Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 57

Tần Giải Ngữ cười cười: “Mệt thì có thể nghỉ ngơi, nhưng nếu chết rồi thì sẽ chẳng còn gì. Đừng trách ta không nhắc nhở nương tử, lệnh tôn đại nhân gần đây liên tục phạm sai lầm, đã khiến long nhan nổi giận. Nếu nương tử còn mất đi địa vị ở tướng phủ thì Cố gia sẽ gặp xui xẻo đấy.”

Cố Hoài Nhu thoáng giật mình, mí mắt giật giật, mím môi nói: "Không phiền nương tử nhọc lòng, ta sẽ tự tìm cách."

"Vậy được." Tần Giải Ngữ đứng dậy, mỉm cười nhìn Cố thị: "Nếu khi nào nương tử đổi ý thì hãy cho người đến chỗ ta báo một tiếng, ta vẫn sẵn lòng giúp nương tử."

"Đa tạ." Cố Hoài Nhu gật đầu, nhìn Tần thị mở cửa rời đi, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Tuy cha nàng ta là Lang trung lệnh đứng hàng cửu khanh nhưng không dựa dẫm bất kỳ đảng phái nào, ở trong triều đình luôn bo bo giữ mình, đôi khi thậm chí còn không nể mặt tướng gia. Nếu thật sự xảy ra chuyện, e là cũng sẽ không có nhiều người giúp nàng ta.

Hay là viết thư khuyên ông quy phục tướng gia cho rồi? Nhưng lời của đứa con gái đã lấy chồng như nàng ta thì có bao nhiêu sức nặng? Trước đây cũng đã khuyên rồi nhưng đều không thấy phụ thân có biểu hiện gì.

Phải làm sao đây?

Chớp mắt đã đến chuyến đi săn mùa xuân, Đào Hoa dậy rất sớm, trang điểm rất đậm, thậm chí còn vẽ cả đuôi mắt, rồi đeo mạng che mặt lên, Mai Chiếu Tuyết suýt thì như không nhận ra nàng.

"Khương nương tử?" Mai thị cau mày: "Muội đang làm gì vậy?"

Đào Hoa cười hành lễ: “Phu nhân, thiếp thân sợ trang điểm quá nhẹ, đến lúc đó giữa muôn tía nghìn hồng sẽ khiến gia mất mặt.”

Thẩm Tại Dã ngồi bên cạnh, rất bình tĩnh uống trà, ánh mắt quét qua người Khương Đào Hoa, vẻ mặt không hề có gì khác thường.

Thấy y phản ứng như vậy, Mai Chiếu Tuyết nhắm mắt lại nói: “Nếu gia thấy không sao thì mọi người mau khởi hành đi, đi đường cẩn thận.”

"Vâng." Đào Hoa gật đầu, cẩn thận xem xét lễ nghi, lại đợi mọi người lần lượt hành lễ chào Thẩm Tại Dã rồi mới đi theo y ra khỏi cổng tướng phủ.

Tần Giải Ngữ đứng bên cạnh Mai Chiếu Tuyết khẽ thở dài: “Sẩy tay rồi, là thiếp thân vô năng.”

"Có để lại manh mối gì không?" Mai Chiếu Tuyết hỏi.

"Không đâu, đám sát thủ đó cũng không biết là ai thuê bọn chúng." Tần Giải Ngữ cười cười: "Thiếp thân làm việc thì phu nhân nên yên tâm. Cho dù việc không thành nhưng chúng ta cũng sẽ không bị vấy bùn."

Mai Chiếu Tuyết khẽ gật đầu, nhìn về phía cánh cửa trống rỗng, cười thành tiếng: “Nếu đã như vậy, muội làm nhiều hơn nữa đi.”

“Vâng.” Tần Giải Ngữ duyên dáng khom người hành lễ rồi cúi đầu lui xuống.

Ngự giá xuất thành, tất cả quan lại và gia quyến đi cùng đều tập trung ở cổng thành. Xe rồng đi trước, mọi người theo sau.

Thẩm Tại Dã nhàn nhã ngồi trong xe, trên tay cầm một cuốn sổ chăm chú đọc. Đào Hoa ngáp dài, gối đầu lên đùi y, ngái ngủ hỏi:

"Phải đi bao lâu mới đến nơi?"

"Nửa ngày."

“Xa quá!” Đào Hoa mếu máo: “Vậy chẳng phải sẽ phải qua đêm ở đó sao?”

Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng là người của hoàng thất nước Triệu mà chưa đi săn mùa xuân bao giờ? Chuyến đi săn mùa xuân mỗi năm đều phải ở trường đua ngựa hai ngày."

Đúng là chưa đi bao giờ! Đào Hoa xoay người, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Tại Dã, hé mắt nhìn y: "Thời gian lâu như vậy, lỡ như lại gặp Cảnh vương thì sao?"

“Dáng vẻ hiện tại của nàng đến ta còn suýt không nhận ra, huống chi là Cảnh vương.” Lại nhìn quyển sổ trong tay, Thẩm Tại Dã hờ hững nói: “Hơn nữa, lần này người nguy hiểm nhất đối với nàng không phải là Cảnh vương.”

"Hửm?" Đào Hoa sửng sốt: "Không phải hắn thì là ai?"

“Nàng cẩn thận một chút là được.” Thẩm Tại Dã nói: “Những năm trước đi săn cũng từng xảy ra vài trường hợp lỡ tay giết người.”

Bãi săn tên bay đạn lạc, là một nơi tốt có thể dùng hai chữ "sơ xuất" để trừ khử mối họa trong lòng.

Đào Hoa rùng mình, ôm y càng chặt hơn, ánh mắt nghiêm nghị: "Vậy thiếp thân sẽ đi theo gia, chắc chắn nửa bước không rời bảo vệ ngài!"

Rốt cuộc là ai bảo vệ ai? Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, cũng chẳng thèm quan tâm, nhìn tên trong sổ, chấm đầu ngón tay vào nước trà, gạch đi tên của một người.

Trường đua ngựa mới được xây dựng bằng kinh phí của triều đình, do Mạnh thái bộc phụ trách. Một cánh đồng cỏ và hành cung dưới chân núi phía bắc vừa được hoàn thành không lâu, lần này ngự giá đến đây cũng coi như là thị sát.

Đến nơi, Thẩm Tại Dã dắt Hoa Đào đến chỗ ngự tiền.

"Bệ hạ đi đường xa vất vả nên hãy nghỉ ngơi một lát trước." Y mỉm cười nói: "Đợi ăn trưa xong rồi lên núi tham quan cũng không muộn."

Đào Hoa đứng bên cạnh Thẩm Tại Dã, hành lễ theo y. Hạ mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đôi ủng rồng của hoàng đế cùng với một đôi giày thêu ở bên cạnh.

Đôi giày đó đẹp quá, chim thêu trên gấm, tuy không phải chim phượng nhưng lại dịu dàng duyên dáng, vô cùng tinh tế. Góc váy rũ xuống đôi giày cũng là tơ vàng chỉ bạc, vừa nhìn là biết là một phi tần rất được sủng ái.

“Thừa tướng đi đường cũng vất vả, hãy ở lại đây chơi với trẫm ván cờ.” Tâm trạng Minh Đức Đế rất tốt, ôm Lan Quý phi nhìn người bên cạnh y: “Công chúa nước Triệu lần đầu diện thánh, cũng hãy ở lại đây nói chuyện với Lan Quý phi đi.”

“Vâng.” Hai người cùng nhau đáp lời, Thẩm Tại Dã đi theo hoàng đế vào phòng trong, Đào Hoa cẩn thận dè dặt đứng bên cạnh Lan Quý phi, nhỏ giọng thỉnh an: “Tham kiến Quý phi nương nương.”

Căn phòng im lặng, không ai trả lời nàng. Đào Hoa cảm thấy có chút xấu hổ, không biết Lan Quý phi có nghe thấy hay không, bèn lén ngẩng đầu lên nhìn thử.

Vừa hay đối diện với ánh mắt nàng ta.

“Ngươi chính là công chúa nước Triệu gả nhầm cho thừa tướng à?” Lan Quý phi khẽ mỉm cười, khuôn mặt sáng như ngọc, đẹp như hoa mẫu đơn, đôi mắt phượng dài quyến rũ lại đoan trang, ánh mắt mơ màng nhìn nàng:

"Quả nhiên là khác người."

Đây là khen nàng hay gì? Đào Hoa cười xòa, cứ cảm giác như bị vị Quý phi nương nương này nhìn cho dựng hết cả lông tơ, cũng không biết nên nói gì mới phải.

Lan Quý phi đứng dậy, nắm tay nàng nói: "Họ đang đánh cờ ở bên trong, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đã lâu rồi không có người nói chuyện với bổn cung."

"Vâng."

Thẩm Tại Dã ngồi trong phòng mà người cứng đờ, quay đầu nhìn ra ngoài.

“Ái khanh không cần phải lo lắng.” Hoàng đế cười nói: “Lan Nhi chỉ là buồn chán nên muốn tìm người nói chuyện thôi, sẽ không ăn thịt người của khanh đâu.”

Thẩm Tại Dã mỉm cười cúi đầu nói: “Vi thần không lo cho Khương thị, nhưng sợ Quý phi nương nương sẽ bị Khương thị mạo phạm. Có lẽ Khương thị ở nước Triệu đã bị chiều hư, không biết phép tắc gì.”

"Ha ha." Hoàng đế cười rất thoải mái, bày cờ ra, ngó y nói: "Khanh làm ca ca, dù sao vẫn thương muội muội nhất."

Thẩm Tại Dã mỉm cười, cụp mắt không nói gì.

Đào Hoa đi theo Lan Quý phi ra ngoài, bên ngoài khắp nơi đều có người, chỉ khi đến rìa trường đua ngựa mới yên tĩnh hơn.

“Ta còn chưa kịp tặng quà mừng cho ngươi.” Lan Quý phi nhìn về phương xa, hờ hững nói: “Thấy công chúa hình như rất được tướng gia yêu thương, bổn cung cũng nên bày tỏ đôi chút.”

Đào Hoa thoáng giật mình, tò mò liếc nhìn nàng ta: "Nương nương... có quan hệ gì với tướng gia sao?"

Thẩm Tại Dã là ngoại thần mà, nạp thiếp mà Quý phi cũng phải gửi quà mừng?

“Chắc chắn là huynh ấy chưa nói cho ngươi biết.” Lan Quý phi quay đầu lại, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt nàng, cười khẽ: “Tướng gia là ca ca của bổn cung đấy.”

Cái gì?! Đào Hoa kinh hãi nhìn nàng ta, buột miệng nói: "Không phải tướng gia không cha không mẹ, không thân không thích sao?"

Tự dưng xuất hiện một muội muội là sao? Còn làm Quý phi trong cung nữa? Tại sao Thanh Đài hoàn toàn không nghe ngóng được tin này?

"Ngươi không biết cũng không có gì lạ." Lan Quý phi nhếch môi: "Cả Đại Ngụy chẳng có mấy người biết. Có điều huynh ấy và ta cũng không phải ruột rà, ngươi cứ coi huynh ấy không thân không thích là được."

Đào Hoa há hốc miệng, hồi lâu mới hoàn hồn, trong lòng nhanh chóng nghĩ đến mối quan hệ này.

Lan Quý phi là muội muội của Thẩm Tại Dã, nếu không phải là ruột rà thì là muội muội nuôi. Hai năm trước, Thẩm Tại Dã vào triều làm quan, Lan Quý phi có lẽ cũng tiến cung ngay sau đó và nhận được thánh sủng.

Vậy thì cũng khó trách Thẩm Tại Dã lại có quyền ăn to nói lớn trước mặt hoàng thượng như vậy, y còn cài cả người ngay bên gối của hoàng đế nữa!

Sau cú sốc, Đào Hoa cảm thấy có chút khâm phục. Người đó có thể leo lên chức thừa tướng trong vòng hai năm cũng không phải không có lý. Nhiều mối quan hệ, thủ đoạn tàn nhẫn, lại còn biết cách xử sự. Người như vậy không trở thành thừa tướng mới là lạ.

“Công chúa vào tướng phủ đã được một thời gian rồi phải không?” Lan Quý phi cười hỏi: “Ngươi cho rằng thừa tướng là người như thế nào?”

Đào Hoa vội hoàn hồn, cung kính đáp: "Tướng gia túc trí đa mưu, lại dịu dàng ân cần, là một người tốt hiếm có."

“Ồ?” Lan Quý phi cười: “Xem ra ngươi không biết rõ lắm về huynh ấy.”

Đào Hoa cười xòa: “Thiếp thân mới vào phủ không lâu, trong phủ lại nhiều người, toàn xinh đẹp yêu kiều, quả thật không có nhiều cơ hội để thiếp thân tìm hiểu tướng gia."

Tạm thời không rõ tình trạng quan hệ của hai huynh muội này ra sao, nàng nên cẩn thận trong lời ăn tiếng nói vẫn hơn. Nếu được nói thật, nàng có thể chống nạnh mắng y ba ngày ba đêm!

Lan Quý phi không nói nữa, đứng tại chỗ nhìn dãy núi xa xa, thần sắc trong mắt mờ mịt, trông có vẻ buồn bã.

Thấy tâm tình nàng ta không tốt, Đào Hoa cũng không dám nói lung tung, đành đứng cùng nàng ta.

“Nhi thần thỉnh an Lan Quý phi.” Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên từ phía sau. Lan Quý phi sửng sốt, quay đầu thì thấy Nam vương đang hành lễ với mình.

Đào Hoa đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, vội cười khom người: "Thiếp thân tham kiến vương gia."

Mục Vô Hạ nhướng mày, vốn định chào hỏi trưởng bối, không ngờ người đeo mạng che mặt bên cạnh lại biết mình.

“Ngươi là…” Nheo mắt lại nhìn, Nam vương giật mình: “Khương thị?”

Đào Hoa ngượng ngùng gật đầu, sờ lên mắt mình, thầm nghĩ kiểu trang điểm này quả nhiên sẽ khiến trẻ con sợ hãi.

Mục Vô Hạ ngẩn người, đang định nói gì đó thì nghe thấy Lan Quý phi nói: “Vương gia vậy mà lại biết Khương thị?”

“Từng gặp một lần ở tướng phủ.” Mục Vô Hạ quay đầu lại, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Quý phi nương nương đang nói gì với nàng ấy thế?”

Lan Quý phi thoáng kinh ngạc, liếc nhìn hắn, mím môi nói: "Chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Nếu vương gia rảnh rỗi thì vào thỉnh an phụ hoàng đi."

"Vâng."

Trong không khí có một tia xấu hổ khó nắm bắt, nhưng Đào Hoa phát hiện ra và nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vô Hạ, không nhịn được hỏi: “Nương nương không thích Nam vương cho lắm?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment