dựng cũng không tệ mà."

"Gia." Đào Hoa có chút sụp đổ: "Ngài không cảm thấy xây dựng loại nhà này ở nơi này rất không phù hợp sao?"

"Cũng bình thường, bên ngoài hành cung ở kinh thành Đại Ngụy cũng có một rừng đào như vậy, hoa đào soi bóng tường đỏ ngói vàng, nhìn cũng đẹp mắt." Thẩm Tại Dã nghiêm túc nói: "Hơn nữa, loại nhà này ở rất thoải mái, nàng vào thử xem."

Đào Hoa cười khổ, một mực từ chối: "Thiếp thân muốn một cái viện nhỏ có hàng rào!"

"Vậy thì quá đơn sơ rồi, trong núi ẩm ướt nặng nề." Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Thân thể nàng như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, y trực tiếp bế nàng lên, cưỡng ép đưa vào trong nhà.

Đào Hoa lựa chọn im lặng, nàng làm sao quên được, Thẩm Tại Dã không phải là một vị quan tốt! Nếu như trộm ngân khố của y, e là số bạc trong đó còn nhiều hơn cả mấy vị quan viên kia cộng lại! Người như vậy sao có thể cam tâm sống cuộc sống thanh bần chứ?

Đào Hoa tức giận ngồi xổm bên cửa sổ, giống như con mèo xù lông, nhìn cây đào ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Thẩm Tại Dã lấy một cây trâm cài lên tóc nàng, sau đó nói: "Ăn cơm trước đã."

"Nơi này có gì khác biệt so với phủ thừa tướng chứ?" Đào Hoa vô cùng chán nản: "Một đám người hầu, tường cao cửa rộng, chỉ là thay đổi cảnh vật bên ngoài một chút thôi!"

"Không tốt sao?" Thẩm Tại Dã nói: "Sự khác biệt nên có đều có, ở đây sẽ không có ai tìm ta làm việc, cũng không có một đám nữ nhân phiền phức, nàng muốn làm gì thì làm."

"Cũng không phải là không tốt." Đào Hoa uể oải liếc nhìn y, đưa tay ra hiệu: "Nhưng trong tưởng tượng của thiếp thân, ở đây nên có một cái viện bình thường, không có ai khác, chỉ có hai ta, sau đó buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều ngắm hoàng hôn, chẳng phải rất tốt sao?"

"Chủ tử." Thanh Đài ủ rũ nói: "Chỉ có hai người, vậy nô tỳ phải làm sao?"

Đào Hoa liếc nhìn nàng ta, nheo mắt: "Ngươi cũng lớn rồi, đương nhiên là nên lấy chồng đi thôi."

Lấy chồng? Thanh Đài rùng mình một cái, liên tục lắc đầu: "Nô tỳ vẫn thích đi theo chủ tử."

"Ngươi thích đi theo thì đi theo đi, dù sao tòa nhà này cũng lớn." Đào Hoa thở dài, cam chịu số phận, ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc hỏi Thẩm Tại Dã: "Có bà đỡ không?"

Thẩm Tại Dã khựng lại, sắc mặt hơi căng thẳng, gật đầu nói: "Mấy bà đỡ giỏi nhất Đại Ngụy đã cho người đưa đến từ sớm rồi, trong nhà này đại phu, y nữ, bà đỡ, cái gì cũng có."

"Tốt." Đào Hoa cười nói: "Vậy thiếp thân yên tâm rồi."

Nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng, Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, tâm trạng lập tức trở nên trĩu nặng. Khương Đào Hoa lại như không có chuyện gì, khôi phục dáng vẻ hoạt bát, bắt đầu kéo y đi khắp nơi trong nhà xem.

Tòa nhà này là Thẩm Tại Dã đã chuẩn bị từ rất sớm cho mình, nghĩ đến một ngày nào đó sẽ dùng đến. Chỉ là, bên ngoài tòa nhà này vốn là dùng hòn giả sơn bố trí trận pháp để ngăn cản người ngoài xâm nhập, bây giờ lại biến thành rừng đào ngập tràn núi đồi.

Chờ đến mùa xuân, nhất định sẽ rất đẹp.

"Gia." Đào Hoa sờ sờ cây trâm được cài trên tóc mình lúc nãy, tò mò rút ra xem: "Ngài tặng cái này cho thiếp thân làm gì vậy?"

Một cây trâm ngọc bích, nhìn hơi quen mắt, nhưng lại vô cùng thanh tú, nhìn là biết ngọc dương chi thượng đẳng, giá trị liên thành.

"Đây là hàng mới của Trân Bảo Hiên." Thẩm Tại Dã nghiêm túc nói: "Cây trâm đắt nhất."

Hả? Đào Hoa hơi không hiểu ý y, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trên đầu y cài cây trâm ngọc bích mà trước kia nàng mua tặng y.

Trong nháy mắt, Đào Hoa thông minh đã hiểu ra, khẽ gật đầu, ôm lấy cánh tay Thẩm Tại Dã, một tràng lời hay ý đẹp tuôn ra: "Gia thật là có lòng, thiếp thân rất thích!"

Thẩm đại gia nghe vậy rất hài lòng, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu dàng hơn rất nhiều, thấp giọng nói: "Cặp trâm ngọc bích này, coi như là độc nhất vô nhị trên đời."

Đào Hoa gật đầu, trong lòng thầm chột dạ, không dám nói cho y biết trước kia nàng còn tặng Từ Yến Quy một cây trâm ngọc bích, nếu vị gia này biết được, e rằng trời đất sẽ đảo lộn mất.

Có điều y vậy mà lại có tâm tư như vậy, thật là... khiến người ta bất ngờ.

Bất ngờ mà lại vui vẻ.

Mọi người đều đã an ổn trong tòa nhà này, Đào Hoa rốt cuộc cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp mà nàng hằng mong ước - chỉ cần dựa vào nhan sắc là có thể ăn ngon mặc đẹp.

Chỉ là, sắc mặt nàng ngày càng kém, bất kể Thẩm Tại Dã tìm phương thuốc gì, tìm dược liệu gì, bụng nàng càng ngày càng lớn, nhưng người lại càng ngày càng gầy.

Thẩm Tại Dã rất lo lắng, cả người như con sư tử nổi điên, chỉ khi ở bên cạnh Đào Hoa mới có thể tạm thời kiềm chế tính khí, dịu dàng dỗ dành nàng ăn cơm ngủ nghỉ.

Hôm nay uống thuốc xong, Đào Hoa kéo kéo tay áo Thẩm Tại Dã, cười hỏi y: "Đã là tháng Ba rồi, sao hoa đào còn chưa nở?"

Sắc mặt Thẩm Tại Dã hơi khó coi, ôm nàng vào lòng, nhìn ra ngoài nói: "Chắc là trong núi này quá lạnh, phải thêm hai tháng nữa mới nở."

Đào Hoa gật đầu: "Vậy thiếp thân chờ."

Lọ thuốc để ở chỗ Thanh Đài, Thẩm Tại Dã vẫn luôn không dám nhìn xem còn bao nhiêu, cho đến một ngày, lúc tỉnh dậy, cảm thấy trong lòng đau thắt lại, y mới đứng dậy hỏi Thanh Đài.

Thanh Đài mắt đỏ hoe, không dám đến trước mặt Đào Hoa hầu hạ, nhìn Thẩm Tại Dã, chỉ có thể nói: "Gia hãy ở bên cạnh chủ tử nhiều hơn."

Đồng tử Thẩm Tại Dã co rút, đưa tay cầm lấy lọ thuốc đặt bên cạnh nhìn.

Trống không.

Tháng Năm rồi, trong núi này lại giống như mới vào xuân, một trận gió thổi từ cửa sổ vào, mang theo không ít cánh hoa đào.

Khương Đào Hoa dựa vào đầu giường nhìn, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thấp giọng nói: "Gia, có thể đi ngắm hoa đào rồi."

"Nàng như vậy không thể ra ngoài." Thẩm Tại Dã mím môi: "Nếu muốn xem, ta hái vào cho nàng."

"Hái vào thì có gì hay?" Đào Hoa bĩu môi: "Vất vả lắm mới được ở núi Đào Hoa, ngài không thể để thiếp thân tận mắt nhìn xem rừng đào ngập tràn núi đồi là như thế nào sao?"

Nhìn sắc mặt nàng, Thẩm Tại Dã rất do dự, nhưng Khương Đào Hoa luôn có cách khiến y đồng ý - ôm lấy y, làm nũng!

"Được." Cổ họng y bỗng nhiên nghẹn lại, Thẩm Tại Dã bế nàng lên, lòng bàn tay chạm vào xương trên người nàng, nước mắt không khỏi dâng trào.

"Phụ hoàng lúc đặt tên cho chúng ta, thật là thiên vị." Đào Hoa ôm lấy cổ y, cười nói: "Hoàng tỷ lúc sinh ra, người đã lật xem rất nhiều sách, mới lấy được hai chữ "Tố Hoành", Trường Quyết lúc sinh ra, bởi vì là hoàng tử duy nhất, người cũng bỏ công sức một phen."

"Chỉ có ta, là bởi vì người thấy hoa đào trong cung nở đẹp nên thuận miệng đặt tên."

Thẩm Tại Dã ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: "Ta rất thích cái tên này."

"Thiếp thân cũng thích, không vì điều gì khác, chỉ vì hoa đào cũng xinh đẹp giống thiếp thân." Nàng cười nói một câu, hai người cũng vừa lúc bước ra khỏi cửa lớn, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy rừng đào nở rộ khắp núi đồi.

"Nở thật đúng lúc." Đào Hoa mỉm cười, đưa tay đón lấy cánh hoa bay theo gió, khẽ nói: "Có điều, sau này gia vẫn nên đổi chỗ ở đi."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment