Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 32

Chương 32: Kết thúc

Đàm Du ngồi đợi trong nhà của Giang Hoài Thư một lúc khá lâu, ban đầu chỉ định ngồi sofa chờ anh tan làm về, không ngờ càng đợi càng mệt, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi. Khi Giang Hoài Thư về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy chính là như vậy.

Chuối từ bên người Đàm Du đứng dậy, vươn mình lười nhác rồi nhảy xuống sofa, đi lượn quanh chân Giang Hoài Thư.

“Meo—”

Giang Hoài Thư ngồi xuống, đưa tay gãi gãi cằm Chuối, khẽ cười: “Suỵt, Tiểu Du đang ngủ, đừng làm ồn.”

Nói rồi, anh đứng dậy bước tới chỗ Đàm Du.

Trong phòng khách máy điều hòa đang bật chế độ sưởi, Đàm Du không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu kem, nhắm mắt nằm nghiêng trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, tay đút vào trong ống tay áo, nhịp thở đều đặn. Giang Hoài Thư đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên cho cậu. Anh đưa ngón tay vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Đàm Du, rồi cúi người quan sát người trước mắt rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Không rõ có phải do động tĩnh quá lớn hay không, mí mắt Đàm Du bỗng khẽ động, từ từ mở mắt ra. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Đàm Du có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, ánh nhìn mông lung, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Giang Hoài Thư. Giang Hoài Thư khẽ cong môi, cúi xuống hôn lên mí mắt cậu, dịu giọng: “Xin lỗi, đánh thức em rồi. Vẫn còn sớm, em cứ ngủ tiếp nhé, anh đi làm ít đồ ăn.”

“Đừng đi.”

Giọng Đàm Du còn mang theo chút khàn khàn sau khi mới ngủ dậy, cậu đưa tay phải quàng qua cổ anh, không cho đối phương đứng dậy.

“Anh không đi,” Giang Hoài Thư bật cười, “Đói chưa? Anh làm bánh ngọt cho em ăn nhé?”

Tay anh chống lên bên đầu Đàm Du, hương thơm tỏa ra từ người anh vấn vít quanh cậu. Không phải hương cam nhạt như thường ngày, mà là một mùi hương nhẹ nhàng và thanh lạnh. Đàm Du khẽ kéo tay áo anh lại, nghiêng đầu đến gần hít thử.

“Anh xịt nước hoa à?”

Giang Hoài Thư nhìn thấy Đàm Du như chú chó nhỏ, cứ hít hít ống tay áo mình, ánh mắt dần hiện lên ý cười.

“Ừm, thơm không?”

Đàm Du không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cắn một cái vào nốt ruồi nơi khóe môi Giang Hoài Thư: “Hôm nay anh ăn mặc thế này, lại còn xịt nước hoa, có phải ra ngoài hẹn hò không?”

Vốn tưởng rằng mới vừa tái hợp, Đàm Du sẽ còn ngại ngùng vài hôm, không ngờ lại thích nghi nhanh đến vậy. Giang Hoài Thư cúi xuống hôn cậu, khẽ cười: “Không dám đâu.”

Hai người quấn quýt hôn nhau, ngón tay Giang Hoài Thư luồn vào trong áo Đàm Du, vuốt nhẹ nơi eo cậu khiến cả người Đàm Du khẽ run lên. Nhưng cậu không cản lại, mặc kệ để anh tiếp tục.

Không biết qua bao lâu, hai người kết thúc nụ hôn, Giang Hoài Thư hôn lên yết hầu của Đàm Du rồi mới từ từ ngồi dậy, rời khỏi người cậu.

“Ăn chút gì rồi lên tầng ngủ.” Giang Hoài Thư nói.

Đàm Du kéo tay áo anh, ngồi dậy gật đầu: “Được.”

Buổi tối Giang Hoài Thư ngủ ở phòng khách, không ngủ cùng Đàm Du. Đàm Du ôm Chuối nằm trên giường xem phim, nội dung phim thì nhảm nhí cũ rích, diễn xuất của diễn viên cũng chẳng ra sao, đến mức Chuối còn ngủ gục. Cậu xem một lúc cũng thấy chán, liền tắt máy tính tiện tay đặt sang một bên.

Cậu nhìn lên trần nhà ngẩn người một lúc, đắn đo hồi lâu cuối cùng cũng quyết định đứng dậy rời khỏi phòng, xuống dưới tầng tìm phòng cho khách.

Lúc này, Giang Hoài Thư vừa chấm xong bài đang đi tắm. Đàm Du mở cửa phòng khách một khe nhỏ, quan sát tình hình bên trong, thấy không có ai liền bước vào. Từ trong phòng tắm vọng ra tiếng nước rì rào, Đàm Du ngồi xuống bên giường, uống một ngụm nước rồi tựa đầu lên gối chờ anh ra.

Vài phút sau, tiếng nước ngừng, đèn tắt, cửa phòng tắm mở ra, Giang Hoài Thư bước ra ngoài. Tóc anh còn đang nhỏ nước, vài lọn tóc trước trán có chút rối, trên người không mặc áo nên trông càng khó lại gần hơn thường ngày. Đặc biệt là đôi mắt phượng, dù ánh nhìn ướt át nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo.

Thấy Đàm Du đang ngồi trên giường mình, anh có chút bất ngờ, sau đó liền bước đến gần cậu.

“Không ngủ được à?”

Đàm Du không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Hoài Thư càng lúc càng lại gần, hai người hôn nhau, Đàm Du thuận theo ngã xuống giường, đôi mắt đào hoa khẽ cong, đưa tay tháo dây áo choàng tắm của anh.

“Thầy Giang, em muốn ngủ cùng anh.”

Giang Hoài Thư khẽ cắn lên vành tai Đàm Du, bật cười khẽ: “Nhà thầy không có gì đâu, sẽ làm em đau đấy.”

Giọng nói vang lên bên tai khiến tim Đàm Du đập nhanh hơn, cậu dùng chân cọ vào người anh, giọng điệu khêu gợi: “Vậy thì thầy nhẹ tay chút.”

Nói rồi cậu nghiêng đầu hôn lên má Giang Hoài Thư, khẽ nói: “Có đút vào cũng không sao.”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư tháo cúc áo ngủ của Đàm Du, từ từ hôn xuống dưới…

Hai người quấn lấy nhau rất lâu, cuối cùng Đàm Du chịu không nổi nữa, móng tay cào rướm máu lưng Giang Hoài Thư, bật khóc nức nở.

Giang Hoài Thư kìm nén tiếng thở, cúi đầu hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, cuối cùng vùi đầu vào hõm cổ Đàm Du.

“Bảo bối…”

“Đừng khóc nữa.”

Tết năm nay tuyết rơi rất to, Đàm Diệp quàng khăn dày cộp chạy xuống sân dưới làm người tuyết. Đoạn Giai Thành ban đầu cũng định theo xuống nghịch cùng, nhưng bị Đàm Du kéo lại bắt phụ làm bánh chẻo, đến cửa cũng không ra được.

“Tao thề đời này không bao giờ tới nhà mày ăn Tết nữa!” Đoạn Giai Thành vừa trộn nhân vừa gào.

“Thôi mà,” Đàm Du cười nịnh,  “Giúp tao đi, một mình tao làm không kịp.”

Đoạn Giai Thành bĩu môi, lườm cậu: “Mày làm nhiều thế làm gì? Không lẽ mày mời cả Giang Hoài Thư tới đây à? Tiểu Diệp mà biết thì sẽ bị hù chết mất.”

Nói xong, động tác của Đàm Du lập tức khựng lại.

“Ồ đúng, tao còn chưa nói với con bé chuyện này.”

Đoạn Giai Thành vừa gói xong một cái liền ném sang một bên. Cái bánh chẻo của cậu ta hình thù méo mó, có mấy cái thậm chí còn bị rách nhân lòi ra ngoài. Cậu ta thấy vẻ mặt Đàm Du như thể sắp hối hận thì định cười chọc vài câu, ai ngờ đúng lúc đó, Đàm Diệp mở cửa chạy vào.

“Lạnh quá! Em không chơi nữa đâu, ở ngoài lâu cảm lạnh chết.”

“Sao em lên sớm vậy? Mới xuống chưa được mười phút mà,” Đoạn Giai Thành nói, “Lạnh đến vậy à?”

“Anh Giai Thành xuống rồi biết.”

Nói rồi, Đàm Diệp xắn tay áo định giúp làm bánh. Thời cơ đã đến, Đoạn Giai Thành ra hiệu mắt với Đàm Du, cậu ngập ngừng vài giây rồi lên tiếng: “À… Tiểu Diệp này, hôm nay Tết sẽ có hai khách tới chơi nha.”

“Ai thế ạ?” Đàm Diệp không để tâm, hỏi bâng quơ.

Không hiểu sao, Đàm Du hơi chột dạ. Cậu vô thức bóp cái thìa trong tay, vẻ mặt cứ như sắp bỏ mạng.

“Là thầy giáo chủ nhiệm của em Giang Hoài Thư với một người bạn của anh ấy, tên là Lý Cẩn Trì.”

Nghe xong câu này, Đàm Diệp đứng đơ tại chỗ, sắc mặt Đoạn Giai Thành cũng biến đổi, hai người đồng thanh hét lớn:

“CÁI GÌ?!”

Hét xong cả ba đều nhìn nhau trân trối. Đàm Diệp phản ứng đầu tiên:

“Tại sao ạ?! Là thầy đi thăm nhà sao? Sao em không biết?!”

“Không phải thăm nhà,” – Đàm Du gượng cười, – “Là… ừm…”

“Là…là anh với thầy của bọn em đang quen nhau, anh ấy muốn về đây ăn Tết cùng mình.”

Nói xong, tay Đàm Diệp run lên, cái vỏ bánh rơi bịch xuống đất.

“Hả…?”

Đúng là trời sập thật rồi, giáo viên chủ nhiệm của mình lại đang yêu anh trai mình, mà còn định về ăn Tết cùng. Ai chịu nổi?

Chuyện này đối với Đàm Diệp như cú sốc trời giáng, cô đứng ngây ra như tượng đá.

Đàm Du dè dặt quan sát biểu cảm em gái, hỏi: “Tiểu Diệp, em không kỳ thị đồng tính chứ?”

“Có phải chuyện đồng tính hay không đâu?!” – Đàm Diệp hét lên, – “Là thầy chủ nhiệm của em đó á á á!!”

“Không được, đến lúc họ tới, em trốn trong phòng!”

Đoạn Giai Thành giơ tay phụ họa: “Cho anh trốn cùng! Khi nào Lý Cẩn Trì tới anh cùng em trốn luôn!”

Nhìn tình cảnh này, khóe miệng Đàm Du giật giật. Trong lòng cậu có linh cảm chẳng lành, cái Tết này kiểu gì cũng loạn mà xem.

Lúc này, điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cậu nhìn màn hình, là số lạ, nhíu mày ấn nghe.

“Alo, xin hỏi ai đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi cất giọng khách sáo: “Xin chào, là anh Đàm đúng không? Tôi là thư ký Lâm bên tập đoàn Trần thị. Nghe nói anh có quan hệ thân thiết với thiếu gia, mong anh giúp đỡ một chút. Hôm nay là ngày giỗ chủ tịch, mong anh có thể khuyên cậu ấy về nhà một chuyến. Chúng tôi có thể trả phí cho anh.”

Tập đoàn Trần thị? Đàm Du thầm nghĩ, có chút khó hiểu. Nhưng ngay sau đó trong đầu cậu hiện lên một câu nói quen thuộc:

“Thật ra tôi không mang họ Giang, Giang là họ mẹ tôi. Tôi lẽ ra tên là Trần Hoài Thư.”

Nghe đến đây, động tác Đàm Du chững lại.

Lẽ nào người đối phương nhắc đến chính là Giang Hoài Thư?

Trong lòng dấy lên nghi ngờ, ký ức tràn về như sóng vỗ. Nhớ lại chuyện anh từng kể về quá khứ, Đàm Du khẽ nhếch môi, giọng dửng dưng: “Xin lỗi, anh gọi nhầm người rồi. Tôi không quen ai họ Trần cả.”

Thư ký Lâm không chịu buông tha, làm ngơ lời cậu: “Anh là người yêu của thiếu gia đúng không?”

Nghe vậy, Đàm Du im lặng, thư ký Lâm cũng không nói tiếp, cả hai bên giằng co trong im lặng. Qua vài giây, Đàm Du chợt bật cười: “Anh thật sự tìm nhầm người rồi. Tôi không quen thiếu gia nào hết, người tôi yêu không họ Trần.”

“Họ anh ấy là Giang, tên Giang Hoài Thư.”

Đàm Du dừng lại, rồi chậm rãi nói từng chữ:

“Anh ấy không liên quan gì đến Trần gia các người. Đừng gọi lại nữa.

Giang Hoài Thư đến lúc chạng vạng, mang theo rất nhiều quà cáp và hoa quả. Tuy Đàm Diệp và Đoạn Giai Thành trước đó cứ luôn miệng nói sẽ trốn vào phòng, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt thì không ai trốn cả. Dù sao cũng là Tết, sợ thì có sợ, nhưng làm thế thì quá mất hứng, huống hồ Đàm Du kẹt ở giữa cũng khó xử.

Lúc ăn cơm, Giang Hoài Thư ngồi bên cạnh Đàm Du, còn Đàm Diệp thì lại ngồi đối diện với anh. Cảnh tượng này khiến Đàm Diệp cảm thấy nghẹt thở, mỗi lần Giang Hoài Thư gắp thức ăn cho cô, cô đều sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

Một bên, Đoạn Giai Thành hôm nay không còn líu ríu như thường, yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng Lý Cẩn Trì thì chẳng hề lúng túng, vẫn như không có chuyện gì, cười thì cười, ăn thì cứ ăn.

Bầu không khí rất kỳ quái, mấy người cứ thế lặng lẽ ăn xong bữa cơm tất niên.

Đoạn Giai Thành là người đầu tiên buông bát đũa, đứng dậy định chuồn: “Tôi ăn no rồi, ra ngoài hít thở tí.”

Thấy Đoạn Giai Thành rời bàn, Lý Cẩn Trì cũng buông bát đũa rồi theo ra: “Tôi ra hút điếu thuốc.”

Hai người vừa đi, trên bàn chỉ còn lại ba người.

“Tiểu Diệp, anh đã chuyển tiền mừng tuổi cho em rồi, nếu chưa đủ thì nói với anh.”
Giang Hoài Thư khẽ cong môi, mỉm cười nói.

Giáo viên chủ nhiệm bất ngờ lên tiếng khiến Đàm Diệp giật bắn người. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười gượng, khách sáo nói: “Không không không, sao em dám nhận, thầy Giang, em không thể nhận đâu.”

Đàm Du gắp hai cái bánh chẻo cuối cùng vào đĩa của Đàm Diệp, rồi nhướng mày nói:
“Lúc bình thường đòi anh tiền lì xì thì chẳng thấy khách sáo gì cả.”

Nghe Đàm Du nói vậy, Đàm Diệp bĩu môi, lườm cậu một cái. Giang Hoài Thư dưới bàn lén bấm ngón tay Đàm Du một cái, cậu lập tức im miệng. “Không sao đâu, Tiểu Diệp, cứ nhận đi, thích gì thì mua cái đó.”

Khách sáo cũng đã khách sáo rồi, đẩy tới đẩy lui cũng kỳ, Đàm Diệp ngại ngùng mím môi, rồi xoay người cúi đầu với Giang Hoài Thư. Cô định nói “Cảm ơn thầy”, nhưng bỗng nhớ đến mối quan hệ giữa anh với anh trai mình, lời đến miệng liền đổi giọng:
“Cảm ơn… anh.”

Vừa dứt câu “anh”, Đàm Du lập tức bị sặc, ho không ngừng. Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn cậu, cậu mặt đỏ bừng, cầm bát đũa chạy vào bếp.

“Em… em đi rửa bát.”

Nước mùa đông lạnh buốt, Đàm Du vừa đưa đầu ngón tay vào bồn rửa đã bị cái lạnh như cắt nuốt trọn. Cậu rùng mình, hơi nóng trên mặt mới dịu xuống một chút, trong lòng thầm lẩm bẩm: Con nhóc Đàm Diệp này tự dưng đổi cách xưng hô, nghe kỳ cục thật.

Đang mãi nghĩ ngợi, eo đột nhiên bị ai đó ôm chặt từ phía sau. Cậu khẽ run người, vừa quay đầu thì môi đã bị ai đó khẽ chạm vào.

“Môi em hơi lạnh đấy.” Giang Hoài Thư nói.

Đàm Du liền lấy mấy giọt nước trên tay bôi lên mặt Giang Hoài Thư, nhếch môi cười:
“Sao anh vào đây? Tiểu Diệp đâu?”

“Con bé nói là đi làm bài tập.”

“Xạo quá,” Đàm Du cười khẽ, “Chắc lại đi chơi game rồi.”

Giang Hoài Thư hơi nhướng mày, giọng nhẹ nhàng: “Kệ con bé, thả lỏng một chút cũng tốt.”

“Ô, hôm nay thầy Giang nhà chúng ta dễ tính dữ vậy?”

“Ừm.”

“Thế nên” Đàm Du kéo dài giọng,  “Anh vào bếp là để giúp em rửa bát hay có mục đích khác đấy?”

Giang Hoài Thư đưa tay khẽ vén tóc bên tai Đàm Du, cười khẽ: “Nhắm mắt lại, anh nói cho.”

Đàm Du nghe xong thì bật cười, rồi nhắm mắt thật.

Cậu tưởng Giang Hoài Thư sẽ hôn lên trán hoặc môi mình, ai ngờ đối phương không làm thế, mà lại đặt vào tay cậu hai tờ giấy giống như tờ vé.

“Cái gì đây?” – Đàm Du hỏi.

Giang Hoài Thư đáp: “Vé máy bay.”

Nghe đến đây, Đàm Du mở bừng mắt: “Vé đi đâu?”

Giang Hoài Thư nhìn vào mắt cậu, khẽ cúi đầu tới gần, cười khẽ nói:

“Na Uy.”

Ở trong nước đang là mùa đông thì ở Na Uy vừa hay là mùa xuân. Trước lúc đi, Đàm Du còn định rủ mọi người cùng đi, nhưng Giang Hoài Thư từ chối, nói rằng Đàm Diệp và Đoạn Giai Thành đã có Lý Cẩn Trì chăm sóc, không cần lo lắng.

Vừa đặt chân tới khách sạn, Đàm Du đã lập tức nằm vật ra giường, miệng r*n r*: “Mệt chết em rồi.”

Thấy cậu nằm bất động trên giường, Giang Hoài Thư đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:
“Mệt thì nghỉ ngơi đi, lịch trình để anh lo.”

Phải nói là Giang Hoài Thư đúng là người đáng tin. Đàm Du chẳng cần lo lắng điều gì, chỉ cần đi theo anh là đủ.

Điểm đến đầu tiên của họ là núi Holmenkollen, một trong những khu trượt tuyết lâu đời nhất Na Uy. Không chỉ có cơ sở vật chất hoàn thiện mà phong cảnh cũng vô cùng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, cả hai đều chưa thực sự thạo trượt tuyết, chơi một lúc lấy không khí rồi rời đi.

Biết Đàm Du thích đồ ngọt, Giang Hoài Thư dẫn cậu đi thử rất nhiều món tráng miệng đặc sản địa phương. Trong số đó, Đàm Du đặc biệt mê pudding, thế là hai người mua thêm mấy phần mang về khách sạn.

Khách sạn họ ở nằm sát biển, ăn tối xong là Đàm Du chạy ra bãi biển nô đùa.

Giang Hoài Thư đi sau lưng, nhẹ giọng gọi: “Chạy chậm thôi.”

“Giang Hoài Thư.” Đàm Du ngã người xuống bãi cát, ngửa mặt nhìn anh, cười tươi rói:
“Anh còn nhớ lúc mới quen, em lừa anh uống nước biển không?”

Nhìn đôi mắt long lanh của Đàm Du, Giang Hoài Thư ngồi xuống cạnh cậu, khẽ cụp mắt:
“Nhớ chứ.”

Đàm Du bật cười ha hả, tiện tay vốc một nắm cát ném sang bên cạnh: “Nói thật là anh giỏi nhịn thật, em chọc vậy mà anh chẳng giận.”

Nói rồi, cậu lật người lại, chống cằm nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên. “Chẳng lẽ vừa gặp em là anh đã thích em rồi? Không thì sao lại chiều em dữ vậy?”

Giang Hoài Thư vén mấy hạt cát dính trên mặt cậu, nhẹ nhàng đáp: “Vì không nỡ giận em.”

Vừa dứt lời, Đàm Du liền bật cười, mắt cong cong như trăng khuyết: “Anh thích em thật à?”

Đối mặt với câu trêu đùa ấy, Giang Hoài Thư chẳng hề phủ nhận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Giang Hoài Thư”, Đàm Du ghé sát vào Giang Hoài Thư, giọng đầy bí ẩn, “Em cho anh xem ảo thuật này.”

Nói rồi, cậu nắm hai tay thành nắm đấm, mu bàn tay ngửa lên, giơ ra trước mặt anh:
“Đoán xem, tay nào có đồ?”

Giang Hoài Thư phối hợp vô cùng nghiêm túc, mất tới nửa phút để suy nghĩ.

“Tay phải.”

“Chúc mừng anh!” Đàm Du hô lớn, mở tay phải ra, rồi nói tiếp: “Đoán sai rồi!”

Cậu xòe tay trái ra, không biết từ đâu mà kẹp được một đóa hoa hồng đỏ tươi hơi bị ép dẹp.

“Đẹp không?”

Đàm Du từng không biết bao nhiêu lần biểu diễn ảo thuật cho anh xem, lần nào cũng là hoa. Cách làm tuy cũ kỹ, nhưng với Giang Hoài Thư thì chưa từng thấy nhàm chán.

“Đẹp.”

Đàm Du khẽ nhếch môi cười, chống người ngồi dậy: “Thật ra trò này đơn giản lắm, để em chỉ anh.”

Cậu nhét hoa hồng vào tay áo Giang Hoài Thư, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Chỉ cần nhét cành hoa vào tay áo, để lộ một chút ra ngoài, sau đó xoay tay lại rút nhanh là xong.”

“Được.” Giang Hoài Thư gật đầu, “Anh hiểu rồi.”

Đàm Du nói: “Tốt. Giờ tới lượt anh diễn, em nhắm mắt lại, anh chuẩn bị đi, để em đoán xem hoa nằm ở tay nào.”

Nói xong, Đàm Du nhắm mắt.

Chừng mười mấy giây sau, cậu nghe thấy Giang Hoài Thư nói: “Xong rồi.”

Đàm Du mở mắt, tự tin chọn tay trái. Nhìn nụ cười đầy ý thắng trên gương mặt cậu, Giang Hoài Thư cũng khẽ nhếch môi cười, dường như bị lây niềm vui ấy.

Giang Hoài Thư đưa tay trái ra trước mặt cậu, nhưng không phải để rút hoa ra, mà là từ từ mở lòng bàn tay. Đàm Du cúi nhìn, lập tức sững người.

Trong tay anh không có hoa, cũng chẳng có gì khác, chỉ là… một chiếc nhẫn.

“Em đồng ý không?”

Đàm Du nghe thấy anh hỏi.

“Cùng anh xây một mái nhà.”

Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, những tiếng trò chuyện ồn ào nơi bãi biển bị ngăn cách hẳn, như thể hai người bị bao bọc trong một chiếc kén trong suốt, trong mắt chỉ còn thấy nhau.

Lửa trại phía trước cháy rực, phát ra tiếng nổ lách tách. Đàm Du hoàn hồn lại, cười đùa nói: “Nếu em nói không thì sao?”

Giang Hoài Thư vẫn giữ nguyên động tác, nụ cười vẫn dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương: “Vậy thì anh đợi thêm một năm.”

Chẳng hiểu câu nói ấy khơi trúng chỗ nào, Đàm Du bật cười thành tiếng. Sau đó cậu nhích người lại gần, đặt tay vào lòng bàn tay Giang Hoài Thư, hai người cùng nắm lấy chiếc nhẫn đó.

Cậu cúi đầu, trán chạm vào trán anh, khẽ nói: “Nhưng em không nỡ để anh phải đợi.”

Cảm giác mát lạnh lan ra nơi ngón tay, chiếc nhẫn được đeo vào. Hai người cùng lúc nghiêng đầu lại gần nhau, môi chạm môi.

Sau đó, họ ở Na Uy chơi thêm vài ngày nữa, đi thăm rất nhiều nơi. Những bức ảnh Giang Hoài Thư từng chụp một mình khi còn ở Na Uy dần dần bị thay thế, giờ đây gần như tấm nào cũng có bóng dáng của Đàm Du.

Đêm đó họ cắm trại ở vịnh Sognefjord, hẹn nhau cùng đón bình minh. Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện từ nam đến bắc. Khi đã hơi say, Đàm Du dựa vào vai Giang Hoài Thư, ngửi hương thơm quen thuộc trên người anh, miệng thì lẩm bẩm mãi mấy chữ “Em yêu anh.” Giang Hoài Thư ôm cậu chặt hơn, nhẹ giọng dỗ dành cậu ngủ.

Báo thức được cài sẵn, bốn giờ sáng đã reo. Đàm Du kéo Giang Hoài Thư chạy ra khỏi lều, nhìn mặt trời dần nhô lên, cậu đặt tay bên miệng hét lớn:

“Aaaa.”

“Đẹp quá đi mất!!!!”

Cậu cười tươi rói.

“Giang Hoài Thư, anh đang ở đâu đó?!!!!”

Hai người đan tay vào nhau, Giang Hoài Thư cũng hét về phía xa: “Ở bên cạnh Đàm Du!!”

“Em yêu anh!!” Đàm Du lại hét to, “Anh nghe thấy không?!!!”

Giang Hoài Thư đáp lại: “Anh nghe thấy rồi!!!”

Cả hai như hai kẻ ngốc, gào thét một hồi dưới ánh nắng ban mai. Mặt trời lên cao dần, Giang Hoài Thư buông tay ra để Đàm Du chạy về phía trước. Đàm Du sải bước chạy về phía mặt trời mọc.

Cậu dừng lại trên đỉnh núi, cách mép vực không xa. Chim biển sải cánh lướt qua đầu cậu bay về phía đảo xa, làn gió sớm lướt qua gò má cậu, nâng nhẹ mái tóc, ánh sáng bình minh thắp lên trong đáy mắt. Giang Hoài Thư lớn tiếng gọi:

“Đàm Du, nhìn anh này!”

Nghe tiếng gọi, Đàm Du ngoái đầu lại nhìn về phía ống kính của Giang Hoài Thư. Cậu giơ cao bàn tay đeo nhẫn, nụ cười rạng rỡ chói lòa. Đúng lúc ấy, một con bướm trắng tinh khôi nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay cậu.

Tiếng máy ảnh vang lên.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Tình yêu bắt đầu, đúng vào giây phút ấy.

— Hết —

Bình Luận (0)
Comment