Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 69

Trạm Lư sững sờ, bị câu hỏi bất ngờ của chủ tử làm cho giật mình, cẩn thận nhìn y hai cái: "Nô tài đâu phải là giun trong bụng ngài, làm sao biết ngài đang nghĩ gì?"

"Hỏi cách khác nhé." Thẩm Tại Dã mím môi: "Hôm nay ta tha cho Cố thị, ngươi nghĩ là tại sao?"

"... Chuyện đó, nô tài đâu thể đoán được suy nghĩ của chủ tử? Trạm Lư cúi đầu: “Nô tài chẳng qua chỉ làm theo lời chủ tử căn dặn mà thôi."

Đã theo y nhiều năm như thế mà vẫn không hiểu được tâm tư của y, vậy nữ nhân mới vào phủ chưa đầy một tháng như Khương Đào Hoa, rốt cuộc làm sao biết được suy nghĩ của y?

Phải chăng y đã quá sơ ý? Dạo này gần gũi với nàng nhiều quá nên để nàng tìm được sơ hở? Tình huống này không tốt, nếu nàng tìm được thì người khác cũng có thể tìm được. Bao nhiêu năm tính toán, chẳng lẽ lại sụp đổ bởi một nữ nhân?

Nhắm mắt lại, Thẩm Tại Dã khẽ nói: "Thôi, hãy lạnh nhạt với nàng một thời gian vậy."

Trạm Lư sửng sốt, ngơ ngác nhìn chủ tử, nhất thời cũng không nghĩ ra "nàng" mà y đang nói là ai.

Hậu viện muôn tía nghìn hồng, có người được sủng ái thì sẽ có người bị thất sủng. Nhưng vận mệnh xoay vòng, một vài nữ nhân im lặng bấy lâu nay giờ đây đã bắt đầu có cơ hội lật ngược thế cờ.

Lăng Hàn Viện.

Mai Chiếu Tuyết ngồi sau bàn, vẫn đang nghịch bộ ấm trà trên bàn. Nhưng hôm nay nàng ta cau chặt mày, không hề thư giãn chút nào.

"Phu nhân." Tần Giải Ngữ ngồi bên cạnh nói: "Thiếp thân thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao gia lại tha cho Cố thị?"

"Muội hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?" Mai Chiếu Tuyết khó chịu nói: "Tâm tư của gia luôn khó đoán, có lẽ là do nhất thời mềm lòng thôi, dù sao Cố thị cũng đã hầu hạ trong phủ nhiều năm rồi."

"Nhưng mà điều này không tốt cho chúng ta!" Tần Giải Ngữ nhíu mày: "Cố thị biết chúng ta muốn đối phó với Khương Đào Hoa, lỡ như đi tố cáo..."

"Nàng ta đi tố cáo với gia cũng vô ích thôi." Mai Chiếu Tuyết cười mỉa, đưa tay rót trà: "Không có chứng cứ, gia sẽ không tin nàng ta đâu. Cố Hoài Nhu cùng lắm chỉ có thể đi nói với Khương Đào Hoa, mà dù cho Khương thị có tin hay không, thậm chí nếu tin thì có thể làm gì chúng ta?"

Tần Giải Ngữ vê khăn tay suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải phu nhân vẫn muốn nàng ta theo phe chúng ta sao? Như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ không chịu."

"Nàng ta vốn dĩ cũng sẽ không thật lòng theo phe chúng ta." Mai Chiếu Tuyết cười nửa miệng: "Khương thị thông minh đấy, nếu muốn quy phục thì đã đến từ lâu rồi, sẽ không đợi đến bây giờ vẫn không có động tĩnh."

Nói cũng đúng, Khương nương tử trông có vẻ ngốc nghếch nhưng làm việc lại không hề ngốc chút nào, là một người rất khó đối phó. Tần Giải Ngữ hơi bực bội, liên tục thở dài: "Trộm gà chẳng được, mất toi vốc thóc, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

"Còn làm sao nữa?" Mai Chiếu Tuyết nhìn nàng ta: "Thay vì muội nghĩ cách đối phó với người khác, chi bằng hãy suy nghĩ xem làm thế nào để gia quay lại sủng hạnh mình đi. Viện của muội cũng hoang vắng lâu lắm rồi đấy."

Tần thị cứng đờ mặt, ngồi thẳng người, nói khẽ: "Thiếp thân cũng đang nghĩ cách đây. Chỉ là những thứ gia thích trước đây, hình như giờ lại không thích nữa, cũng thật khó đoán..."

"Vậy thì hãy bỏ nhiều tâm tư hơn." Mai Chiếu Tuyết nói: "Bây giờ Mạnh thị không còn nữa, trong viện muội là người nổi bật nhất, cơ hội tốt như vậy mà vẫn không giành lại người khác thì cũng hết nói nổi."

"... Vâng."

Tuy Tần Giải Ngữ đồng ý nhưng trong lòng lại không nắm chắc chút nào. Đang lúc lo lắng thì Điểm Châu bên ngoài chạy vào như bay, vui mừng nói: "Chủ tử! Gia đang đi về phía Hải Đường Các! Người về nhanh lên!"

Cái gì?! Tần Giải Ngữ lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở nhìn Mai Chiếu Tuyết.

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, cười khẽ: "Muội còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi."

"Vâng!" Tần Giải Ngữ hành lễ rồi vội xách váy chạy ra ngoài, dọc đường luôn cười rất vui vẻ, không ngừng hỏi Điểm Châu: "Sao gia lại đột nhiên đến thế?"

"Sao nô tỳ biết được." Điểm Châu cười: "Chắc là nhớ người đó, đã lâu rồi không đến viện chúng ta mà.”

Tần Giải Ngữ gật đầu. Về đến cửa Hải Đường Các, sửa soạn lại váy áo trang điểm rồi mới tươi cười bước vào.

Thẩm Tại Dã tâm trạng không tốt, ngồi trong phòng chính, nhìn chiếc bàn trống trải, ánh mắt lóe lên tia sáng mờ ảo, không biết đang nghĩ gì.

"Gia!" Tần Giải Ngữ về đến nơi, lập tức cung kính hành lễ với y: "Không ngờ gia lại đến vào giờ này, để ngài chờ lâu rồi."

"Không sao." Nhìn nàng ta hai cái, Thẩm Tại Dã mím môi: "Chỗ nàng có điểm tâm không?"

Tần Giải Ngữ hơi sửng sốt, vội hỏi: "Gia muốn ăn điểm tâm gì? Thiếp thân lập tức bảo người đi làm."

Thẩm Tại Dã cúi đầu, nhìn chiếc bàn một lúc, hờ hững nói: "Chè lúa mạch tổ yến, bánh hoa mai, bánh trân châu bảy màu."

"Được, gia chờ một lát!" Tần Giải Ngữ vội vàng quay đầu ra ngoài dặn dò nha hoàn.

Hải Đường Các và Tranh Xuân Các đều là viện của nương tử, nên bố cục và diện tích cũng tương tự nhau. Nhưng không hiểu sao, y ngồi ở đây cứ luôn cảm thấy trống trải, căn phòng như rộng hơn rất nhiều.

"Gần đây lạnh nhạt với nàng quá, tối nay sẽ nghỉ ở chỗ nàng." Thẩm Tại Dã nói: "Nàng chuẩn bị đi."

Tần Giải Ngữ vui mừng, vội vàng gật đầu: "Thiếp thân hiểu rồi, vậy bữa tối gia cũng ăn ở đây luôn sao?"

"Ừm."

"Thiếp thân lập tức bảo người đi sắp xếp!"

Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không cần nàng ta phải tốn công thu hút sự chú ý của gia, gia đã tự mình tìm đến cửa. Cơ hội này nhất định phải nắm bắt!

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tại Dã và Trạm Lư, Thẩm Tại Dã im lặng cúi đầu, Trạm Lư lén nhìn y nhiều lần, nhỏ giọng nói: "Hình như nô tài đã biết chủ tử đang nghĩ gì rồi."

"Hửm?" Người Thẩm Tại Dã cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta đang nghĩ gì?"

"Khương nương tử." Trạm Lư nói một cách khẳng định: "Ngài ở Tranh Xuân Các quá lâu rồi nên đến viện khác thấy không quen."

Thẩm Tại Dã: "..."

Đang yên đang lành y nghĩ đến nàng ta làm gì? Trạm Lư đúng là đoán mò!

Nhưng đúng là có chút không quen thật, gần đây y đã mặc nhận rằng vừa mở cửa ra là sẽ có người không biết lớn nhỏ nhào tới ôm chặt mình, không trách mắng nàng mà trái lại còn nuôi dưỡng cho nàng cái tật cãi lại bất kỳ lúc nào. Giận thì giận đấy, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ phạt nàng như thế nào, ngược lại còn cảm thấy phủ thừa tướng tử khí nặng nề này dường như nhờ nàng mà thêm phần thú vị.

Điều này không đúng, người luôn phải bơi dưới nước thì không nên thích cảm giác gió ấm thổi khô quần áo, không thì làm sao mà tiếp tục bơi được? Ngay từ đầu y đã biết, gần gũi quá mức với ai sẽ khiến cho bản thân đưa ra những phán đoán vượt ngoài lý trí, cho nên y chưa bao giờ thật sự sủng nữ nhân nào trong viện này.

Có lẽ Khương Đào Hoa là một sự cố, sự cố của lần phóng túng nhất thời của y. Vốn tưởng nàng sẽ không sống được lâu, không ngờ không chỉ sống đến bây giờ, mà còn thật sự ảnh hưởng đến y.

Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, cười nhạt, y không phải là thần mà chỉ là người phàm, những cảm xúc người phàm nên có y đều có cả, không thể tiêu diệt được dục vọng của con người. Nhưng... việc y có thể làm là kiểm soát. Vì đã xảy ra rồi nên y chỉ có thể kiểm soát cho tốt mà thôi.

Tranh Xuân Các.

Đào Hoa đang xem danh sách người trong phủ, Thanh Đài nhíu mày bước vào nói: "Tối nay gia qua đêm ở Hải Đường Các."

"Ừm." Đào Hoa không ngẩng đầu đáp lời, tiếp tục xem.

"Người không có cảm giác gì sao?" Thanh Đài không vui sấn đến bên cạnh nàng: "Tần nương tử từng tính kế với người, không phải Cố nương tử đã nói rồi sao? Gia thông minh như vậy, hẳn là biết những nữ nhân này lòng dạ độc ác đến nhường nào, nhưng ngài ấy vẫn..."

"Thanh Đài à." Đào Hoa thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Ta hỏi ngươi, ngươi đi chợ mua rau về cho vịt ăn, người bán rau nói với ngươi là chỗ rau đó đã bị sâu ăn, ngươi còn mua nữa không?"

Thanh Đài sửng sốt, nhíu mày đáp: "Cũng đâu phải là mình ăn, rau cho vịt bị sâu ăn chứng tỏ nó tươi mà."

"Vậy là xong rồi còn gì?" Đào Hoa cười khẽ: "Nữ nhân trong hậu viện lòng dạ độc ác, nhưng đâu phải dùng vào Thẩm thừa tướng, ngài ấy quan tâm làm gì chứ?"

Còn có cách nói này ư? Thanh Đài rất không hiểu, đang muốn nói tiếp thì bên ngoài truyền đến giọng của Việt Đào: "Khương nương tử, chủ tử nhà nô tỳ xin gặp."

Đào Hoa mỉm cười, thu dọn những thứ trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Cố Hoài Nhu đứng ngoài sân của Ôn Thanh Các, nhìn thấy Đào Hoa liền hành đại lễ.

"Nương tử làm gì vậy?" Đào Hoa đưa tay đỡ nàng ta dậy: “Nương tử và ta cùng cấp, hành đại lễ như vậy chẳng phải khiến ta bị mất mặt sao?"

"Vì nương tử xứng đáng." Cố Hoài Nhu biết ơn nhìn nàng: "Nếu không nhờ nương tử độ lượng, bỏ qua chuyện cũ đưa tay giúp đỡ, thì bây giờ thiếp thân cũng không thể đứng ở đây."

Đứa trẻ biết cảm ơn là đứa trẻ tốt! Đào Hoa cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng nàng cũng không nhìn nhầm người. Trước đây nhất thời lầm đường lạc lối cũng không sao, chỉ cần sau này thông minh một chút là được.

"Chúng ta vào trong nói chuyện đi." Nàng nói: "Đứng ở đây cũng không hay lắm."

Cố Hoài Nhu vội vàng gật đầu, dìu nàng đi vào trong.

"Nghe nói gia đã đến Hải Đường Các." Nhìn Đào Hoa hai lần, Cố Hoài Nhu mím môi: "Phải chăng là vì chuyện của ta mà nương tử đã đắc tội với gia?"

"Đúng vậy." Đào Hoa gật đầu.

Cố Hoài Nhu giật thót, cau mày: "Phải làm sao đây?"

"Không có gì đáng lo, ngày vui ngắn chẳng tày gang." Đào Hoa cười nói: "Ngày mai có thể gia sẽ đến sủng hạnh nương tử thôi."

Sủng hạnh nàng? Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Thiếp thân vẫn đang đóng cửa suy ngẫm, sao có thể..."

"Tướng phủ này là địa bàn của gia, ngài ấy muốn đi đâu, còn có thể bị nhốt ở ngoài hay sao?" Đào Hoa cười cười: "Cố đại nhân chỉ cần hiểu chuyện thì ân sủng của nương tử sẽ không ít hơn Tần thị đâu."

Cố Hoài Nhu sững người, thật ra cũng không hiểu mấy về lợi ích và mâu thuẫn chốn tiền triều. Tuy nhiên, nhìn Đào Hoa thái độ tự tin như vậy, nàng ta cũng gật đầu nói: "Nếu gia đến, ta nhất định sẽ nói lời hay cho nương tử."

"Không cần đâu." Đào Hoa xua tay: "Dính dáng đến ta không tốt cho nương tử, nương tử cứ xem như không biết gì, hầu hạ ngài ấy cho tốt là được."

Cố Hoài Nhu khó hiểu nhìn nàng, hỏi: "Nương tử có cách khác tự cứu mình sao?"

"Không có."

"Tại sao?" Cố thị nhíu mày: "Đến ta nương tử còn cứu được, mà sao không thể tự cứu mình?"

"Y giả khó tự cứu mình." Đào Hoa nhún vai: "Chỉ có thể xem vận mệnh an bài thôi."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment