Đào Hôn Em Đừng Hòng

Chương 2



Đau đớn! Đau đớn kịch liệt khiến cả người Bạch Giai Kỳ run rẩy.

Nước mắt Bạch Giai Kỳ tùy ý chảy ra.
“Đau quá!” Cô thì thào.
Người đàn ông phía trên đột nhiên dừng lại.

Sở Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong ngực đột nhiên chướng căng, tràn đầy, cảm giác vui sướng tiến đến.
Đây là lần đầu tiên của cô, màng chắn nói cho anh biết điều này.
“Anh…”
“Huhu… Lưu manh, ác quỷ, cầm thú! Đồ khốn nạn!” Bạch Giai Kỳ hung hăng cắn lên vai anh, người này, sao anh dám…
Vẻ mặt của cô cùng cơ thể nhỏ xinh như lấy lòng Sở Hạo Vũ, trong lòng có chút vui vẻ nhưng trên mặt lại vô cùng âm trầm.
Dáng vẻ này làm Bạch Giai Kỳ giật mình mà co thắt một cái, điều này như muốn lấy mạng Sở Hạo Vũ, chửi thầm một tiếng.

Anh cúi người chặn lại tiếng hết của cô, eo ếch rắn chắc tiến sâu vào trong.

Chỉ thấy vòng eo rắn chắc của anh ra sức hơn hướng về phía trên đâm mạnh vào, mỗi một lần đều đánh thật sâu vào sâu bên trong cô, làm cho toàn thân cô như nhũn ra.
Sở Hạo Vũ nhếch mày, giữ chặt mông của cô bắt đầu di chuyển, cho dù là lần đầu tiên cũng không thể làm tiêu tan lửa giận và trừng phạt cô đã lừa anh.
“A… quá… quá sâu… Đau quá, đi ra ngoài.

” Một lúc lâu sau, Bạch Giai Kỳ không nhịn được kêu ra tiếng.
Sở Hạo Vũ lộ ra vẻ mặt xấu xa cười cười, lời cô nói không tự giác lấy lòng anh.
“Ngừng… ngừng lại… không được… A!” Mỗi một lần Sở Hạo Vũ đều làm cho cô không ức chế được lớn tiếng rên rỉ.

Bông hoa hồng nhỏ bắt đầu không nhịn được nữa mãnh liệt co rút lại co rút, tầng tầng thịt mềm bên trong cắn chặt lấy Tiểu Hạo Vũ khiến anh có cảm giác như đang có hàng nghìn cái miệng nhỏ mút lấy.
“Sở… Hạo… Vũ, chậm… chậm một chút.” Bạch Giai Kỳ bám lấy đầu vai anh nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bật lực mà ôm lấy cổ người đàn ông, nhẹ giọng xin tha.
Sở Hạo Vũ lại như mắt điếc tai ngơ, cảm giác mà cô mang lại cho anh hoàn toàn khác người phụ nữ khác, cùng với thái độ ngây thơ của người con gái lần đầu nếm trải trái ngọt của cô lấy lòng anh làm anh không dừng được.
Không biết qua bao lâu, Sở Hạo Vũ gia tăng tốc độ, để tiểu Hạo Vũ của mình vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, nhìn lưng trần và mái tóc dài ẩm ướt đầy mồ hôi, hơi hơi kéo ra, rời khỏi cơ thể cô, còn mang theo một chút màu trắng bạc và vết máu nhàn nhạt.
Bạch Giai Kỳ liền xụi lơ ở trên giường, nếu không phải anh vẫn giữ chặt mông của cô thì cô đã sớm nằm sấp xuống rồi, căn bản là không thể kiên trì lâu như vậy.
Đợi cho cô thiếp đi, Sở Hạo Vũ dùng đôi mắt lạnh như băng quét qua gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Gương mặt này vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo gần như hoàn mỹ, là báu vật mà tất cả mọi đàn ông đều tha thiết mơ ước trong đó bao gồm cả anh.
Nhưng vậy thì sao chứ? Từ giờ trở đi anh sẽ cho người phụ nữ này biết cái giá phải trả khi trốn chạy khỏi anh là gì.
"Bạch Giai Kỳ, người ta nói em ngu ngốc khi em bỏ tôi đi theo trai.

Nhưng nào có biết rằng em đang nằm trên giường của tôi, bị tôi "làm" đến mức đi cũng không nổi."
Sở Hạo Vũ thu lại nụ cười, anh khác áo ngủ lên rồi đi ra ngoài ban công châm một điếu thuốc.

Khói mỏng trong chốc lát bao phủ một vùng trước mặt anh.
Bạch Giai Kỳ...!Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cô! Anh muốn cô nếm trải sự bẽ mặt của anh ngày đó, muốn cô đau khổ, khiến cô chịu đựng mọi sự giày vò đau đớn.

Nhiều ngày qua đi, chẳng qua bao lâu đã đến ngày thành hôn của Sở Hạo Vũ.

Hôn lễ được tổ chức một cách kín kẽ và tránh xa truyền thông.


Người đến dự cũng chỉ có song thân hai bên cùng với một vài đối tác thân cận của anh.
Lúc này Bạch Giai Kỳ đang ngồi trong phòng trang điểm.

Cô nhìn bản thân mình trong gương, lúc này đây lớp kem nền vừa hay che đi dấu hôn trên cổ, trên ngực cô.

Tên khốn Sở Hạo Vũ đấy đúng là dai sức không chịu nổi, dù biết rõ hôm nay cô sẽ phải mặc váy cô dâu mà vẫn cố tình lăn qua lăn lại cô cả một đêm.

Còn hôn khắp người của cô, để lại dấu vết ở khắp nơi.
Cô khẽ thở dài một hơi.

Cho dù chán ghét cỡ nào thì cũng không thể phủ nhận được việc ngày hôm nay cô sẽ kết hôn với anh.

Kết hôn với người đàn ông đã chèn ép đến mức khiến nhà cô phá sản, cha cô vì nợ nần chồng chất cho nên đã tự tử.

Còn mẹ cô sau đấy cũng sinh bệnh, chỉ có thể mỗi ngày sống trên giường bệnh.
Vốn dĩ cô sẽ không được gặp bà, nhưng hôm nay là ngày vui của cô cho nên mẹ cô sẽ được Sở Hạo Vũ cho người đưa đến dự lễ, cùng với cậu của cô, hai người thân duy nhất mà cô còn lại trên đời.
Cạch!
Đột nhiên có tiếng mở cửa, thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương Bạch Giai Kỳ nhìn thấy người đi vào là Sở Hạo Vũ.

Chuyên viên trang điểm và người tạo hình ngay lập tức đi ra cúi người chào:
"Ngài Sở.

Trước khi hôn lễ bắt đầu thì cô dâu và chú rể không được gặp nhau."
Nhưng mà Sở Hạo Vũ không trả lời, anh híp mắt nhìn xuống, biểu cảm lạnh nhạt của anh khiến cho hai người kia sợ run người.

Họ đồng loạt nói:
"Vậy...!vậy...!chúng tôi ra ngoài trước."
Khi nhìn thấy Sở Hạo Vũ gật đầu rồi thì nhà tạo mẫu quần áo và chuyên viên trang điểm ngay lập tức chạy ra ngoài giống như gặp phải quỷ.


Đóng cửa lại rồi anh từng bước đi tới sau lưng Bạch Giai Kỳ, cô không biết là anh muốn gì khi đi vào đây cho nên ngay lập tức đứng lên.

Trợn trừng mắt nhìn anh:
"Anh vào đây làm gì?"
"Tôi đã bao trọn lễ đường này ngày hôm nay rồi, tôi muốn đi đâu cần cô quản sao?"
Lời này anh nói không sai, Bạch Giai Kỳ chỉ biết cắn răng không đáp lại.

Sở Hạo Vũ đột nhiên giơ tay ra, vừa chạm đến mặt cô thì cô cũng tức khắc giật lùi lại:
"Anh muốn làm gì?"
Sở Hạo Vũ "hừ"một tiếng, anh vén tay áo lên nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn Bạch Giai Kỳ:
"Còn đến một tiếng nữa giờ làm lễ mới bắt đầu.

Tuy rằng khá ít nhưng như vậy cũng đủ rồi."
"Anh...!nói gì?"
Bạch Giai Kỳ dường như phát giác ra trong câu nói của Sở Hạo Vũ có gì đó thật lạ, làm cô trong chốc lát run lên.

Cái gì mà một tiếng cũng đủ nghĩa là như thế nào? Cô trợn mắt lên hỏi lại lần nữa:
"Rốt cuộc anh vào đây có mục đích gì?"
Nhưng mà Sở Hạo Vũ không trả lời cô, anh giữ lấy vai cô, không tốn một chút sức lực nào xoay lưng cô về phía anh.

Cô rống lên: "Sở Hạo Vũ! Anh làm gì vậy hả?".


Bình Luận (0)
Comment