Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 79

Thẩm Tại Dã mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn gương mặt trước mặt.

Nếu không phải bản thân đã làm sai trước thì bây giờ y tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn, nhất định sẽ ném nàng ra ngoài! Không nói đến việc thương cho bản thân như thế nào, ít nhất cũng giả vờ một chút, đừng có vui mừng như vậy chứ. Y chưa chết đâu!

“Gia, nào, há miệng.” Đào Hoa múc một muỗng thuốc, biểu cảm lo lắng đưa vào miệng y.

Thẩm Tại Dã nhìn nàng với vẻ chán ghét, há miệng ngậm muỗng thuốc, bất ngờ bị nóng một cái giật thót.

“Khương Đào Hoa!” Lưỡi vừa đau vừa tê, Thẩm Tại Dã nén cơn giận nghiến răng nghiến lợi: “Bảo nàng đút thuốc, không phải đưa thuốc vào miệng ta là xong, mà phải thổi cho nguội! Thổi nguội nàng hiểu không?”

Đào Hoa vô tội chớp chớp mắt, nhún vai: “Chẳng phải đại phu luôn nói rằng thuốc nguội thì dược tính sẽ giảm sao? Gia vẫn nên uống nóng thì hơn.”

“Nàng uống một ngụm ta xem.” Thẩm Tại Dã nheo mắt: “Nhân lúc còn nóng.”

Đào Hoa cười khì khì, nhẹ giọng dỗ dành: “Gia ngoan nào, thuốc là dành cho người bệnh uống, người bình thường uống không tốt cho sức khỏe. Ngài uống hết bát này trước đi.”

Dám bảo y ngoan? Thật sự cho rằng y là đứa trẻ mấy tuổi hay gì? Giận không để đâu cho hết, Thẩm Tại Dã nhìn chằm chằm bát thuốc đen ngòm, trong lòng phải không ngừng vỗ về bản thân mới có thể kìm chế được cơn giận.

Y không thể tức giận, nàng bị oan nên trong lòng bực bội là chuyện bình thường, để nàng giải tỏa một chút là được.

Lại một muỗng thuốc đưa tới, Thẩm Tại Dã nhíu mày, hít sâu một hơi rồi ngậm vào trong miệng, tay dùng sức kéo cả người Đào Hoa về phía mình, cúi đầu hôn nàng.

“Ối!”

Thuốc từ miệng y truyền qua, vừa đắng vừa nóng, khiến Đào Hoa vô thức ném bát thuốc đi, đưa tay đẩy y.

Thẩm Tại Dã cười nhạo, ngẩng đầu liếm môi, nhìn nàng nói: “Nàng uống nổi không?”

“Hỏi thừa!” Đào Hoa tức giận: “Ai muốn uống nước bọt của ngài chứ, nhỡ bị trúng độc thì sao!”

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Thẩm Tại Dã nheo mắt: “Nàng nói gì?”

Đào Hoa khựng lại, ngồi thẳng người thỏ thẻ: “Thiếp thân không có ý đó, thiếp thân chỉ nghĩ gia đang bệnh, nhỡ lây cho thiếp thân thì phải làm sao?”

“Là nương tử của tướng phủ, nàng không có giác ngộ đồng cam cộng khổ với ta?” Thẩm Tại Dã nhíu mày.

“Vậy ngài có bản lĩnh thì đồng cam cộng khổ với ta trước đi.” Đào Hoa trợn mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Lúc ta chịu khổ thì ngài ở đâu? Ăn ngon mặc đẹp, rõ ràng là cam thì ngài hưởng, mà khổ thì ta chịu, tưởng ai ngốc hả!”

Thẩm Tại Dã ngây người, liếc nàng một cái.

Lúc tức giận, mặt Khương Đào Hoa sẽ giống như một cái bánh bao, khiến người ta không cầm nổi muốn đưa tay chọt một cái.

Nghĩ là làm, y thật sự đưa tay lên chọt, mềm mại, rất có tính đàn hồi. Chọt xong, ánh mắt y dịu dàng hơn, dang tay với nàng: “Đào Hoa, qua đây.”

Cảnh giác nhìn y hai cái, Khương Đào Hoa không chỉ không qua, mà còn ngồi lùi lại: “Gia có gì từ từ nói!”

“Nhân lúc ta còn nói chuyện đàng hoàng, qua đây.”

“… Ồ.” Đào Hoa dịch người, miễn cưỡng lại gần y một chút, ánh mắt như đang nhìn kẻ xấu vậy, khiến cho Thẩm Tại Dã vừa giận vừa buồn cười.

Vươn tay ôm cả người nàng vào lòng, y cúi đầu tựa cằm lên vai nàng, khẽ nói một câu:

“Đừng giận ta nữa.”

Vừa nghe lời này, không biết sao Đào Hoa lại cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt cứ thế tuôn như suối nguồn, rơi tí tách trên vai y, nhưng lại cắn răng không nói một lời, ngoan cường cứng cổ.

