Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 95

Tây Lâu sững sờ, nhíu mày: "Xin nương tử chỉ giáo."

"Ngươi nóng vội quá rồi." Đào Hoa đỡ nàng ta ngồi dậy, cười nói: "Ta vào phủ mới được hai ba tháng, tuy có chút sủng ái nhưng ngươi chỉ là người ở trong viện, chưa có cơ hội bước vào phòng trong, sao đã vội vàng muốn tìm chủ mới rồi?"

Ít nhất cũng phải đợi Đào Hoa thất thế, người trong viện đều không được hưởng lợi gì rồi hãy giẫm lên nàng mà rời đi chứ. Bây giờ Tây Lâu chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, sao có thể chống lại nàng đây?

"Nô tỳ cảm thấy hai, ba tháng cũng đã đủ dài rồi." Dù sao cũng phải rời đi, Tây Lâu nói thẳng: "Cả đời nữ nhân có thể làm được gì vốn đã ngắn ngủi, ở Tranh Xuân Các hai ba tháng nay, nô tỳ thấy rõ ràng nương tử rất đề phòng, không có ý định tin tưởng ai ngoài Thanh Đài tỷ tỷ. Hơn nữa mỗi lần gia đến, chỉ quan tâm đến nương tử, chẳng nhìn ai khác lấy một lần."

"Nô tỳ ở chỗ này, nếu không có cơ hội thăng tiến, chỉ có thể chọn nơi khác mà đi. Vốn cũng không muốn đi nhanh như vậy, lại phát hiện không ít chuyện... Nếu đã có cơ hội, nô tỳ đương nhiên muốn thử một lần."

Đào Hoa khẽ thở dài, nhìn nàng ta: "Ngươi ngược lại là người lanh lợi. Chỉ đáng tiếc lại chọn con đường hiểm trở mà đi. Trong viện này người nào cũng là người tinh khôn, ngươi cho rằng Đoàn nương tử đáng tin sao? Nàng ta chỉ là muốn lợi dụng ngươi định tội ta, người như ngươi đã từng phản bội chủ tử, nàng ta cũng sẽ không giữ lại."

Tây Lâu mím môi cúi đầu nói: "Là nô tỳ quá ngây thơ, tin lời Đoàn nương tử, cho nên mới bán đứng chủ tử, xin chủ tử giơ cao đánh khẽ, tha cho nô tỳ một con đường sống."

Thật sự là Đoàn Vân Tâm sao? Đào Hoa nhướng mày. Âm thầm cất kỹ tin tức này trong lòng, sau đó nói tiếp: "Trước khi đưa ra quyết định, ta còn muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi. Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi sẽ lựa chọn bán đứng ta sao?"

"Sẽ không đâu ạ." Tây Lâu sững sờ. Vội vàng trả lời xong, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Đào Hoa.

Chẳng lẽ nàng ta còn có cơ hội tiếp tục ở lại viện này sao? Cũng đúng, sau khi trải qua chuyện này, nàng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn trung thành với Đào Hoa, so với nha hoàn xa lạ khác chẳng phải đáng tin hơn sao? Nói không chừng lần này nàng ta lại biến rủi thành may, có thể tiến vào phòng trong của Tranh Xuân Các này rồi?

Trong lòng Tây Lâu mừng rỡ, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn người trên nhuyễn tháp kia, chỉ chờ nàng đưa ra quyết định.

"Ngươi biết sửa sai là tốt rồi." Đào Hoa hài lòng gật đầu, môi son khẽ mở: "Thanh Đài, đưa nó ra khỏi phủ đi."

"..."

Vẫn là muốn đuổi ra khỏi phủ sao?! Tây Lâu kinh ngạc, sau đó liền có chút bất mãn: "Nếu quyết định của nương tử vẫn là như thế, vậy sao còn phải nói với nô tỳ nhiều như vậy?"

"Ta nói những lời này với ngươi, là muốn ngươi sau này hành sự nhìn cho rõ." Đào Hoa nhìn nàng ta với ánh mắt chân thành: "Bất kỳ kẻ nào lấy việc phản bội chủ tử làm bàn đạp để trèo lên đều sẽ ngã rất đau. Bởi vì khi ngươi đã phản bội một lần, sẽ không còn ai tin tưởng ngươi nữa. Đuổi ngươi ra khỏi phủ là chuyện đương nhiên, ta nói nhiều với ngươi như vậy là đã tốt lắm rồi, ngươi còn tức giận cái gì?"

"Thế nhưng..." Tây Lâu nghiến răng, loại hành vi cho người ta hy vọng lại khiến người ta thất vọng này thật sự là quá ác liệt!

"Ngươi không thể nào được tha thứ, rồi lại tiếp tục sống tốt ở đây." Đào Hoa ngồi thẳng dậy, nhìn nàng ta rất nghiêm túc: "Điều này quá bất công với những người không phạm sai lầm, nên ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì."

Nàng vẫn luôn cảm thấy trên đời này có một chuyện rất kỳ quái, đó chính là người tốt phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn mới có thể thành Phật, còn kẻ xấu thì chỉ cần buông đao đồ tể là có thể lập địa thành Phật. Chẳng phải điều này rất không công bằng và rõ ràng là khuyến khích mọi người trước tiên hãy đi làm kẻ xấu sao?

Sai lầm vẫn là sai lầm, nếu lòng tốt chỉ dành cho kẻ xấu, vậy còn gì để an ủi người tốt?

Tây Lâu nghiến răng, dù có bất mãn cũng chỉ có thể dập đầu với Đào Hoa, sau đó theo Thanh Đài ra ngoài.

Nàng ta không muốn tin lời Khương thị. Lần này nàng ta chỉ là tin lầm người, cho nàng ta thêm một cơ hội, nàng ta sẽ cẩn thận hơn, nhất định có thể đứng lên cao hơn!

Thủ Vân Các.

Đoàn Vân Tâm cầm giấy nợ của tiền trang trong tay, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết Khương Đào Hoa rốt cuộc bày trò gì, tại sao có thể tự mình thoát thân sạch sẽ như vậy?

"Hạc Nhi." Đoàn thị gọi nha hoàn bên cạnh đến, nói nhỏ: "Ngươi đi điều tra xem tiền trang Quán Thông này có liên quan gì đến Khương thị không. Nhớ làm kín đáo, đừng để ai phát hiện."

"Vâng." Hạc Nhi khẽ gật đầu đáp, nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi mất Phù Cừ, Hạc Nhi trở thành nha hoàn thân cận nhất của Đoàn Vân Tâm ở Thủ Vân Các. Đoàn Vân Tâm rất yên tâm khi giao việc cho Hạc Nhi, bởi Hạc Nhi không chỉ khéo léo trong giao tiếp mà còn tinh tế, có thể moi móc thông tin từ người khác và phát hiện ra những điều mà người khác không thể.

Mai Chiếu Tuyết đã gãy mất một Tần Giải Ngữ, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có động tĩnh gì. Để cổ vũ nàng ta, bản thân cũng phải tốn chút tâm tư mới được.

Trong phòng đèn đuốc lập lòe, Đoàn Vân Tâm mỉm cười, vốn nên là dịu dàng trầm tĩnh, lại bị ánh nến chiếu vào càng thêm âm u đáng sợ.

Thẩm Tại Dã bước vào Tranh Xuân Các, ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Đào Hoa đang ngủ say trên nhuyễn tháp.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nha đầu này không biết đã động não bao nhiêu, mệt mỏi cũng là lẽ đương nhiên. Thẩm Tại Dã hơi mím môi, đưa tay ôm nàng lên, đi về phía phòng ngủ.

Khương Đào Hoa đang ngủ mất đi vẻ giả tạo và sắc bén lúc tỉnh táo, cái miệng nhỏ chu lên, hai má ửng hồng, thoạt nhìn giống như một cô bé.

Y cũng chỉ cảm thấy nàng lúc này là dễ chịu nhất.

Đặt nàng vào trong chăn, bản thân Thẩm Tại Dã cũng nằm xuống theo, y cúi đầu nhìn lông mày của nàng, nhịn không được đưa tay khẽ trêu chọc.

"Bẹp... bẹp..." Lông mày Đào Hoa nhíu lại, lẩm bẩm thành tiếng.

Nói mê sao? Thẩm Tại Dã sững sờ, sau đó ghé tai vào nghe ngóng.

"Bẹp... bẹp, xem thằng nhóc Tứ Nê Ca!"

Cái quái gì vậy? Khóe miệng Thẩm Tại Dã giật giật, híp mắt suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là đang nói "Đừng chạy, chém chết thằng nhóc ngươi" sao?"

Với ai mà thâm thù đại hận như vậy, trong mơ cũng muốn chém người ta?

Đào Hoa chép miệng một cái, trở mình lăn vào lòng y, ôm lấy eo y cọ cọ, giống như muốn lau sạch nước miếng.

Thẩm Tại Dã nhíu mày, chán ghét kéo lại áo ngủ của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.

Bận rộn suốt một thời gian dài, cuối cùng y cũng có thể đến Tranh Xuân Các nghỉ ngơi một đêm. Y muốn ngủ ở đây không phải vì Khương Đào Hoa quyến rũ, mà là vì cảm giác được người khác coi mình là chỗ dựa thật sự rất tuyệt vời.

Dù sao thì y cũng sẽ không để cho người đang ôm mình biết chuyện này.

Đào Hoa ngủ một mạch đến sáng, khi tỉnh dậy thì Thẩm Tại Dã đã đi rồi. Nàng cũng không biết đã có người đến, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ rất ngon.

"Chủ tử, trong phủ náo nhiệt lắm ạ." Thanh Đài bưng bữa sáng từ bên ngoài vào, líu lưỡi nói: "Sáng sớm, Từ ma ma đã cãi nhau với Tần thị rồi."

Cái gì? Đào Hoa nhướng mày: "Từ ma ma sao?"

Nghe Đoàn Vân Tâm nói, Từ ma ma này trước kia dường như bất mãn với Tần thị, còn có quan hệ với noãn trướng đã chết kia. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng không rõ.

Tần Giải Ngữ giờ đã thất thế, màn kịch "giậu đổ bìm leo" này Đào Hoa vốn chẳng muốn xem, ai ngờ vừa dùng xong bữa sáng, Cố Hoài Nhu đã chạy tới.

"Nương tử đã biết chưa?" Cố Hoài Nhu hớn hở nói: "Có tin đồn ghê gớm lắm, trước đây trong viện chúng ta đã từng có người chết đấy."

Đào Hoa kinh ngạc: "Chẳng lẽ nương tử không biết chuyện này?"

Cố Hoài Nhu chớp chớp mắt, bĩu môi: "Ta vào phủ muộn, làm sao biết chuyện này? Nhìn nương tử... chẳng lẽ nương tử biết chuyện gì à?"

"Ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi." Đào Hoa hỏi: "Bây giờ bên ngoài đồn thế nào?"

Cố Hoài Nhu vươn tay rót cho mình một ly trà, cười híp mắt nói: "Noãn trướng đã chết kia là con gái của Từ quản sự. Trước kia, bởi vì thế lực Tần thị khá lớn nên cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiện giờ Tần thị bị giáng chức, Từ quản sự có lẽ là cảm thấy thời cơ đã đến, liền viết giấy trạng trình lên chỗ gia, mang theo bằng chứng tố cáo Tần thị vì ghen tuông mà giết người. Cái này có thể coi là một màn kịch giậu đổ bìm leo hay ho, ha ha!"

Kịch tính như vậy sao? Đào Hoa líu lưỡi, nghĩ nghĩ lại lắc đầu: "Có phu nhân ở đó, thế lực sau lưng Tần thị lại không nhỏ, chưa chắc Từ quản sự đã thắng màn kịch này."

"Cứ mặc kệ bọn họ ai thua ai thắng, chỉ cần không liên quan đến chúng ta, là ta vui rồi." Cố Hoài Nhu che miệng cười, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn Đào Hoa lắc đầu: "Nương tử cẩn thận nhé, kết cục của Tần thị là bài học cho chúng ta đấy. Sau này nghĩ gì cũng phải kiềm chế một chút,  đừng có viết hết lên mặt."

"Ta đây không phải là viết cho nương tử xem sao?" Cố Hoài Nhu vẻ mặt tin tưởng nói: "Nương tử lại sẽ không hại ta."

Thật sự là toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng sao? Đào Hoa khẽ thở dài, muốn có được sự tin tưởng của người này cũng thật là dễ dàng, may mà bản thân thật sự không muốn làm gì nàng ta, nếu không Cố Hoài Nhu cũng không biết đã gặp xui xẻo bao nhiêu lần rồi.

Dùng xong bữa trưa, đang muốn nghỉ ngơi thì Thanh Đài lại mang  vẻ mặt kỳ quái đi tới nói: "Chủ tử, bên ngoài có người cầu kiến."

Đào Hoa giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Từ quản sự?"

"... Nương tử là thầy bói sao?" Thanh Đài nhịn không được nói: "Chuyện này cũng có thể đoán được?"

"Haiz." Đào Hoa bất đắc dĩ lắc đầu: "Người ta đã tới rồi, ngươi đi mời vào đi."

"Vâng."

Hiện tại, hậu viện chỉ còn lại ba vị nương tử, Đoàn thị rõ ràng đã đứng về phía phu nhân, còn Mai Chiếu Tuyết nhất định là muốn che chở cho Tần Giải Ngữ, cho nên Từ quản sự chỉ có thể đến cầu cứu một mình nàng.

Đào Hoa không phải người dễ mủi lòng. Nhìn Từ ma ma quỳ trước mặt, nàng lạnh lùng hỏi: "Bà đến đây, có mang theo đủ lợi ích để ta sẵn lòng giúp không?"

Từ quản sự sững sờ, không ngờ Khương Đào Hoa lại đoán được ý đồ của mình. Bà ta hít một hơi thật sâu, cung kính dập đầu trước nàng: "Nếu nương tử nguyện ý giúp đỡ, lão thân xin nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp. Lão thân chỉ là một ma ma quản sự, địa vị không cao, nhưng đã ở trong phủ này hai năm, từng cứu mạng gia một lần nên cũng được gia coi trọng. Cơ hội báo đáp nhất định sẽ không thiếu."

Cũng là bởi vì bà ta cứu Thẩm Tại Dã, cho nên sau chuyện kia, vẫn có thể tiếp tục sống sót trong phủ này.

Đào Hoa nghe vậy, có chút hứng thú: "Ma ma có nguyện ý kể tỉ mỉ lại chuyện năm đó Tần nương tử làm cho ta nghe một lần hay không?"

"Chuyện này không khó." Từ quản sự ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ cần nương tử gật đầu, nương tử muốn biết cái gì, lão thân liền nói cái đó."

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment