Đào Hôn Em Đừng Hòng

Chương 84


Phó Cận Nam muốn ngăn cản Sở Hạo Vũ và Sở Tuấn Kiệt nhưng tình hình trước mắt của Giai Kỳ thực sự nguy kịch nên anh liền nhân cơ hội này cùng thư ký Trương rời đi trước.
Thấy Phó Cận Nam rời đi an toàn, Sở Hạo Vũ cũng bắt đầu hành động.

Tay trái Sở Tuấn Kiệt rút ra một khẩu súng vô thanh được giấu sẵn trong áo, nhằm thẳng về phía tim của Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ vẫn không hề lùi bước, bước nhanh về phía hắn ta, thấy viên đạn lao tới, anh liền lật người tránh về bên phải.

Viên đạn trượt qua má phải, tạo thành một vết thương trên mặt nhưng Sở Hạo Vũ vẫn không để ý.

Anh biết điểm yếu của Sở Tuấn Kiệt chính là cận chiến vì thế phải tiếp cận được hắn.
Sở Tuấn Kiệt thấy anh có thể nhẹ nhàng tránh thoát liền tức giận, ngay lập tức nạp đạn và lùi về phía sau một bước, đồng thời đưa mắt về phía bộ điều khiển phía sau bước màn.
Sở Hạo Vũ dường như nhìn ra ý đồ của Sở Tuấn Kiệt, anh chạy nhanh về phía trước.

Tiếp đó hơi dùng sức ở hai mũi chân, tung người lên không trung tạo nên một đường cong hoàn mỹ, bàn tay phải thon dài mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Sở Tuấn Kiệt, kéo hắn ta nằm bẹp xuống đất một cách không thương tiếc.

Sau đó, thừa dịp Sở Tuấn Kiệt chưa lấy lại tinh thần, đưa tay trái đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn ta.
Cảm giác cổ tay phải của mình sắp bị bẻ gãy đến nơi, Sở Tuấn Kiệt không thể làm gì khác ngoài việc ném khẩu súng ra xa.

Rồi nhanh chóng xoay người dùng một tay khác bám lấy vai phải của Sở Hạo Vũ muốn thực hiện một cú đạp để lộn người.
Tuy nhiên, Sở Hạo Vũ đã nhanh hơn hắn ta một bước.


Anh nắm chặt lấy tay của Sở Tuấn Kiệt cố gắng dùng hết sức vứt hắn ta qua vai.

Sau đó ngay lập tức giáng xuống những cú đấm mạnh bạo khiến Sở Tuấn Kiệt không phản ứng kịp.
"Đồ đáng chết!"
Tuy nhiên Sở Tuấn Kiệt cũng không vừa, hắn nghiêng đầu qua một bên sau đó lợi dụng mà đạp mạnh vào chân đang bị thương của Sở Hạo Vũ.
"Mày muốn khống chế tao? Không dễ như thế đâu.

Ha ha ha!" Ở phía trước tầm một mét có nuột khẩu súng, Sở Tuấn Kiệt kéo lê Sở Hạo Vũ đi về phía trước muốn bắt lấy súng.
Nhận ra mưu đồ, Sở Hạo Vũ liền đá chân khiến khẩu súng bay ra xa mắc kẹt bên kệ tủ rồi nhân cơ hội đó rút cầm lấy con dao ở dưới đất đâm thật mạnh vào chân Sở Tuấn Kiệt.
"A!!!" Đau đớn ập đến làm cho Sở Tuấn Kiệt chỉ có thể buông tay.
Sở Hạo Vũ chống đỡ đứng dậy nhặt khẩu súng lên muốn ngắm bắn thì sau gáy bỗng truyền đến đau đớn.
Hóa ra Mã Nghĩ chưa chết, hắn nhân cơ hội Sở Hạo Vũ không để ý mà đập mạnh ghế vào đầu anh.
Choáng váng làm Sở Hạo Vũ ngã khuỵu xuống.
"Ha ha ha, cháu trai yêu quý, xem ra ông trời đã định muốn cháu phải rời khỏi thế giới này.

Vậy hãy để chú tiễn cháu một bước." Vừa dứt lời Sở Tuấn Kiệt dí thẳng súng vào đầu Sở Hạo Vũ.
Không đến một giây sau đó một tiếng súng vang lên, một người ngã xuống hai mặt trợn trừng đầy sự không cam lòng.
Bệnh viện,
"Phó tiên sinh, Bạch tiểu thư lâm vào hôn mê rồi." Cô y tá hốt hoảng chạy ra báo tin, cô ta nhanh chóng gọi cả bác sĩ, đưa Bạch Giai Kỳ vào phòng cấp cứu.
"Ngay lập tức chuẩn bị phẫu thuật! Liên hệ với bác sĩ An!" Phó Cận Nam nói.

Con mẹ nó! Sao mọi chuyện lại trở nên như thế, rõ ràng vừa rồi đã ổn định cơ mà.
Sở Gia Quân bị bắn chưa rõ sống chết, cuộc chiến của hai chú cháu nhà họ Sở chưa rõ kết quả.

Bây giờ Giai Kỳ càng nguy kịch.

Anh ta phải cố gắng giữ tỉnh táo, không để sai lầm xảy ra.
Đúng lúc này, bác sĩ An đã tới nơi, Phó Cận Nam vội vã chạy sang phòng cấp cứu của Bạch Giai Kỳ.
"Bệnh nhân hiện đang mang thai, nếu thực hiện phẫu thuật bằng phương pháp gây mê sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

Vì vậy chỉ có thể thực hiện chay." Sau khi hoàn tất kiểm tra, bác sĩ An nói.

Anh ta biết Phó Cận Nam cũng là bác sĩ khoa ngoại nhưng vẫn phải nói rõ.
"Giai Kỳ mang thai?" Phó Cận Nam bất ngờ.
"Đúng vậy, theo kết quả thai nhi đã được khoảng ba tuần rồi." Bác sĩ An đáp.

Tin này đối với Phó Cận Nam là rất bất ngờ, anh ta không thể tự quyết định được việc này.

Nếu chọn gây tê, sau khi Giai Kỳ tỉnh lại biết được sẽ trách anh còn nếu không sự dụng thuốc tê, anh ta sợ tình hình con bé sẽ không chịu được.
"Chuyện này..."
"Tình hình của cô ấy thực sự không ổn, tim xuất hiện tình trạng lúc đập lúc không.

Bước đầu đã sử dụng thiết bị mới làm nhịp tim ổn định lại, nhưng đây là lần đầu áp dụng.

Tôi sợ sẽ không kéo dài được, cần đưa ra quyết định gấp."
Khi Phó Cận Nam sắp nổi điên thì một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Dùng thuốc tê!"
Phó Cận Nam quay người lại, người tới chính là Sở Hạo Vũ.

Xem ra anh đã giải quyết xong chuyện của Sở Tuấn Kiệt.

Vốn dĩ Phó Cận Nam muốn hỏi gì đoa nhưng nhìn gương mặt đáng sợ của anh chỉ có thể im lặng.
"Nhưng con bé đã...!mang thai!" Sợ vừa rồi anh không nghe rõ Phó Cận Nam vội nói lại.

Anh biết cả hai người mong chờ có đứa bé lâu lắm rồi chỉ là không ngờ nó lại xuất hiện vào thời điểm này.
"Tôi biết! Nhưng Giai Kỳ quan trọng hơn!" Sở Hạo Vũ chắc nịch nói.
"Con bé tỉnh lại sẽ hận cậu, hãy suy nghĩ thật kỹ!" Dù anh ta cũng có suy nghĩ như thế nhưng anh ta không muốn tình cảm của Giai Kỳ và Sở Hạo Vũ lại gặp vấn đề.
"Tôi chấp nhận để cô ấy hận tôi còn hơn việc phải rời xa cô ấy.

Nếu cô ấy không còn...!tôi sống còn có ý nghĩ gì!" Anh chấp nhận việc Giai Kỳ tỉnh lại sẽ hận anh, sẽ ghét anh nhưng anh không muốn tính mạng của Giai Kỳ gặp nguy hiểm.


Bé cưng...!không có cũng được! Đời này anh muốn cùng cô bình an đi đến hết đời.
Hai người bác sĩ An và Phó Cận Nam nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó bọn họ lại bàn bạc với nhau phương pháp giải quyết tốt nhất.
"Được, quyết định như vậy! Bác sĩ An nhờ anh!" Sở Hạo Vũ nắm lấy tay bác sĩ An dặn dò.
"Tôi sẽ cố hết sức, Sở tổng." Nói rồi, anh ta bước vào phòng cấp cứu.
Hơn hai mươi phút sau, ba mẹ Sở cũng vội vàng chạy đến bệnh viện.
"Hạo Vũ, con mau về nghỉ ngơi, Giai Kỳ chắc chắn không sao đâu! Mẹ ở đây giúp con trông chừng, bao giờ con bé tỉnh lại mẹ sẽ gọi con."
Mẹ Sở đã nhắc lại nhiều lần nhưng con trai vẫn không buồn động đậy.

Bà cùng chồng liếc nhìn nhau thở dài.
"Vậy nếu không con đi thay quần áo trước.

Nếu không Giai Kỳ tỉnh lại thấy bộ dạng con như vậy sẽ rất lo lắng." Bà lại lần nữa khuyên bảo, haizz con trai cố chấp quá cũng không ổn.
Sở Hạo Vũ nghe vậy cuối cùng cũng chịu động đậy, anh quay đầu nhìn bọc quần áo rồi chừng ba mươi giây mới ngồi dậy, cầm quần áo rời đi.
Tuy nhiên, ông trời thực muốn trêu đùa Sở Hạo Vũ.

Khi anh vừa rời đi thì Giai Kỳ đúng lúc tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại cô ấy liền quên mất một số thứ.
"Giai Kỳ!"
"Các người là ai?".

Bình Luận (0)
Comment