Muốn phạt nàng thì phạt, muốn nàng không giận thì nàng không giận? Dựa vào đâu chứ, y cũng không phải là họ Ngọc Hoàng tên Đại Đế, mặt mũi to hơn cả trời?

“Đợi mai phủ có cống phẩm gửi đến, nghe nói có thịt cừu thượng đẳng của Tây Vực, còn có rất nhiều tơ lụa trang sức đẹp, đều gửi tới viện của nàng có được không?”

“Không thèm!”

“Vậy tăng lương cho nàng có được không? Tăng cho cả nha hoàn trong Tranh Xuân Các nữa.”

“Không thèm!”

“Vậy…” Thẩm Tại Dã không biết làm sao, y vốn không phải là người biết cách dỗ phụ nữ, càng không muốn xin lỗi phụ nữ. Làm tới mức này rồi, nàng còn muốn gì nữa?

Đào Hoa thút thít một hồi, lau nước mắt muốn đẩy y ra. Nhưng cánh tay của người này lại giống như thép vậy, dù đẩy như thế nào cũng không đẩy nổi.

“Thiếp thân còn phải tiếp tục hầu hạ gia uống thuốc nữa.” Đào Hoa bĩu môi: “Ngài cứ ôm thiếp thân như vậy, làm chậm trễ việc uống thuốc, nhỡ bệnh chết thì tính cho thiếp thân hay là tính cho bản thân ngài?”

Thẩm Tại Dã dở khóc dở cười, buông nàng ra, không vui nói: “Nàng chỉ mong sao cho ta chết? Ta chết thì có lợi gì cho nàng?”

“Sống cũng không có lợi gì.” Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Đào Hoa nhảy phắt lên, mở cửa bảo người ở ngoài tiếp tục sắc thuốc, rồi ngồi xuống bàn, cách Thẩm Tại Dã thật xa, sợ y xông lên đánh mình.

Thẩm Tại Dã vò trán, khá là đau đầu, khẽ cười một tiếng: “Vừa uống thuốc, đắng miệng, nàng lấy ít mứt quả đến đây.”

Vẻ mặt Đào Hoa kỳ quái nhìn y: “Lần trước chẳng phải ngài còn chê mứt quả thiếp thân cho ngài khó ăn sao?”

“Vậy giờ ta thấy ngon rồi, có được không?”

“Được!” Đào Hoa gật đầu, lấy từ trong tay áo ra hai quả mơ khô nhét vào miệng y: “Ngài là lão đại, ngài nói gì cũng được!”

Há miệng ngậm mứt mơ, Thẩm Tại Dã liếc nhìn tay áo nàng: “Nàng luôn mang đồ ăn theo người?”

Đào Hoa lùi lại một bước: “Trong phủ này không có quy định nào cấm thiếp thân mang đồ ăn theo người chứ?”

“Qua đây.” Thẩm Tại Dã ngoắc tay.

Đào Hoa mím môi, giằng co một hồi, vẫn ngồi trở lại bên giường, che tay áo hỏi: “Gia có việc gì căn dặn?”

Lười nói nhảm với nàng, Thẩm Tại Dã kéo tay nàng lại, xách ống tay áo lên cho đổ hết đồ ra.

Từng gói giấy dầu rơi xuống như mưa, mở ra xem thì, cánh gà, thịt lợn khô, đậu phộng, màn thầu, bánh ngọt, mứt mơ… cái gì cũng có.

Đào Hoa lập tức nhào tới lấy hết gói giấy dầu lại, nhìn chằm chằm y: “Thiếp thân chỉ mang đại một ít thôi, không còn gì khác đâu!”

Cái này còn gọi là mang đại? Đủ ăn hai ba ngày luôn đấy! Thẩm Tại Dã phá lên cười, trong lòng lại cảm thấy nghẹn ứ, vươn tay kéo người đến trước mặt mình, nói rất nghiêm túc: “Sau này sẽ không nhốt nàng không cho ăn nữa.”

Đào Hoa gật đầu, tay vẫn không ngừng động tác cho từng gói giấy dầu quay vào lại ống tay áo.

“Ta nói thật đấy, sẽ không bỏ đói nàng nữa, nàng không cần mang theo nhiều đồ ăn như vậy đâu.” Thẩm Tại Dã mím môi: “Sau này nàng muốn ăn gì thì cứ nói với đầu bếp, sơn hào hải vị đều có người làm cho ngươi.”

Đào Hoa nhìn hắn, tiếp tục gật đầu: “Đa tạ gia.”

Thẩm Tại Dã hơi giận, xoay người đè nàng xuống giường, hung hăng hôn lên môi nàng. Tay thì bóp eo nàng, rõ ràng cảm nhận được đã gầy đi một chút.

Mới hai ngày thôi mà, sao giống như nàng bị bỏ đói hai tháng vậy, thật khiến y cảm thấy áy náy.

Đào Hoa nhíu mày, chịu đựng sự giày vò của y, ánh mắt đầy sự lo lắng.

Thẩm Tại Dã ngó lơ nàng, gần một tháng không gần gũi, kiểu gì cũng phải hôn cho đủ vốn. Đợi khi không thở nổi, y mới ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn nói gì?”

Đào Hoa thở hổn hển, gương mặt ửng hồng, trong mắt ánh nước long lanh, thật sự là vô cùng quyến rũ.

Tuy nhiên nàng mở miệng lại nói: “Gia đè đồ ăn rồi! Thiếp thân có thể cảm nhận được bánh kẹo bị đè nát rồi!”

Thẩm Tại Dã: “…”

Y có thể bóp chết nàng không? Sát khí gần như không kiểm soát được rồi! Chưa bao giờ gặp nữ nhân nào giỏi chọc giận y như vậy, bầu không khí đã tốt lên rồi mà nàng không thể nói gì cho hợp cảnh hơn sao?

Đào Hoa xót xa lật giở tay áo, muốn xem bánh kẹo nát thành thế nào rồi. Nhưng Thẩm Tại Dã lại kéo áo choàng của nàng, nói vẻ ghét bỏ: “Có gì mà quan tâm? Chỉ mấy cái bánh thôi mà.”

“Đó là bánh hoa đào thiếp thân mới làm!” Đào Hoa rất tức giận: “Gia chưa bao giờ biết trân trọng sự vất vả của người khác cả!”

Thẩm Tại Dã cười khẽ, cúi đầu nói: “Trong bánh hoa đào của nàng toàn là hoa hồng, nên gọi là bánh hoa hồng mới đúng chứ? Không biết sao nàng lại lấy cái tên này.”

“Đó là bánh do thiếp thân tự tay làm, cho nên gọi là bánh hoa đào, ngài quan tâm trong đó là hoa gì làm gì!” Đào Hoa không nhịn được cãi lại.

Tuy nhiên, vừa cãi xong, hình như nàng ý thức được điều gì đó, ngước mắt nhìn người trên người mình.

Con ngươi của Thẩm Tại Dã màu đen nhánh, rất đẹp, trong đó giống như có một hồ nước ấm áp, dần dần bao lấy nàng. Hai người rất gần nhau, hơi thở hòa vào nhau, Đào Hoa vẫn còn muốn giận, nhưng nhất thời lại không giận nổi nữa.

Thẩm Tại Dã cười, dịu dàng nhìn nàng: “Sao nàng biết ta chưa bao giờ trân trọng sự vất vả của người khác?”

Nếu như chưa ăn bao giờ thì nhìn từ bên ngoài làm sao nhìn ra được trong bánh hoa đào là hoa hồng?

Khương Đào Hoa mím môi, khẽ hừ hai tiếng, gai khắp người cuối cùng cũng xuôi xuôi, che miệng không nói nữa.

Thẩm Tại Dã cúi đầu, ngậm cánh môi nàng nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn an ủi vậy, từng chút một xoa dịu cơn giận của nàng. Đợi người dưới thân hoàn toàn thả lỏng, y mới lột bỏ lớp da cừu dịu dàng, xâm chiếm nàng hệt như một con sói.

Cũng gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, dường như Thẩm Tại Dã còn thô bạo hơn trước, lần này Đào Hoa không khách sáo với y nữa, nên cào là cào, nên cắn là cắn, lúc nào đau thì giống như con sói nhỏ ngoạm lấy vai y không buông.

Điều bất ngờ là lần này Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng không uy hiếp nàng nữa, để mặc nàng cắn nàng cào, cũng không nói tiếng nào.

Trong chốc lát, Đào Hoa cảm thấy Thẩm Tại Dã giống như từ một con rắn độc biến thành con ngựa ôn hòa.

Tiếc rằng là một con ngựa giống.

Lúc tình cảm dâng cao, Đào Hoa không nhịn nổi phát ra âm thanh, khi đầu óc không còn tỉnh táo, hình như nghe người ta thì thầm bên tai một câu: “Trách lầm nàng rồi.”

Đào Hoa giật thót, mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn y.

Thẩm Tại Dã mím môi, biểu cảm bình tĩnh như chưa hề mở miệng vậy, nhân lúc nàng phân tâm, cuộn nàng vào lòng lên lại đỉnh vu sơn.

Đào Hoa mếu máo, đanh mặt rất muốn tiếp tục giữ giá, nhưng dù sao cũng đang ở trên giường, không phải nàng khiến Thẩm Tại Dã mất hồn mất vía, thì là Thẩm Tại Dã đoạt đi lý trí của nàng. Mà lần này Thẩm Tại Dã chơi ăn gian, nói một câu khiến nàng không kịp phản ứng, cuộc chiến này nàng thua rồi.

Trời vẫn còn sáng, Trạm Lư đứng ở ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng thì khẽ ho hai tiếng rồi dẫn hết những người khác ra ngoài.

Trước đó còn lo lắng chủ tử không làm được, bây giờ xem ra, chủ tử nhà mình cũng tự học mà biết, nắm chắc phương pháp khiến nữ nhân nhanh chóng hết giận.

Lợi hại!

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment