Đào Hôn Tám Trăm Năm

Chương 22

Thác Bạt Tư Công bởi vì đụng đầu mà hôn mê, cùng ngày đưa đến bệnh viện, bác sĩ liền lập tức an bài máy chụp x quang, sau khi xác định không có tình huống não xuất huyết hoặc não bị phù, lúc này Tống Ẩn Nhi mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là, bởi vì Thác Bạt Tư Công chưa tỉnh, cũng chưa thoát khỏi thời kỳ quan sát nguy hiểm bảy mươi hai tiếng đồng hồ, cho nên cô vẫn không dám thư giãn.

Mà khi cô canh giữ ở bên cạnh giường của anh thì nội dung trong phần khế ước bằng máu càng không ngừng nấn ná trong đầu cô, nhưng cô tự nói với mình, tất cả phải nghĩ về phương hướng tốt nhất —

Ông trời sẽ phù hộ anh, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.

Cô không biết có phải là bởi vì cô cầu nguyện có hiệu quả hay không, sau khi Thác Bạt Tư Công nhập viện vài tiếng đồng hồ, hô tên của cô, tỉnh lại.

Mà khi bác sĩ tới kiểm tra tình huống Thác Bạt Tư Công thì chứng kiến bộ dạng Tống Ẩn Nhi khóc đến thở không ra hơi, còn tưởng rằng là bệnh tình anh chuyển biến xấu.

Tóm lại, mạng Thác Bạt Tư Công nhặt được trở về. Tuy chân phải của anh bởi vì gãy xương, phải bó thạch cao một thời gi¬an ngắn, sau còn phải tiêu tốn nửa năm thời gi¬an làm trị liệu, để tránh khớp xương co quắp hoặc cơ thể héo rút, vì thế Tống Ẩn Nhi đã cực kỳ cực kỳ cám ơn ông trời.

Bởi vậy cô đem những thứ có thể bán được giá tốt mà Thác Bạt Tư Công tặng cho cô quyên hết đi, hơn nữa đồng ý trong lòng lần nữa, nhất định phải làm càng nhiều chuyện tốt qua quỹ xã hội.

Chỉ là, vì chiếu cố Thác Bạt Tư Công, việc cô làm ở "Cửa hàng bánh kẹo Thiên Hương”, tất cả đều tạm dừng, mỗi ngày đều chuyên tâm canh giữ ở bên cạnh anh, cùng anh xuất viện, cùng anh ở nhà tĩnh dưỡng, cũng dùng lời nanh của bác sĩ "Sau khi đầu bị thương, không được thức đêm, mà nên tận lực ít làm hao tổn tinh thần cùng với cần cực độ chú ý làm việc” làm lý do, bắt buộc anh mười giờ tối mỗi ngày phải lên giường nghỉ ngơi.

Hôm nay, ngày thứ bảy Thác Bạt Tư Công xuất viện.

Tống Ẩn Nhi bưng khay gỗ, bên trong có cháo và một ít bánh bao trắng cô nấu thật lâu.

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện anh lại ngồi ở trên giường, trên tay còn cầm máy vi tính không kịp khép lại.

“Vì cái gì anh lại đang làm việc? Không phải đáp ứng em ít nhất phải ngủ trưa một giờ sao?” Cô nhíu lông mày, đặt khay tới trên bàn bên cạnh, trực tiếp lấy đi máy vi tính trong tay anh.

Thác Bạt Tư Công trơ mắt nhìn cô cướp đoạt quyền làm việc của anh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra: “Bất quá là vài phần báo cáo ước định đất của phân bộ ‘Khách sạn Hans’ ở Đài Đông, nhìn xem có gì không một chút.”

“Anh có thể cơm nước xong, ngủ trưa xong rồi xem.” Tống Ẩn Nhi cười vỗ vỗ đầu của anh, cám ơn phối hợp của anh.

Thác Bạt Tư Công không phải người ngồi yên một chỗ được, ngày hôm sau về nhà, liền phân phó Lâm thư kí bắt đầu đem tất cả việc công đặt trước giường bệnh để xử lý.

Nếu không có cô ở bên cạnh anh bắt anh nghỉ ngơi, tăng thêm sau khi anh về nhà đột nhiên nhiễm cảm nặng, phát sốt suốt ba ngày không rời giường, cô nghĩ anh tám phần đã sớm khôi phục cuộc sống một ngày chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ.

“Sao nhanh như vậy đã muốn ăn cái gì?” Anh nhíu mày.

“Mấy ngày hôm trước dạ dày anh trướng khí, anh cần bổ khí, phải ăn thêm chút cơm.” Tống Ẩn Nhi nâng cháo lên, một muỗng một muỗng thổi mát đưa đến bên cạnh môi của anh."Hôm trước không phải anh mới nói ước định đất của phân bộ ‘Khách sạn Hans’ ở Đài Đôn muốn gi¬ao cho người khác đi làm sao? Sau khi ăn xong nửa bát, lại trả lời vấn đề của em, miễn cho anh vừa nói vừa ăn dạ dày lại trướng khí (như đầy bụng).”

Thác Bạt Tư Công ngoan ngoãn nuốt vào nửa bát cháo, lắc đầu cự tuyệt nửa bát khác, ánh mắt liếc về phía một ít món điểm tâm ngọt.

Tống Ẩn Nhi thấy thế, nhịn không được cười lên. Vật gì anh cũng không ham hố, chỉ có đối với bánh bao trắng cô làm, hoàn toàn không thể tự kềm chế.

“Anh thật sự rất giống con nít.” Cô cười cầm bánh bao trắng qua.

Anh trực tiếp hé miệng cho cô đút.

Tống Ẩn Nhi đương nhiên biết rõ anh cử động như vậy là đang làm nũng, nhưng cô biết chắc nói ra xác định vững chắc anh chết cũng sẽ không thừa nhận. Cho nên, chỉ mỉm cười đem từng cái từng cái bánh bao trắng đã cắt thành kích thước bằng nhau đưa đến trong miệng anh.

“Tốt lắm, ăn xong rồi, anh có thể nói cho em biết chuyện ước định miếng đất vừa rồi.” Cô giương chén đĩa không lên, nói với anh.

“Ông chủ tập đoàn ‘Khách sạn hans’ tin tưởng ánh mắt anh chọn đất, ước định anh không ủng hộ và đất anh không bình luận thì biểu quyết thường không chắc canh.” Thác Bạt Tư Công nói ra, cũng không cho rằng việc này có cái gì cần khiêm tốn.

Anh là người làm ăn trời sinh, ánh mắt cực kỳ chuẩn, địa điểm khách sạn anh chọn trúng, bình thường chỉ cần thời gi¬an hai năm, là có thể lấy vốn lại. Cho nên, ông chủ tập đoàn mới có thể cho anh 5% danh nghĩa cổ phần, chỉ là muốn mượn ánh mắt chuẩn xác của anh.

“Ý của anh là mảnh đất Tôn Hiểu Lệ đề cử với anh xác định vững chắc sẽ không thông qua sao?” Tống Ẩn Nhi bật thốt lên hỏi.

Bởi vì sau khi anh xảy ra tai nạn xe cộ, người thứ nhất bởi vì ích lợi mà thương tổn anh hiển hiện trong đầu cô, chính là Tôn Hiểu Lệ.

“Đúng vậy, cho nên khi đó cảnh sát đến bệnh viện để làm ghi chép, hỏi anh có nhớ người nào muốn thương tổn anh hay không, anh chỉ có thể nói ‘nhiều lắm’. Dù sao liên quan đến lợi ích đất đai, nếu như anh đắc tội người, tự nhiên sẽ có người muốn dạy dỗ anh.” Anh nhàn nhạt nói, không nhanh trừng mắt nhìn cô. "Trước em cũng là bởi vì bị anh liên luỵ, cho nên mới phải thu được tin nanh uy hiếp ‘Thác Bạt Tư Công, đáng chết’, không phải sao?”

“Không cần phải trừng em, từ nay về sau có chuyện gì em đều báo cáo.” Cô cong môi lên, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng. "Ta còn tưởng rằng ngành ăn uống là sự nghiệp an toàn.”

“Chỉ cần là chuyện có quan hệ với lượng tiền lớn, nói không được an toàn.”

“Vậy anh có thể mặc kệ những chuyện khai phá đất đó không? Tiền dù sao cũng là vật ngoài thân, an toàn của anh quan trọng nhất.”

Thác Bạt Tư Công nhìn qua ánh mắt quan tâm của cô, vuốt đầu của cô nói ra: “Nếu như anh có được quyền chủ đạo trong chuyện khai phá đất, về sau anh có thể yêu cầu ‘Khách sạn Hans’ lưu lại thêm cơ hội làm việc cho dân bản xứ, hoặc là tiến hành huấn luyện lập tức cho bọn họ, để cho bọn họ có càng nhiều cơ hội có thể đi vào bên trong làm việc. Đây không phải chuyện em một mực hi vọng anh làm sao?”

“Đúng. Nhưng, tai nạn xe cộ lần này của anh hù chết em, ước gì từ nay về sau khóa anh trong nhà, khóa thành trạch nam (đàn ông thích ở nhà).” Cô vuốt vết thương khâu hơn mười mũi trên trán anh, đau lòng nhíu mày.

Anh kéo tay của cô xuống, tại lòng bàn tay của cô đặt xuống một nụ hôn.

“Anh tránh thoát một kiếp này rồi, từ nay cũng sẽ không có chuyện gì.”

Cô cau mày, nghiêm trang nói: “Vậy anh đáp ứng em, từ nay về sau nếu như ra cửa, nhất định phải mang theo La Luân. Sau đó, từ nay anh cũng không được tự mình lái xe.”

“Được”

“Tốt, vậy anh bắt đầu ngủ trưa.” Hai tay cô chống eo, tiếp tục ra lệnh.

“Tuân mệnh, nữ vương.” Anh đem cô kéo đến trên giường, kéo qua chăn mền khóa cả hai người lại bên trong.

Cô tựa ở trước ngực anh, nhẹ giọng mà hỏi thăm: “Còn chưa tra ra tin tức người đi xe máy sao?”

Anh lắc đầu.

Tuy máy quay trên đường quay được hình ảnh xe máy gây chuyện, nhưng lại không thấy biển số xe chiếc xe kia, cũng không phải xe đặc biệt, tên đó lái xe lại đội nón bảo hiểm, nhìn không tới tướng mạo, rất khó tìm được hung thủ.

“... phần khế ước cổ lúc nào sẽ đưa đến? Anh nghĩ có khi nào có một quyển khác có viết ‘Thác Bạt Tư Công’ bên trong có thể ghi phương thức phá giải lời nguyền máu hay không? Anh có bảo bọn họ cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ hay không, có lẽ trong khế ước còn có phần kép gì...” Cô níu lấy cổ áo của anh, chỉ cần nghĩ tới nội dung khế ước máu, nhớ tới anh bị tai nạn xe cộ này, lời nói lo lắng liền không có biện pháp dừng lại.

“Khế ước máu cùng bản chép tay đang được phiên dịch chắc hẳn sẽ đưa đến vào tuần sau.” Thác Bạt Tư Công nâng mặt của cô, khóa lại mắt của cô. "Cho nên, chúng ta liền kết hôn ở ngày nó được đưa đến, được không?”

“Nhưng, mẹ của ta nói một tháng còn chưa tới.” Cô lắc đầu cự tuyệt, bởi vì cô vẫn đang ở trong tình huống trông gà hoá cuốc.

Anh run sợ lông mày, thần sắc nghiêm túc nói: “Anh không muốn đợi nữa. Bởi vì nếu như anh thật sự đột nhiên đi trước một bước, anh hi vọng em là người có thể kế thừa tất cả.”

“Lại nói bậy..., em cắn anh đó!” Tống Ẩn Nhi lập tức nắm chặt cổ áo của anh, hung ác trừng mắt anh.

Thác Bạt Tư Công cười kéo tay của cô xuống, cúi đầu tại trên môi của cô nói ra: “Anh chỉ phòng ngừa ngộ nhỡ thôi. Có được em kiên cường thủ hộ như vậy, ai cũng không mang anh đi được.”

“Đúng vậy.” Cô mở to mắt, lại bắt lấy cổ áo của anh lần nữa, chém đinh chặt sắt nói: “Hơn nữa em còn tính muốn sinh mấy đứa bé, cùng một chỗ thủ hộ anh.”

“Việc sanh con này, anh cực kỳ cam tâm tình nguyện phối hợp.”

Thác Bạt Tư Công dùng môi ngậm chặt cô, đem cả người cô ôm đến trên người, một nụ hôn sâu đặt xuống phần gáy của cô.

Cánh môi đụng vào nhau, những nụ hôn nồng nhiệt càng trở nên triền miên. Cô bị rút đi y phục trên người, da thịt khi anh đụng chạm, đều như cháy rồi.

Cô bưng lấy đầu đang làm càn trước ngực cô của anh, thấp giọng nói: “Chân của anh không thể động...”

“Bộ phận anh nên động cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, nếu như anh không thể động, em có thể.” Anh đem cô ôm đến trên người, một động tác khiến cho cô hiểu rõ ý tứ của anh.

Cô đỏ mặt, nhưng không có cự tuyệt anh, cô vươn tay như nữ chiến sĩ đẩy ngã anh trên giường, từ môi của anh bắt đầu hôn dọc xuống.

Một đêm kia, anh thành tù binh của cô, chiến lửa một đêm không nghỉ.

Vì vậy, ngày hai phần khế ước kia đưa đến, Tống Ẩn Nhi và Thác Bạt Tư Công công chứng kết hôn.

Bọn họ tìm Lâm thư kí và La Luân làm nhân chứng, mà hai người bọn họ đối với lời mời này đều cảm thấy thập phần vinh hạnh.

Hôn lễ tuy đơn giản, nhưng Tống Ẩn Nhi hoàn toàn có thể cảm nhận được kích động của Thác Bạt Tư Công, bởi vì bàn tay anh nắm chặt tay cô một mực không ngừng run rẩy.

Cô biết rõ đó là bởi vì anh rốt cục có người nhà, mà cô cũng tính toán làm cho bên cạnh anh có càng nhiều người quan tâm anh — cho nên, cô mời đám đồ đệ của cô đến trong nhà Thác Bạt Tư Công thay bọn họ quản lý cơm, chuẩn bị cùng các cô, Lâm thư kí và La Luân tiến hành một bữa tiệc tối vui vẻ.

Thác Bạt Tư Công tuy cực độ không thích ứng không gi¬an của mình có nhiều người xông vào như vậy, nhưng, vì khiến cô vui, tự nhiên vẫn đồng ý.

Lúc này, trước khi bắt đầu tiệc cưới, Thác Bạt Tư Công và Tống Ẩn Nhi đang ngồi trong phòng, xem người đại diện đồ cổ lấy ra khế ước và bản chép tay cổ.

Thác Bạt Tư Công vừa nhìn thấy phần khế ước bằng máu thì chẳng những da đầu run lên, toàn thân còn nổi da gà lên.

Bởi vì anh biết rõ phần khế ước này nhất định thoát không được quan hệ với anh, có lẽ thật là thư bằng máu năm đó tự tay viết xuống.

Tống Ẩn Nhi cảm giác được tâm tình anh kích động, cô vươn tay khấu chặt mười ngón với anh, cho anh biết cô một mực làm bạn ở bên cạnh anh.

“Đây quả thật là nhân duyên rất khó được, tôi cũng là lần đầu tiên đụng phải tên trên văn tự cổ hoàn toàn giống bên vợ chồng mua.” Người đại diện đồ cổ vừa cười vừa nói. "Bên trong văn tự, nói về thâm tình của Thác Bạt Tư Công đối Tống Ẩn Nhi năm đó. Bất quá, người hiện đại chúng ta thật sự là không có cách nào khác hiểu rõ đến tột cùng là yêu đến tình trạng gì, mới có thể nguyện ý đời đời kiếp kiếp đoản thọ của mình, chỉ vì cùng người yêu gặp lại.”

Thác Bạt Tư Công không có nói tiếp, bởi vì tất cả chú ý của anh đều đặt ở trên khế ước máu.

Người đại diện đồ cổ thấy thế, đành phải lúng túng cười theo, cúi đầu dò xét tay của mình.

“Thật ngại, Thác Bạt tiên sinh đang tự hỏi một chuyện. Cám ơn anh chạy một chuyến này, phần khế ước cổ này thật là lễ vật kết hôn rất trân quý.” Tống Ẩn Nhi vội vàng đứng dậy nắm tay người đại diện đồ cổ. "Lâm thư ký sẽ xử lý chuyện tiếp theo với anh.”

Người đại diện đồ cổ gật đầu rời đi, Tống Ẩn Nhi thì ngồi trở lại bên cạnh anh.

“Anh... Tên của anh là ai đặt? Thác Bạt không phải dòng họ thông thường.” Tống Ẩn Nhi hỏi, cố gắng muốn giúp anh phân rõ giới tuyến với “Thác Bạt Tư Công” trong khế ước bằng máu.

“Đó là một cô nhi viện thành lập hơn một trăm năm, nghe nói người thành lập lúc trước là vì kỷ niệm ‘Thác Bạt Tư Công’, gương mặt Á châu ở nước ngoài không nhiều lắm, cho nên ta liền được đặt theo tên của anh, trở thành một loại kỷ niệm.”

“Thác Bạt Tư Công kia sống đến mấy tuổi?”

“Hơn ba mươi tuổi đã qua đời.”

Tống Ẩn Nhi bỗng dưng rùng mình một cái, không khỏi cầm chặt tay của anh.

“Sức mạnh phần khế ước màu này thật sự lớn đến vậy? Người gọi Thác Bạt Tư Công thật sự đều đoản mệnh sao?” Thác Bạt Tư Công không thấy cô, chỉ là ánh mắt tan rã nhìn phần công văn.

“Này!” Tống Ẩn Nhi nâng mặt của anh lên, bắt buộc anh nhìn vào mắt cô. "Chuyện của Thác Bạt Tư Công khác em không trông nom, nhưng anh không dễ dàng nguyện ý bắt đầu có tiếp xúc với người ngoài, thật vất vả tìm về một ít ‘vị người’, không cho phép anh không để ý em!”

“Anh làm sao có thể không để ý tới em?” Anh ngẩng đầu nhìn qua đôi mắt long lanh loé sáng của cô, thanh âm lại đột nhiên nghẹn ngào. "Anh chỉ muốn... Chỉ là...”

Thác Bạt Tư Công bỗng dưng ôm cô vào trước ngực, không dám cho cô chứng kiến hốc mắt đang đỏ lên của anh.

“Anh chỉ cảm thấy lòng đau đớn, cảm thấy anh không nên sau mỗi lần gặp lại cô, đều phải rất nhanh chết đi. Mà ở trước khi anh còn chưa tìm được cách giải quyết, anh cũng chỉ có thể mỗi một đời, mỗi một thế đều lặp lại dày vò như vậy...”

Tống Ẩn Nhi nghe đến chóp mũi đau xót, đem cả khuôn mặt vùi sâu vào trước ngực của anh.

“Em nghĩ, anh đã chấp nhất đối với cô như vậy, lại quyết định muốn đời đời kiếp kiếp tìm cô, cho nên anh nhất định sẽ quen tay hay việc, thời gi¬an mỗi một thế tìm được cô cũng nhất định sẽ càng lúc càng nhanh, như vậy bọn họ có thể có được càng nhiều thời gi¬an gần nhau.” Cô càng nói lòng càng chua xót, nước mắt nhịn không được đổ rào rào liều mình rơi xuống.

“Anh nghĩ, anh biết rõ mục đích tồn tại của cảnh trong mơ và những đồ cổ này.” Anh đột nhiên cầm bờ vai của cô, lớn tiếng nói ra.

“Nói mau.” Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn hai mắt đen thui của anh.

“Tuy anh cho phép lời nguyền máu có thể là nguyên nhân gặp lại chủ yếu của bọn họ, nhưng anh nghĩ anh cũng nhất định là liều mạng tự nói với mình, bất luận ở đâu đời nào, chỉ cần nhìn thấy một thứ gì đó, ký ức ban đầu của anh cũng sẽ bị dẫn dắt ra. Tựa như anh vừa thấy được hộp bạc tám tầng, liền bắt đầu nằm mộng, vừa nhìn thấy em đã muốn nhanh lấy em về nhà, tất cả những việc này đều là bởi vì sợ sống không dài...”

Thác Bạt Tư Công đột nhiên ngừng nói, sắc mặt xoạt trở nên trắng bệch.

Nói đến vậy, anh thật sự chính là "Thác Bạt Tư Công”!

“Em không muốn nghe những điều này.” Tống Ẩn Nhi che môi của anh, không cho phép anh nói nữa, tiện đà cầm lên bản phiên dịch một bản chép tay khác.

Người ghi bản chép tay này ghi lại kỹ càng cuộc đời Thác Bạt Tư Công và từng chút một về ma tộc, còn có một chút thuật pháp Ma tộc truyền lại, bên trong có lẽ có ghi lại phương pháp phá giải khế ước máu này.

Cô mở bản chép tay ra, nhanh chóng lật xem, tuy cô kỳ thật tuyệt không muốn tin tưởng phần khế ước máu, nhưng sự thật bày ở trước mắt!

Tất cả tất cả này, đã không thể chỉ dùng trùng hợp để giải thích.

Trong lúc đó, câu thứ nhất bên trong bản chép tay làm cho Tống Ẩn Nhi dừng động tác lại —

Lời nguyền ma tộc, đoản thọ bản thân đời đời kiếp kiếp tìm người, là thuật âm tàn quấn người nhất. Phương pháp phá giải...

Biên dịch và chú giải: dòng chữ nơi này đã bị mất.

“Đáng giận!” Tống Ẩn Nhi tức đến mắng ra, nặng nề quăng bản phiên dịch lên ghế sa lon.

Thác Bạt Tư Công nhìn cô, nhìn lại khế ước máu trong tay cô.

Anh dùng lực nhắm mắt lại, hít sâu một hơi — nếu như số mệnh chú định anh chỉ có thể có được cô một đoạn thời gi¬an ngắn, như vậy hiện tại anh làm sao cam lòng lãng phí một phút một giây?

Khi Thác Bạt Tư Công mở mắt ra lần nữa thì anh buông phần khế ước máu.

“Không sao cả, chuyện trước kia đều là quá khứ trôi qua. Hiện tại anh đây, chỉ muốn cám ơn Thác Bạt Tư Công kia để cho anh gặp em. Em thay đổi cuộc đời của anh, anh có người vợ như em, tánh mạng đã không có gì tiếc nuối.” Thác Bạt Tư Công khàn giọng nói ra, mở hai tay ra ôm chặt lấy cô.

“Cái gì gọi là không có tiếc nuối, anh đáp ứng sinh thật nhiều đứa bẻ với em.” Cô dùng hết lực lượng toàn thân ôm eo của anh, cả người kề sát trước ngực anh, hận không thể đem mình hoà vào thân thể của anh, như vậy bọn họ sẽ không cần chia lìa.

“Ngoan, anh sẽ không có chuyện gì.” Anh an ủi cô, cố gắng đè nén khó chịu trong nội tâm.

Nếu số mệnh tuỳ thời cướp đi tánh mạng của anh, như vậy anh không muốn cô sầu mi khổ kiểm, không muốn sau này mỗi một lần cô hồi tưởng lại thời gian này thì trong đầu đều là ký ức buồn khổ.

“Đúng vậy, anh nhất định sẽ sống thật tốt!” Cô nhìn anh, cố gắng muốn mình tươi cười, nhưng hết lần này tới lần khác chạy đến đều là nước mắt.

Cô căm giận lau nước mắt, bắt lấy cổ áo anh nói ra: “Hơn nữa anh vừa mới trải qua một hồi đại nạn, đại nạn không chết xác định vững chắc chính là sống đến một trăm hai mươi tuổi.”

“Đương nhiên.” Anh dùng cái trán dựa vào cô, thấp giọng nói ra.

Cô nhìn qua đôi mắt sâu và đen của anh, đau lòng muốn nứt rồi lại bất lực, chỉ có thể thống khổ mà đem mặt chôn đến trước ngực của anh.

Vì cái gì bọn họ yêu nhiều như vậy? Trải qua nhiều năm như vậy, lời thề độc của anh, hẳn là đã sớm mất đi hiệu lực mới đúng a!

Mà cô cả kết cục đời này của bọn họ cũng không dám suy nghĩ, càng không nói đến đời tiếp theo a.

“Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, tất cả mọi người đều đang đợi.” Thác Bạt Tư Công kéo qua thiết bị trợ giúp đi lại[8] của anh, nâng cái chân còn bọc thạch cao của anh đứng dậy.

Tống Ẩn Nhi chần chờ một chút.

“Hai người chúng ta tự mình ở trong phòng ăn cơm là tốt rồi, được không?” Cô chỉ muốn nắm chắc từng cơ hội ở chung với anh.

Thác Bạt Tư Công cúi người xuống, hai tay nắm bờ vai của cô, bình tĩnh nhìn cô.

Anh biết rõ cô đang suy nghĩ gì, anh cũng muốn cùng cô một chỗ. Nhưng, nếu có một ngày anh mất, những người bên ngoài kia sẽ là liều thuốc tốt giúp cô vượt qua bi thương, cho nên anh hoà mình cùng với bọn họ, muốn bọn họ có ký ức về anh chung với cô.

“Sao đột nhiên học anh làm chuyện quái gở như vậy, trước không phải một mực hi vọng anh và bọn họ tiếp xúc nhiều hơn sao?” Anh thấp giọng thúc giục cô. "Đi thôi.”

Tống Ẩn Nhi cắn môi dưới, vẫn gật đầu thuận theo ý của anh.

Nhưng mà, vượt quá ngoài ý của Thác Bạt Tư Công, bữa tiệc tối này, anh lại ăn được cực kỳ vui vẻ.

Trong lúc ăn tối, Tống Ẩn Nhi dựa vào bên cạnh anh, không chút để ý khi bị các đại thẩm giễu cợt cô yêu thảm anh. Cô chỉ là cười thay anh gắp thức ăn, tự nhiên mà nói từng chút một về cuộc sống với mọi người, ngẫu nhiên quay đầu lại hỏi ý kiến anh, giống như anh đã tham dự trường hợp như vậy vô số lần.

Mà Thác Bạt Tư Công nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn Lâm thư ký dùng cơm chung với bọn họ, La Luân thấy nụ cười trên mặt nhóm đồ đệ của cô, có nhiều lần anh không nhịn được giương khóe môi lên theo.

Anh nghĩ, có tất cả như vậy, anh cho dù chết cũng không từ. Anh chẳng qua là —

Không muốn cô sống một mình thôi...

Buổi chiều hôm sau, Tống Ẩn Nhi nhận được tin nanh Tôn Hiểu Lệ truyền đến —

Nếu cô nguyện ý đi một mình đến địa chỉ ở dưới vào lúc ba giờ rưỡi, tôi nguyện ý nói cho cô biết nguyên nhân em gái tôi tự sát chết. Tôn Hiểu Lệ.

Tống Ẩn Nhi thấy Thác Bạt Tư Công đang ngủ trưa, không muốn đánh thức anh, nhưng cô lại rất muốn vì anh mà biết rõ ràng nguyên nhân Tôn Minh Lệ tự sát. Cho nên, cô muốn Lâm thư ký nói với anh cô ra ngoài mua thức ăn, lập tức sẽ trở về, sau đó bảo La Luân chở cô ra ngoài.

Chỉ là, cô mới ngồi trên xe, liền nói hết chuyện Tôn Hiểu Lệ gửi tin nhắn cho cô với anh.

La Luân vừa nghe, lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ, muốn bọn họ đến gần địa chỉ Tôn Hiểu Lệ cho để đề phòng, hơn nữa lại hỏi thăm nơi phát ra tin nhắn uy hiếp cô đã nhận được trước kia, có tra ra được chưa.

“Bảo vệ nói bọn họ đã truy xét đến cửa hàng bán số điện thoại kia, điều tra băng ghi hình. Chậm nhất hai ngày nữa, sẽ có kết quả.” La Luân cúp điện thoại, quay đầu nói với cô.

“Cám ơn.” Tống Ẩn Nhi chắp tay trước ngực, lộ ra ánh mắt cám ơn.

“Thác Bạt tiên sinh đối với chúng tôi rất rộng rãi, chúng tôi tận trách nhiệm là nên.” La Luân đứng đắn nói, khởi động xe đi.

“Anh quả thật là thanh niên tốt đầy hứa hẹn a! Không uổng công những đồ đệ của tôi đều phía sau tiếp trước muốn giới thiệu bạn gái giúp anh.” Tống Ẩn Nhi vỗ vỗ bờ vai của anh nói ra.

“Không có a.” La Luân đỏ mặt, lại nhịn không được vừa cười vừa nói: “Bất quá, tuần sau tôi có ba bữa hẹn gặp mặt, thật sự rất khoa trương a!”

“Mẹ ơi, các cô ấy thật đúng là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, hành động nhanh chóng a.”

La Luân ha ha cười, nhưng mà rất nhanh liền thần sắc đứng đắn. "Tống tiểu thư, ngài xác định thật sự không muốn tôi cùng ngài đi gặp Tôn Hiểu Lệ tiểu thư?”

“Ngộ nhỡ anh theo cùng tôi, cô ấy đột nhiên đổi ý, không nói ra chân tướng..., vậy phải làm thế nào? Nói không chừng, cô ấy sẽ cho tôi xem nhật ký bí mật của em gái cô ấy....” Lông mày của cô nhăn lại thật sâu, đối với chuyện sẽ xảy ra thật đúng là một điểm đầu mối đều không có.

“Tôn tiểu thư có lưu lại nhật ký hay không, tôi không rõ ràng lắm, nhưng sau khi Liễu thư kí tự sát, người nhà của cô ấy tìm được một quyển nhật ký, bên trong ghi lại tình cảm của cô ấy và người yêu bị ngăn trở, thống khổ giãy dụa. Nhật ký chỉ đến trước một tháng khi cô ấy còn sống, không ghi chép nữa.” La Luân vừa lái xe vừa nói.

Tống Ẩn Nhi nhìn gò má của anh, trong đầu có hai dây điện đột nhiên thông điện — cô nhớ rõ trước một tháng Liễu Phân tự sát, đúng thời gi¬an là Tôn Minh Lệ tự sát.

“Tiểu La, xin hỏi một chút! Khi Liễu phân và Tôn Minh Lệ gặp mặt thì có gì kỳ quái không?”

“Hẳn là không có a, phải là gật đầu chào hỏi a.”

“Nhưng, ở trung học bọn họ thật là chị em tốt, thái độ gặp mặt như vậy, thật sự rất kỳ quái.”

“Có lẽ sau đó các cô ấy cãi nhau a.” La Luân nghĩ ra được cái giải thích này.

Tống Ẩn Nhi nắm chặt nắm tay, trái tim đập mạnh, cảm thấy kết luận trong đầu cô thật là vớ vẩn, nhưng lại có chút ít khả năng.

Nhưng, hiện tại người duy nhất có thể chứng thật suy đoán của cô chỉ có Tôn Hiểu Lệ.

Xe chậm rãi ngừng lại tại bên đường.

“Đã đến.” La Luân lo lắng nhíu mày nhìn cô.”Thật sự không cần tôi cùng ngài đi lên?”

“Không cần. Tôi sẽ nói với Tôn tiểu thư, anh ở dưới lầu chờ tôi, sau khi cô ấy nghe được, hẳn là cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Bên này có một máy nghe trộm, ngài có thể giấu trong túi xách, như vậy tôi ở trong xe có thể nghe lén hai người nói chuyện.”

La Luân nói xong, rất nhanh dạy bảo Tống Ẩn Nhi làm sao đem máy nghe trộm đặt ở trong túi xách của cô, cũng khảo nghiệm thông tin chút, lúc này mới dám để cho cô rời đi.

“Tôi cảm thấy mình như nữ gián điệp.” Tống Ẩn Nhi sờ soạng máy nghe trộm, hai mắt đều tỏa sáng.

“Tôi nghe Lâm thư kí nói, mảnh đất Tôn tiểu thư hướng vào không tiêu thụ được. Cô ấy đã vay vài triệu, hiện tại có lẽ là muốn cầu cứu với ngài.” La Luân nói ra.

“Cám ơn, trong nội tâm của tôi nhiều ít nắm chắc rồi, không có vấn đề.” Tống Ẩn Nhi vỗ ngực, cười hì hì xuống xe.

Đi qua phòng bảo vệ, đăng ký tên, Tống Ẩn Nhi kỳ thật lại yên tâm một chút, có nhiều người làm chứng như vậy, trừ phi Tôn Hiểu Lệ phát rồ, nếu không hẳn sẽ không ra tay bất lợi với cô.

Tống Ẩn Nhi bấm thang máy lên lầu mười, từ thang máy trong suốt nhìn ra hoa viên điêu khắc trong đình viện phía dưới. Nhờ khu nhà cao cấp của Thác Bạt Tư Công cho, hiện tại cô đã dần dần quen thế giới của kẻ có tiền.

Cô đi ra thang máy, Tôn Hiểu Lệ đã đợi tại cửa ra vào.

Tống Ẩn Nhi nhìn ra được tươi cười của Tôn Hiểu Lệ có chút cứng ngắc, hiển nhiên cũng không phải quen vẻ mặt tươi cười, vì vậy cô trả lại một cái tươi cười tự nhiên, hi vọng đối phương có thể tự tại một chút.

“Cám ơn cô nguyện ý đi một chuyến này, mời bên này.” Tôn Hiểu Lệ nói ra.

“Không khách khí. Tôi chỉ thật là hiếu kỳ, chị có chuyện gì không thể nói ở trước mặt Thác Bạt Tư Công?” Tống Ẩn Nhi đi vào trong nhà quý khí bức người của Tôn Hiểu Lệ, chọn chỗ gần cửa nhất ngồi xuống.

“Tống tiểu thư muốn uống ly cà phê không?” Tôn Hiểu Lệ đứng ở bên người cô hỏi.

“Không được, chúng ta trực tiếp vào đề chính đi.” Tống Ẩn Nhi nhìn mắt Tôn Hiểu Lệ, thẳng đến cô chuyển mắt, ngồi xuông đối diện cô.

“Tôi không biết Tống tiểu thư có biết rõ chuyện gần đây tôi đầu tư thất bại hay không.” Tôn Hiểu Lệ nắm chặt hai tay, thần sắc bi thương nói.

“Hơi có nghe thấy.”

“Nhưng, tôi nghĩ cô nhất định không biết tôi và em gái đều là nữ nhi của vợ nhỏ. Em gái của tôi khi còn sống là người ủng hộ tôi nhất, mà cô ấy sở dĩ nguyện ý gả cho Thác Bạt tiên sinh, cũng là vì muốn cho tôi trở nên nổi bật trong gia đình.” Tôn Hiểu Lệ ngồi thẳng người, gương mặt bắt đầu trở nên có chút kích động.

“Cho nên?” Tống Ẩn Nhi không hiểu nháy mắt.

“Tôi muốn mời cô nói tốt vài câu trước mặt Thác Bạt tiên sinh thay tôi, chỉ cần anh nguyện ý thả ra lời đồn, nói ‘Khách sạn Hans’ có thể đầu tư khối đất đó, người đầu tư cho tôi cũng sẽ không rút vốn, bên ngân hàng cũng sẽ nguyện ý thư thả một ít kỳ hạn trả nợ nữa...”

“Vì cái gì tôi cần nói ngọt thay chị? Em gái của chị đã rời đi, mà cô ấy thậm chí còn không có chính thức gả cho anh.” Tống Ẩn Nhi cắt đứt lời của cô, con ngươi trắng đen rõ ràng yên lặng nhìn cô.

Tôn Hiểu Lệ khẽ động khóe môi, nhìn bờ vai của cô nói: “Ngay từ đầu mặc dù em gái của tôi bởi vì muốn giúp tôi mà gả cho Thác Bạt tiên sinh, nhưng về sau cô ấy tự sát cũng là bởi vì không chiếm được tình yêu của Thác Bạt tiên sinh, cho nên tuyệt vọng rời đi. Tôi không muốn Thác Bạt tiên sinh bận tâm hoặc đau lòng, cho nên mới phải lén tìm cô nói. Tôi nghĩ, em gái của tôi trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ hi vọng Thác Bạt tiên sinh trợ giúp tôi...”

Nói nhảm! Trong đầu Tống Ẩn Nhi hiện lên ý nghĩ này, nhưng cũng biết Tôn Hiểu Lệ nhất định là bởi vì chó vào đường cùng mới có thể tìm tới cô. Mà lúc người đang nóng vội, có lẽ dễ dàng nói ra lời thật hơn —

“Tôn tiểu thư.” Tống Ẩn Nhi đột nhiên nhíu mặt lại, che ngực, vẻ mặt kinh hoàng hỏi thăm: “Tối hôm qua tôi mơ thấy em gái chị và Liễu Phân.”

“Cô... Cô nói cái gì!” Tôn Hiểu Lệ đột nhiên kinh nhảy người lên, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch. "Cô... Hai người họ có nói cái gì hay không?”

“Em gái của chị nói cô ấy là bởi vì không thể ở chung với Liễu Phân mà tự sát. Mà Liễu Phân thì là không đành lòng để em gái của chị một mình ở thế giới kia, cho nên mới không muốn sống một mình.” Cô mắt cũng không chớp nhìn Tôn Hiểu Lệ.

Tôn Hiểu Lệ bỗng dưng cúi đầu xuống, toàn thân bởi vì cố nén tâm tình mà không ngừng run rẩy.

“Tôi nói hẳn là đúng chứ? Bọn họ còn nói hai người bọn họ từ trung học đã là một đôi.” Tống Ẩn Nhi nói ra.

“Hai người họ vốn không nên cùng một chỗ!” Tôn Hiểu Lệ bật thốt lên nói ra, nước mắt đã như vỡ đê mà ra. "Từ trung học thì tôi đã biết rõ tình huống của hai người họ rồi, cho nên mới bảo mẹ cho em gái ra nước ngoài. Nếu như chuyện em gái là đồng tính truyền ra ngoài, phòng chúng tôi còn có mặt mũi gặp người sao? Bác gái bên kia đều đang chờ xem trò cười của chúng tôi...”

Tôn Hiểu Lệ nói xong lời cuối cùng, đột nhiên lên tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa như xưng tội tiếp tục nói —

“Thật vất vả, em gái của tôi học thành về nước rồi, nhưng nó lại bị chứng u buồn. Tôi nghĩ tất cả biện pháp, đem nó đẩy đến bên cạnh Thác Bạt Tư Công, nghĩ kết hôn có lẽ sẽ làm cho nó đỡ hơn. Ai biết Liễu Phân lại là thư kí của Thác Bạt tiên sinh, hai người bọn họ vừa thấy mặt, lại bắt đầu lén qua lại! Lúc ấy tôi tức điên rồi, nói cho em gái tôi biết nếu nó không chia tay với Liễu Phân, tôi liền đưa nó ra nước ngoài, ai biết hôm sau nó liền làm việc ngốc...”

Tôn Hiểu Lệ nói xong, bụm mặt bắt đầu khóc rống nghẹn ngào, khóc đến hoàn toàn không có cách nào khác mở miệng nói chuyện.

“Sau khi cô ấy tự sát, Liễu Phân có tới tìm chị không?”

“Cô ta có đi tìm. Hơn nữa lúc ấy cô ta còn ‘cố ý’ không cẩn thận lộ ra miếng đất ở phân bộ Đài Đông của ‘Khách sạn Hans’ có thể sẽ trúng tuyển bình chọn. Cho nên, tôi mới có thể thấy cái mình thích là thèm, vội vã tìm người gom tài chính mua đất...” Trong mắt Tôn Hiểu Lệ hiện lên một tia hận ý. "Ai biết tất cả đều là âm mưu của Liễu Phân, cô ta là vì trả thù tôi không cho hai người bọn họ cùng một chỗ, cô ta muốn tôi suy sụp!”

Tống Ẩn Nhi cố ý phụng phịu, thử hỏi thăm: “Vậy lúc trước chị truyền tin nhắn đe dọa tôi, còn tìm người tông Thác Bạt Tư Công, vậy là ý tứ gì?”

“Cô đang nói cái gì?! Tôi không có làm những chuyện kia! Tôi nợ em gái của tôi một cái mạng còn chưa đủ sao? Sau khi nó đi, tôi mỗi ngày đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ...” Tôn Hiểu Lệ ôm hai tay, bộ dáng giỏi gi¬ang vào lúc này đã hoàn toàn rút đi, chỉ còn lại có một cái thể xác bị thống khổ ép tới thở không nổi.

Tống Ẩn Nhi cắn môi, nhìn bộ dáng thống khổ của cô, nhịn không được gắn lời nói dối có thiện ý.

“Em gái của chị và Liễu Phân muốn tôi nói cho chị biết, chỉ cần chị sống thật tốt, không cần phải so đo danh lợi nữa, các cô ấy sẽ tha thứ cho chị.”

“Tôi sao có thể không so đo? Ngộ nhỡ tôi bị hạ, những người dưới tôi cũng đều bị hạ rồi, bọn họ cũng là người có gia đình a!” Tôn Hiểu Lệ lau nước mắt, ánh mắt cầu xin nhìn cô.

“Thác Bạt Tư Công sở dĩ có thể được đến tín nhiệm của ‘Khách sạn Hans’, cũng là bởi vì anh làm việc đều không thiên vị, hiện tại cũng không thể vì ngươi phá lệ. Nhưng —” Tống Ẩn Nhi thở dài, thật sự là không đành lòng. "Nhưng tôi sẽ hỏi thăm anh, có phương thức nào khác có thể trợ giúp chị không.”

“Cám ơn.” Tôn Hiểu Lệ vọt tới trước mặt cô, kích động bắt lấy tay của cô.

“Sự tình thành công lại cám ơn ta a.” Tống Ẩn Nhi vỗ vỗ vai của cô, nhẹ giọng nói: “Danh lợi tài phú cái gì cũng không mang đi được, tựa như chị giúp em gái dự đoán tiền đồ vinh hoa phú quý tốt đẹp, cô ấy cũng đã đến Thiên đường rồi, cho nên đừng tham nhiều như vậy a.”

“Hiện tại tôi chỉ hy vọng em gái của tôi có thể còn sống, cùng người yêu nó ở chung...” Tôn Hiểu Lệ nói đến đây, nước mắt lại như vỡ đê lần nữa.

Lòng Tống Ẩn Nhi có ưu tư đỏ mắt, nhẹ gật đầu, hướng cô phất phất tay rồi, xoay người bước ra ngoài cửa —

Lúc này cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng gặp Thác Bạt Tư Công, nói cho anh biết chân tướng này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment