Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 50

Hai ngày sau, Tranh Xuân Các vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng cục diện trong tướng phủ đã thay đổi.

Mạnh Trăn Trăn dù sao cũng là một nương tử, nhưng bây giờ đã bị trả về nhà mẹ đẻ, chuyện này không chỉ khiến mọi người trong phủ suy nghĩ đủ điều mà còn trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của người dân kinh thành.

“Bây giờ Mạnh gia có thể gọi là kết thù với thừa tướng rồi!” Trong quán trà có người cười nói: “Bình thường cậy mình là nhạc phụ của thừa tướng mà làm bao nhiêu chuyện thất đức. Trước đó đã từng có người tố cáo ông ta tham ô nhưng cũng không có kết quả gì. Không biết bây giờ xảy ra chuyện này, liệu có khai ra chuyện cũ không?”

Có người đi ngang qua quán trà, nghe vậy liền dừng lại hỏi: "Chuyện cũ gì vậy?"

Người trong quán trà quay đầu nhìn, thấy đó là một người qua đường mặc y phục bình thường thì nói không chút kiêng dè: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Chính là vụ xây dựng trường đua ngựa đó, người ở công trường làm mệt đến chết đã không an ủi thì thôi, tiền công cũng ít đến đáng thương. Có phu khuân vác tố cáo Mạnh thái bộc tham ô tư lợi, nhà ở trường đua ngựa đều chỉ là xây cho có, bị cắt xén đến tận gốc rễ. Thánh thượng khó mà nghe được."

“Thì ra là vậy.” Trạm Lư cười nói: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Chỉ là xem nó đến lúc nào thôi.”

Nói xong, tiếp tục thúc ngựa đi về phía tướng phủ.

Thẩm Tại Dã đã có chứng cứ cho thấy Mạnh thái bộc thông đồng với Du vương tham ô, chỉ là cần phải cân nhắc kỹ lưỡng khi nào vạch trần và vạch trần như thế nào.

Trạm Lư trở về, trực tiếp truyền lại tin tức nghe được trên phố cho y, cuối cùng chắp tay nói: “Trước đây nô tài đã từng đến trường đua ngựa, người dân ở đó rất kín tiếng, nhưng hình như trong dân gian có rất nhiều người biết về vụ này."

“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, vuốt ve bức thư trên bàn: “Nếu ông trời giúp chúng ta thì chúng ta cũng phải thuận theo ý trời mới được.”

Trạm Lư cũng cười, cúi đầu định nói thêm thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

"Gia!" Hôm nay Khương Đào Hoa mặc một chiếc váy màu hoa đào. Cả người sáng ngời chói mắt, giống như một con bướm nhào tới: "Cho mượn chỗ của ngài lánh nạn với!"

Khóe miệng co giật, sắc mặt Thẩm Tại Dã tối sầm: “Ta có từng nói nàng không được tự ý vào thư phòng chưa?”

Đào Hoa đóng cửa lại, quay đầu nhìn y với vẻ mặt ngây thơ: "Chưa."

"..."

Thẩm Tại Dã thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Vậy bây giờ nàng nghe đây, sau này vào thư phòng phải có sự cho phép của ta, không được trực tiếp xông vào như vậy."

"Biết rồi."

Đào Hoa nhìn ra bên ngoài, quay người chạy về phía y. Thẩm Tại Dã nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn.

"Nàng đang trốn gì đó?" Y bình tĩnh hỏi.

Khương Đào Hoa cũng không để ý tới y, khẽ thở dốc: “Còn trốn gì nữa? Mấy nương tử và thị y của ngài đều muốn tìm thiếp thân nói chuyện, thiếp thân trốn ở đâu cũng bị phát hiện. Nghĩ lại thì vẫn chỉ có chỗ của ngài là an toàn."

Thẩm Tại Dã thoáng kinh ngạc nhìn nàng: “Nói chuyện thì có gì mà phải trốn?”

"Cũng phải xem họ nói gì chứ!" Nhắc đến chuyện này Đào Hoa càng thêm tức giận: "Thiếp thân là nạn nhân bị vu oan, đã không thăm hỏi thì thôi, để ta được yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày không được sao? Cứ phải đến chia rẽ mới chịu. Ai cũng nói là có người bất mãn với ta, bảo ta sớm có dự định. Ôi trời ơi, còn có thể có dự định gì? Không lẽ nửa đêm xách đao đi chém chém hết những kẻ đã uy hiếp ta sao?”

Trạm Lư ngây người, kinh ngạc nhìn nàng.

"Đùa thôi, đừng tưởng là thật." Đào Hoa cười toe toét với hắn, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, bưng chén trà đặt trên bàn của Thẩm Tại Dã lên uống: "Thiếp thân chỉ trốn nửa canh giờ thôi, tuyệt đối không quấy rầy gia, gia cứ làm việc tiếp đi."

Thẩm Tại Dã liếc nàng, đau đầu xoa xoa đầu, tự hỏi sao lại có một oan gia như vậy chứ? Nàng ở đây, làm sao y có thể tự tin làm việc được?

“Trạm Lư, ngươi ra ngoài tiếp tục thu thập đồ đạc đi.” Thẩm Tại Dã thở dài chấp nhận số phận, dặn dò Trạm Lư xong, bỏ tất cả đồ trong tay vào trong hộp khóa lại, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục ứng phó người ở trước mặt.

"Trong thư phòng này không có lấy một cái tủ, lát nữa nếu bọn họ tìm đến, nàng cũng sẽ không có chỗ trốn."

"Không sao." Đào Hoa nói: "Không phải cần sự cho phép của ngài mới vào được đây sao? Ngài không cho bọn họ vào là được rồi."

Nói cũng đúng, Thẩm Tại Dã cười khẽ, đang định khen nàng thông minh thì Trạm Lư lại quay trở lại.

“Gia!” Trong giọng nói có chút hoảng sợ, Trạm Lư đẩy cửa ra: “Cảnh vương gia đến thăm!”

Cái gì?!

Thẩm Tại Dã giật mình, vô thức nhìn người bên cạnh: “Đi mau!”

Đào Hoa cũng giật mình, vội vàng xách váy định lao ra ngoài. Trạm Lư tái mặt, vội gọi: "Người đã vào phủ rồi, Khương nương tử đừng chạy lung tung!"

Nhanh vậy sao? Đào Hoa lập tức dừng lại ở lối vào Lâm Vũ Viện, thò đầu ra nhìn.

Quản gia dẫn người đi vòng qua hoa viên tiền viện, đã đi về hướng này rồi.

"Vào đi!" Thẩm Tại Dã khẽ quát, xách Đào Hoa lên ném ra sau một cách phóng khoáng!

Sau đó chỉnh lại áo bào, bình tĩnh đi đón Cảnh vương.

Hôm nay trông Mục Vô Ngần rất vui, trên mặt đầy ý cười nhã nhặn, vừa nhìn thấy Thẩm Tại Dã liền chắp tay hành lễ: “Tướng gia, mạo muội ghé thăm, không làm phiền ngài chứ?"

Không có mới lạ!

Thẩm Tại Dã mỉm cười, chắp tay trả lễ: "Sao lại làm phiền được? Vương gia đến thăm như rồng ghé nhà tôm. Mời vào trong."

Mục Vô Ngần gật đầu, bước vào Lâm Vũ Viện, nhấc chân đi về phía chính viện.

Thẩm Tại Dã giật mình, thầm nghĩ rất có thể Khương Đào Hoa đang trốn trong chính viện, nên vội ngăn hắn lại: “Vương gia, trong thư phòng của vi thần có một thứ muốn cho ngài xem, hay là di giá đến đó trước?”

“Được.” Mục Vô Ngần không phát hiện ra điều gì, cười híp mắt đi vào thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách cạnh bàn sách.

Nha hoàn mang trà lên, Thẩm Tại Dã cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định gỡ bỏ tảng đá trong lòng xuống thì cái chân để dưới gầm bàn dường như đá phải một người.

Thẩm Tại Dã giật thót, cứng người, cúi đầu nhìn xuống.

Khương Đào Hoa đúng là không biết sợ, vén khăn trải bàn ra để lộ khuôn mặt, chột dạ mỉm cười với y.

"..."

Người này ngốc đến mức đi trốn dưới gầm bàn thay vì trốn ở một nơi rộng lớn như chính viện?! Đầu mọc trên cổ rốt cuộc dùng để làm gì?! Lúc không nên thông minh thì thông minh hơn ai hết, lúc cần dùng não thì lại bị ngu ngang?!

Nếu điều kiện cho phép, Thẩm Tại Dã thật sự muốn thò tay bóp chết nàng!

“Lúc nãy tướng gia nói có đồ muốn cho Vô Ngần xem.” Cảnh vương cất giọng, tò mò nhìn y: “Là đồ gì mà khiến ngài nghiêm túc như vậy?”

Hít sâu một hơi, Thẩm Tại Dã miễn cưỡng mỉm cười, cũng không dám đứng dậy, mở chiếc hộp bên cạnh đưa cho hắn: "Mời vương gia xem."

Cảnh vương ngây người, vội vàng nhận lấy, đọc kỹ.

Nhân cơ hội này, Thẩm Tại Dã cúi đầu, nheo mắt nhìn kẻ gây họa, nói bằng khẩu hình miệng.

Nàng chết chắc rồi!

Đào Hoa suy sụp, vô tội đáp lại y: Ai biết hai người sẽ đến thẳng thư phòng chứ? Không phải bình thường đều tiếp khách ở phòng ngoài của chính viện hay sao?

Thẩm Tại Dã:...

Còn trách y nữa? Ai bảo nàng làm chuyện vô lý như vậy! Trong tình thế hoảng loạn như vậy mà còn suy nghĩ nhiều đến thế, xông thẳng vào chính viện là không có chuyện gì rồi?!

Cũng may mà bàn sách đã được trải khăn trải bàn, nếu không hôm nay tai họa thật sự sẽ ập xuống đầu.

Thấy y tức giận như vậy, Đào Hoa cũng có chút sợ hãi, đặt hai tay lên đầu gối y, dựa đầu vào đó ra vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: Chúng ta đều gặp nguy hiểm cả, sao phải trách móc lẫn nhau? Đúng không, ngồi chung một con thuyền mà!

Ai muốn ngồi chung thuyền với nàng! Thẩm Tại Dã tức muốn nổ tung,  đưa tay véo mặt nàng một cái thật mạnh.

"Á!" Không ngờ y lại đột ngột làm như vậy, Đào Hoa vô thức kêu đau.

“Hả?” Cảnh Vương đang xem chăm chú, nghe thấy động tĩnh, cảm thấy khó hiểu nhìn Thẩm Tại Dã: “Tiếng gì vậy?”

Người ngồi sau bàn mỉm cười, bình tĩnh nhìn hắn: “Thẩm mỗ chỉ hắt hơi thôi, vương gia không cần để ý.”

“Ồ.” Cảnh vương cúi đầu, cau mày đọc tiếp.

Đào Hoa xoa xoa mặt, miệng mếu máo, ngồi xổm tê hết cả chân, rất muốn thay đổi tư thế.

Song, chiếc bàn này không lớn, nếu nàng di chuyển rất có thể sẽ đụng khăn trải bàn và gây nghi ngờ. Suy đi nghĩ lại, nàng dứt khoát đưa tay tách hai chân của Thẩm Tại Dã ra.

"..." Toàn thân Thẩm Tại Dã nổi cả da gà, cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt muốn giết người.

Đào Hoa cười xòa, chống lên chân y, quỳ xuống thật ngay ngắn, sau đó chắp tay thi lễ: Thiếp thân thật sự không ngồi xổm được nữa, xin lượng thứ, lỗi lượng thứ."

Tư thế này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục. Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, ấn vào ngực mình, thầm nghĩ sau ngày hôm nay, e là sẽ tổn thọ mất hai năm.

“Nếu những thứ này để ở chỗ phụ hoàng thì Du vương đệ sẽ gặp họa mất.”

Xem xong những thứ trong hộp, thần sắc của Cảnh vương cũng trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn y: "Tướng gia định làm thế nào?"

Thẩm Tại Dã mở mắt, ngẩng đầu cười nói: “Thẩm mỗ phải làm thế nào, đương nhiên phải nghe theo lời căn dặn của vương gia.”

Cảnh vương mừng rỡ cười nói: “Tướng gia vì nước vì dân như vậy, trừng trị cái ác đề cao cái thiện, quả thật là tấm gương cho bá quan. Tuy Du vương là đệ đệ ruột của bổn vương nhưng phạm phải tai họa tày trời thế này, bổn vương cũng không có lý do gì để bao che. Trường đua ngựa mới được xây dựng, bổn vương sẽ thuyết phục phụ vương đi thị sát một chuyến."

"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Nếu như vậy, Thẩm mỗ đã biết tiếp theo phải làm như thế nào rồi."

Cảnh vương cười lớn, đứng dậy đi về phía bàn sách: “Thừ tướng…”

“Vương gia!” Thẩm Tại Dã hét lên, giơ tay ngăn cản: “Thẩm mỗ gần đây bị nhiễm phong hàn, ngài đừng đến gần quá.”

"Vậy à." Cảnh vương gật đầu, quan tâm nhìn y: "Vậy thừa tướng nghỉ ngơi cho khỏe đi, lúc nãy thấy sắc mặt ngài không được tốt, bây giờ lại hơi ửng đỏ, chắc là sốt cao rồi.”

"Một lát nữa sẽ có đại phu đến, nếu vương gia không còn chuyện gì khác..."

“Còn một chuyện nữa.” Cảnh vương mỉm cười vẫy tay bảo người mang vào một chiếc hộp: “Đây là minh châu Đông Hải vừa mới được mang đến kinh thành. Nghe nói trong phủ có rất nhiều nữ quyến, bổn vương cũng tặng cho thừa tướng cho có tình nghĩa.”

"Đa tạ!" Thẩm Tại Dã mỉm cười, đứng dậy định đi tới nhận lấy.

Song, hai chân của y vẫn đang bị tay Khương Đào Hoa giữ chặt, chưa kịp đứng dậy thì Cảnh vương đã đưa chiếc hộp qua.

Tay hai người loạng choạng, Thẩm Tại Dã bất lực nhìn hộp minh châu Đông Hải sáng lấp lánh rơi vãi khắp sàn như cơn mưa.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment