Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 89

Thật ra nàng rất ghét bị động, nếu như mới vào phủ thừa tướng, địa vị chưa vững thì còn có thể thông cảm được, bị người khác lừa gạt, chịu thiệt thòi cũng coi như bài học kinh nghiệm. Nhưng hiện tại nàng đã nắm rõ tình hình trong viện rồi, không có lý do gì phải chịu đựng những chiêu trò ngầm này nữa.

Ánh mắt nàng rơi trên người Đoàn Vân Tâm đang ngồi im lặng như tranh vẽ, Đào Hoa mỉm cười: "Chúng ta đều nên học theo Đoàn nương tử, an phận thủ thường mà sống. Cứ ồn ào như vậy thật là vô vị."

Có thể ra tay thì nên hạn chế tối đa việc đôi co.

Đoàn Vân Tâm khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng: "Khương nương tử nói vậy, thật khiến ta hổ thẹn."

"Muội nói đúng đấy." Mai Chiếu Tuyết thở dài nói: "Nếu mọi người đều dịu dàng hiền thục như Đoàn thị thì ta đỡ phải nhọc lòng bao nhiêu."

Tần thị khẽ hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nghịch khăn tay. Đào Hoa mỉm cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Buổi họp mặt kết thúc rất nhanh, Đoàn Vân Tâm đứng dậy, vừa bước ra khỏi Lăng Hàn Viện liền nghe thấy giọng nói của Khương Đào Hoa vang lên phía sau: "Đoàn nương tử xin dừng bước."

Đoàn Vân Tâm quay đầu lại, mỉm cười: "Khương nương tử có chuyện gì sao?"

"Ta muốn xin lỗi nương tử một tiếng." Nàng nhìn Đoàn Vân Tâm với vẻ mặt chân thành: "Lần trước nương tử nói quý phi nương nương thích uống trà đắng, trong lòng ta có chút nghi ngờ, nên đã không tin tưởng. Kết quả là phụ lòng tốt của nương tử, quý phi nương nương thật sự thích uống trà đắng."

"Nương tử có lòng phòng bị người khác là chuyện tốt." Ánh mắt Đoàn Vân Tâm dịu dàng hơn, mỉm cười nói: "Chỉ là trong cái viện này cũng có người thật lòng thật ý, không phải ai cũng muốn hãm hại người khác."

"Ừm, lần này ta đã hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu: "Từ nay về sau, ta sẽ không để người tốt phải chịu oan ức nữa."

Ánh mắt khẽ động, Đoàn Vân Tâm nhìn xung quanh, đưa tay kéo nàng sang một bên nói: "Nếu nương tử đã tin tưởng ta, vậy ta nhắc nhở thêm một câu, hãy cẩn thận Tần nương tử."

"Hả?" Trong mắt Đào Hoa hiện lên vẻ khó hiểu: "Tuy Tần nương tử thích cãi nhau với ta nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng, sao ai cũng bảo ta phải cẩn thận nàng ta?"

"Lúc nương tử mới vào phủ, không gặp Từ ma ma dạy quy củ sao?" Đoàn Vân Tâm che miệng nói: "Những người vào phủ sau Tần nương tử, chỉ cần là người được bà ấy dạy quy củ, đều được dặn dò phải cẩn thận Tần nương tử."

Đào Hoa khẽ giật mình, suy nghĩ thật kỹ, hình như đúng là có một vị ma ma như vậy. Sau khi dạy xong quy củ cho nàng, bà ấy có nói "hãy cẩn thận Tần nương tử". Nhưng Tần nương tử cũng chỉ là người chua ngoa đanh đá, bá đạo một chút trong viện này, cũng không đến mức khiến người khác phải tránh xa.

"Nàng ta đã làm gì khiến người khác phải dè chừng như vậy sao?" Đào Hoa hỏi.

Đoàn Vân Tâm mím môi, do dự một lúc mới nói: "Chuyện này rất ít người biết, nương tử nghe xong thì đừng truyền ra ngoài… Trước kia trong phủ chúng ta có một noãn trướng, nàng ta vừa được sủng ái, tướng gia còn muốn nâng nàng ta lên làm thị y, kết quả lại chết một cách bí ẩn ở Hải Đường các. Tần nương tử nói nàng ta bị bệnh cũ tái phát rồi đột tử, nhưng… chuyện này chỉ có thể qua mặt được người ngoài thôi."

Đào Hoa há hốc mồm, trợn mắt nhìn nàng ta: "Tướng gia cũng không truy cứu sao?"

"Lúc đó Hải Đường Các đang được sủng ái, người chết cũng không có thân phận gì cao quý, hơn nữa Tần gia đã lo liệu chu toàn mọi việc, tướng gia cũng không truy cứu nữa." Đoàn Vân Tâm thở dài: "Nếu là bây giờ, Tần nương tử đã thất sủng rồi, có lẽ mạng người sẽ không rẻ mạt như cỏ rác như vậy."

Ý của nàng ta là, nếu như có người đứng ra lật lại vụ án năm xưa, chắc chắn sẽ khiến Tần thị phải trả giá.

Đào Hoa lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giả vờ như không hiểu ý của nàng ta, rụt cổ lại nói: "Vậy là ta đã lỗ mãng rồi, cứ tưởng Tần nương tử chỉ giỏi mồm mép, không ngờ lại là người độc ác như vậy. Đa tạ nương tử nhắc nhở, sau này ta sẽ cẩn thận hơn."

Đoàn Vân Tâm mím môi, nhìn nàng hai lần: "Ta cứ tưởng nương tử là người lương thiện, có thể sẽ vì noãn trướng kia mà đòi lại công bằng, không ngờ nương tử lại sợ hãi như vậy."

"Hổ thẹn, hổ thẹn." Đào Hoa cúi đầu cười nói: "Ta vốn là người tham sống sợ chết, rất ít khi động lòng trắc ẩn. Nương tử xuất thân không thấp, ở trong viện này có tiếng nói hơn ta nhiều. Nếu đã đồng cảm với noãn trướng kia, sao không tự mình lật lại vụ án?"

Đoàn Vân Tâm khựng lại, mỉm cười nói: "Nương tử nói đùa rồi. Ta không được tướng gia sủng ái, gia thế cũng không bằng Tần thị, lấy đâu ra dũng khí làm chuyện này?"

"Nương tử không làm được, ta cũng vậy. Đã như vậy, chi bằng mỗi người tự lo chuyện của mình, đừng xen vào chuyện của người khác nữa." Đào Hoa bất đắc dĩ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên về thêu hoa rồi, cáo từ."

Nói xong, nàng hành lễ, dẫn Thanh Đài trở về Tranh Xuân Các.

Đoàn Vân Tâm đứng ngây người nhìn theo bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và dò xét.

Nàng ta có thể nhìn thấu được những người khác trong viện, chỉ riêng Khương nương tử này, lại khiến nàng ta không thể nào nắm bắt được. Có lúc thì cao thâm khó lường, có lúc lại ngây thơ đơn thuần. Lần trước tuy đã thắng một trận nhỏ nhưng cũng không thể làm tổn thương đến nàng.

Thật sự là một người khó đối phó.

Buổi tối, cuối cùng Thẩm Tại Dã cũng đến Tranh Xuân Các một chuyến.

"Gia!" Đào Hoa vui vẻ nhào vào lòng y, đưa một miếng điểm tâm đến bên miệng y: "Gia mau nếm thử xem, có ngon không?"

Thẩm Tại Dã nhướng mày, bế nàng lên đặt xuống nhuyễn tháp, sau đó nhai nhai thứ trong miệng, cau mày hỏi: "Cái gì đây? Bánh bao cháy sao?"

Đào Hoa giật mình, mếu máo: "Có mùi khét à? Thiếp thân đã loay hoay rất lâu đấy, bánh bao nướng này kẹp xốt thịt bò, thiếp thân muốn thử xem có thể làm ra món điểm tâm mới lạ ngon miệng hay không."

"Chính nàng làm mà cũng không nếm thử sao?" Thẩm Tại Dã nhíu mày nuốt xuống, hỏi với vẻ mặt ghét bỏ.

"Đúng vậy, thiếp thân sợ cho gia vị không đúng, lỡ ăn vào bị đau bụng." Đào Hoa thản nhiên nói.

Thẩm Tại Dã: "..."

Sợ đau bụng mà còn đưa cho y ăn thử?!

"Ây da, gia, có gì thì từ từ nói!" Nhìn thấy Thẩm Tại Dã nheo mắt, giơ tay lên, Đào Hoa vội vàng nhảy dựng lên ôm lấy tay y, sau đó treo mình lên cánh tay y, cười hì hì: "Thiếp thân chỉ đùa thôi mà, điểm tâm không có vấn đề gì đâu, chỉ là chưa kiểm soát được lửa, phải luyện tập thêm thôi."

"Cả ngày ở trong viện chỉ biết làm điểm tâm sao?" Thẩm Tại Dã nhướng mày.

Đào Hoa bĩu môi: "Chứ sao nữa? Cũng không thể tùy tiện ra khỏi phủ, ở lì trong này sắp mốc meo rồi."

"Muốn ra ngoài thì bảo phu nhân đưa thẻ bài là được rồi." Thẩm Tại Dã liếc nàng: "Nhưng mà gần đây nàng lại gây chuyện, phu nhân đã nói với ta về những lời đồn đại trong phủ, đều bất lợi cho nàng."

Đào Hoa nhún vai: "Phu nhân hiểu lầm thiếp thân, cho nên việc ra khỏi phủ không tiện lắm, hơn nữa trong phủ lại ngột ngạt như vậy… Hay là gia lén cho thiếp thân một đặc quyền, để thiếp thân lẻn ra ngoài hít thở không khí trong lành đi?"

"Muốn đi đâu hít thở không khí trong lành?" Ánh mắt lướt qua căn phòng, Thẩm Tại Dã nhướng mày: "Sao trong phòng nàng lại trống trải như vậy? Bị trộm ghé thăm sao?"

"Không có." Nàng chui vào lòng y, đưa tay che khuất tầm mắt y, sau đó cười híp mắt nói: "Chỉ là cất bớt một số thứ không cần thiết đi thôi, chuyện này không quan trọng. Quay lại vấn đề chính đi, nếu gia thấy tiện thì đưa cho thiếp thân một vật gì đó làm tin, thiếp thân muốn đi dạo xung quanh kinh thành, thư giãn một chút."

Nhìn nàng hai lần, Thẩm Tại Dã nói: "Muốn vật làm tin cũng không phải là không được."

Khóe miệng giật giật, Đào Hoa lập tức hiểu được ý tứ của vị gia này - muốn lấy đồ thì phải trả giá.

"Gia có gì dặn dò sao?" Nắm thóp người khác trong tay, nàng đành phải nịnh nọt hỏi.

"Gần đây công việc bận rộn, ta không có thời gian quản chuyện hậu viện." Thẩm Tại Dã nói: "Hai ngày nữa, có lẽ sẽ có người mới đến, nàng thay ta chăm sóc nàng ta một chút."

Hả? Người mới? Đào Hoa trợn mắt: "Ai mà xui xẻo như vậy, lại vào cái hậu viện này chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng, Thẩm Tại Dã đưa tay véo cằm nàng, hỏi: "Nàng cảm thấy hậu viện của tướng phủ ta rất xui xẻo sao?"

Chưa đủ xui xẻo sao? Đám nữ nhân kia đều là hồ ly tinh, nam nhân duy nhất cũng chẳng phải người hiền lành gì, sống trong hậu viện này chẳng khác nào rơi vào động quỷ!

Tuy nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Khương Đào Hoa vẫn ngoan ngoãn nói: "Ý của thiếp thân là, một khi đã gặp qua nam nhân tuấn tú lịch lãm như gia, nhưng gia lại bận rộn công việc, không thể ngày đêm bên nhau, thật sự là rất đáng tiếc. Thà rằng ngay từ đầu đừng biết đến sự tồn tại của nam nhân hoàn hảo như gia."

Nổi hết da gà, Thẩm Tại Dã ghét bỏ hất nàng sang một bên: "Được rồi, cầm lấy đi."

Đào Hoa thuận thế lăn trên nhuyễn tháp, đưa tay chụp lấy miếng ngọc bội mà Thẩm Tại Dã ném tới, cẩn thận quan sát, phía trên có khắc chữ của y và ký hiệu của phủ thừa tướng, chắc có thể dùng làm thẻ bài ra vào.

"Đa tạ gia!" Trong lòng vui mừng, Đào Hoa nhanh chóng tìm một sợi dây cột miếng ngọc bội vào cổ, ánh mắt đảo quanh, rõ ràng là đang suy tính điều gì đó.

Thẩm Tại Dã không để ý đến nàng, hậu viện chỉ lớn như vậy, nàng cũng không thể làm gì được. Những gì nên nói y đều đã nói rồi, cũng đến lúc phải quay về làm việc tiếp thôi.

"Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận." Trước khi rời đi, y nhịn không được quay đầu lại dặn dò: "Nếu như có người kỳ lạ đến, không cần để ý đến bọn họ."

"Vâng." Đào Hoa cười híp mắt đáp, tiễn y ra ngoài, sau đó hài lòng vỗ vỗ ngực mình, nói với Thanh Đài đang đứng bên ngoài: "Ngày mai ra ngoài, ngươi chuẩn bị một chút."

Thanh Đài gật đầu, nhưng vẫn có chút khó hiểu: "Tướng gia đã đến rồi, sao lại không ở lại qua đêm?"

"Ngài ấy bận."

Thanh Đài nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu đã bận như vậy, đến đây làm gì chứ?"

"Đến đây cũng là vì công việc." Đào Hoa nói bóng gió: "Không phải vì chuyện gì khác."

Thanh Đài ngẩn người, không hiểu lắm, nhưng chủ tử nhà mình đã ung dung đóng cửa phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Bởi vì trong phủ có người lạ, cửa sổ phòng trong của Tranh Xuân Các đều được đóng kín, Thanh Đài còn canh giữ ở cửa, đảm bảo an toàn cho Đào Hoa.

Thế nhưng, đến canh một, Đào Hoa vẫn bị người khác đánh thức.

"Gọi nương tử dậy thật sự là không dễ dàng." Tay Từ Yến Quy cầm một chiếc lông gà, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Sao lại ngủ say như vậy?"

"..." Đào Hoa kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào, cau mày hỏi: "Ngươi đã làm gì nha hoàn của ta rồi?"

"Đêm hôm khuya khoắt, nữ nhi nhà người ta sao có thể đứng ngoài cửa? Ta bảo cô ấy về phòng ngủ rồi." Từ Yến Quy cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Có phải là ta rất biết thương hoa tiếc ngọc không?"

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment