Đào Hôn Em Đừng Hòng

Chương 46


Châu Mạn Thuần lén lút đi vào trong thư phòng của Sở Hạo Vũ, người đàn ông kia ép cô ta phải lấy được một tài liệu của anh nếu không sẽ tung đoạn video hai người quan hệ lên mạng.

Vì không để Sở Hạo Vũ biết được việc này cô ta đành đánh liều.
Hóa ra mấy hôm trước, Châu Mạn Thuần quyết định hạ thuốc Sở Hạo Vũ nhưng thấy anh mãi không về nên cô ta đã quyết định đến tìm anh.

Tuy nhiên không ngờ cô ta lại bị thư ký Trương chặn ở ngoài, vì quá cấp bách nên cô ta chỉ có thể đến một hội sở gần đó để tìm người giải quyết.
Lại không ngờ, rơi trúng bẫy của một người đàn ông lạ mặt.

Không những thế anh ta còn là kẻ thù của Sở Hạo Vũ.
Ánh sáng le lói từ máy tính hất lên mặt Châu Mạn Thuần làm hiện lên khuôn mặt đáng sợ, cùng ánh mắt chết chóc của cô ta.

Châu Mạn Thuần nhìn dữ liệu đang được sao chép qua usb, cô ta quyết tâm sẽ không tha cho người đàn ông kia và thư ký Trương.

Nếu không phải vì bọn họ, cô ta nhất định sẽ không đi tới bước đường này.
“Đừng trách tôi, là các người đang ép buộc tôi!”

Giờ phút này, Châu Mạn Thuần trông thật đáng sợ, cô ta hoàn toàn quên mất ý nghĩa ban đầu của việc cô ta trở về nước, tất cả chỉ còn lại sự ghen ghét đố kị và âm mưu trả thù.
Sau khi xong việc, Châu Mạn Thuần dùng một chiếc khăn mỏng lau toàn bộ dấu vết rồi mới rón rén gì đi ngoài.
Ở chỗ mà cô ta không nhìn thấy một chiếc camera nhỏ đã thu lại toàn bộ sự việc mà cô ta đã làm.
Sau đợt phẫu thuật lần trước, Bạch Giai Kỳ không dám để mẹ Bạch một mình.

Vì thế liền thuê một phòng riêng để cô cũng có thể ở đó.

Mẹ Bạch sau khi biết chuyện này thì trách cứ cô không biết tiết kiệm.
“Mẹ, không sao mà! Chút tiền này con vẫn lo được.” Cho dù không dùng tiền của Sở Hạo Vũ cô vẫn có cách chăm sóc cho mẹ cô chu đáo và an toàn.

Nhưng bác sĩ điều trị chính cho mẹ cô là bác sĩ độc quyền của nhà họ Sở, anh ta nợ Sở Hạo Vũ một mạng nên mới bằng lòng giúp cô.
Mẹ Bạch nhìn con gái, bà đúng là chỉ làm con gái thêm muộn mà thôi.

Mẹ Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần xuống núi, nhưng những bông tuyết ngoài kia vẫn không hề ngớt mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo và cô quạnh.
“Đừng quá sức mình! Mẹ như thế nào cũng được.” Mẹ Bạch xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Bạch Giai Kỳ nhìn mẹ mình, nhớ tới những lời Sở Hạo Vũ nói, kìm lòng không được mà ôm lấy bà.

Cuộc đời mẹ cô đã chịu nhiều khổ cực, tốt nhất vẫn không nên nói cho bà biết, chồng bà chết là bởi vì cùng tiểu tam bỏ trốn mà bị xe đâm.
“Mẹ, con yêu mẹ!”
“Mẹ cũng yêu con!”
Khung cảnh ngọt ngào làm Phó Cận Nam đứng ở ngoài không khỏi lúng túng.

Anh ta không nhỡ phá hủy bầu không khí này.

“Giai Kỳ, sau khi mọi chuyện kết thúc, em vẫn sẽ ở bên anh đúng không?” Anh ta thì thầm.
Hai tuần sau, trên thương trường bắt đầu nổi bão, công ty hàng đầu về đá quý của Nam Kinh vướng vào một vụ buôn lậu.

Không những thế còn thực hiện khai khống doanh thu nhằm trốn thuế.


Ngay khi tin đồn nổi lên tất cả người dân Nam Kinh đều nghĩ đến đá quý Sở gia, bởi “đầu xà” về đá quý ở Nam Kinh này chính là họ.
Những cổ đông lớn của Sở gia sau khi nghe tin tức này ngay lập tức yêu cầu có một cuộc họp cổ đông bởi Sở Hạo Vũ - người nắm quyền điều hành Sở gia bị công an đưa về đồn để thiết lập điều tra.
“Ngài Lâm, mọi chuyện vẫn đang trong tâm kiểm soát.

Mọi người không cần lo lắng.

Tôi tin Hạo Vũ sẽ xử lý tốt việc này.” Sở Tuấn Kiệt cau mày nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu đám cổ đông đến công ty.
“Cậu Kiệt không phải chúng tôi không tin cậu, mà là những bằng chứng hiện tại cho thấy Sở tổng thực sự có liên quan đến vụ việc lần này.” Lâm Duẫn nhìn gương mặt lo lắng của Sở Tuấn Kiệt biết chuyện này không đơn giản vì thế ông ta muốn tạo áp lực nhân cơ hội này đẩy Sở Hạo Vũ đi, thay thế bằng người của ông ta.
Lâm Duẫn không phủ nhận từ khi Sở Hạo Vũ thay cha mình lên nắm quyền lợi nhuận mà bọn họ nhận lương tăng lên nhanh chóng.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bọn họ ưa thích anh ta.

Sở Hạo Vũ chính là một con người máu lạnh, chưa từng nể nang một ai cũng sẽ không bởi vì hai người bọn họ có quan hệ tốt đẹp mà tha cho họ.
“Đúng vậy, các người phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.

Nếu không đừng trách chúng tôi trở mặt vô tình.” Đám người còn lại cũng nhao nhao, như thế nếu bọn họ không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì sẽ phá nát công ty.
“Vậy…” Sở Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn về phía thư ký Trương, lại không hề biết trong mắt anh ta, Sở Tuấn Kiệt và đám người này không khác gì đám động vật trong sở thú.

Cứ ngỡ bản thân thông minh, tài giỏi nhưng hóa ra chỉ là Tôn Ngộ Không trong tay phật tổ Như Lai.

“Phó giám đốc Sở, trước khi đi Sở tổng có phân phó, trong thời gian anh ấy không ở đây mọi chuyện sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.” Dứt lời liền đưa cho Sở Tuấn Kiệt hai tập tài liệu liên quan đến các sự vụ của công ty.
Sở Tuấn Kiệt thấy vậy nhanh chóng cùng Lâm Duẫn liếc nhìn nhau hai giây rồi rời đi.

Anh ta trầm ngâm nhìn đống tài liệu sau đó nói: “Các vị cổ đông có mặt ở đây, xin nể mặt cha tôi cùng như anh cả, cho tôi hai ngày.

Tôi nhất định sẽ cho các vị câu trả lời thỏa đáng.”
Anh ta vừa nói xong liền cúi người 90 độ, khiến tất cả nhân viên ở đây không khỏi hít hà.

Họ không ngờ rằng phó giám đốc lại có thể làm đến bước này, nếu là Sở tổng… đám người nhớ tới ánh mắt sắc lạnh của Sở Hạo Vũ không khỏi lắc đầu, sợ hãi.
Thư ký Trương nhìn mọi người đồng tâm hiệp lực như vậy liền lui ra ngoài, anh ta thực sự chờ mong lúc bọn họ biết được mình mới là hạt thóc chứ không phải con gà như bản thân tưởng tượng sẽ có nét mặt như thế nào.
Bên này, Phó Cận Nam biết được Sở Hạo Vũ đã bị mang vào nhà giam liền không ngần ngại vận dụng quan hệ muốn giúp đỡ Sở Tuấn Kiệt một tay.

Đồng thời, chuẩn bị một chút con cờ để ngay giây phút quan trọng đâm anh ta một con dao trí mạng.
“Sở Hạo Vũ không phải anh luôn cho rằng bản thân vô cùng thông minh sao? Tôi muốn xem xem lần này anh thoát ra như thế nào.” Nắm chặt usb, Phó Cận Nam cười lớn, anh ta nhất định sẽ không để mẹ mình chết oan uổng..

Bình Luận (0)
Comment