Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 10 - Lấy Chút Lợi Tức

Đã hai tuần trôi qua kể từ cái đêm hai ông cháu bị tập kích, cuộc sống của Tần Nhiễm cũng đã có nhiều sự xáo trộn đáng kể.

Bởi vì tu vi của ông nội tăng lên chóng mặt nên địa vị của liên minh tu tiên cũng thay đổi, các thế lực trước đây xem liên minh tu tiên là quả hồng mềm bây giờ lại nơm nớp lo sợ sẽ bị báo thù. Rất nhiều tu tiên giả nghe đến chuyện này cũng đến nương nhờ liên minh tu tiên, chính vì thế mà dạo gần đây ông nội bận đến không có thời gian nghỉ ngơi. Trước kia ông nội từng mơ ước liên minh tu tiên sẽ phát triển trở thành mái nhà chung của tu tiên giả khắp nơi, bây giờ ước mơ đó cũng xem như đã thành sự thật.

Bất ngờ là học viện ma pháp lại không tiếp tục tìm đến báo thù hai ông cháu nàng. Có lẽ việc mất đi một phó viện trưởng và vô số giáo viên cũng đã khiến bọn họ e dè.

Liên minh tu tiên phát triển, ông của nàng là minh chủ, hơn nữa tu vi của nàng cũng được xem là cao thủ top đầu trong liên minh. Nhưng giờ đây nàng lại trông giống như một tên trộm, lén lén lút lút đi ngoài đường như sợ người khác bắt gặp.

Nguyên nhân không phải đâu xa, chính là nhờ ân của cái tivi dâm tặc kia. Cái tivi này từ sau khi đến ở nhà nàng, ngày nào cũng liên tục xem phim, hơn nữa chính là cái loại khiến người ta phải ngượng đến đỏ mặt. Một thiếu nữ mới lớn như nàng làm sao có thể chịu đựng được cái âm thanh ghê tởm đó hằng ngày kia chứ? Đáng hận hơn chính là những âm thanh này lại bị nhiều người xung quanh nghe thấy. Ông nội thì thường xuyên ở lại đạo trường, vì vậy chỉ còn mỗi mình nàng ở nhà, khỏi phải nghĩ cũng biết ai là người bị nghi oan lúc này.

“Hừ! Ta đấm, ta đá, ta đập chết ngươi!”

Tần Nhiễm nghĩ đến mà lòng ngập tràn căm phẫn, bàn tay nàng tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang dùng quyền cước để hành hạ cái tivi dâm tặc kia.

“Muội muội, ngươi là đang muốn giết ai vậy?”

Đang hưng phấn trong suy nghĩ của bản thân, một tiếng nói vang lên sau lưng khiến Tần Nhiễm giật mình. Theo phản xạ, nàng lập tức xoay người, vận linh khí tung một chưởng về phía đối phương.

“Muội muội hạ thủ lưu tình, là ta đây. Ngọc Lưu Ly đây.”

Trước khí thế của Tần Nhiễm, nữ nhân kia hai tay ôm lấy đầu cúi xuống, miệng không ngừng kêu lên.

Tần Nhiễm cũng nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương. Lúc này nàng liền thu chưởng lại, miệng không ngừng càu nhàu.

“Lưu Ly tỷ, tỷ đường đường là đại tiểu thư Ngọc gia, lén lén lút lút như vậy để làm gì? Nếu không phải ta thu tay kịp lúc thì tỷ đã bị thương rồi.”

“Đúng đúng, là do ta a. Nha đầu ngươi bây giờ tu vi cao thâm rồi, một chưởng đánh ra liền có thể giải quyết được ta. Đa tạ muội muội đã nương tay.”

Ngọc Lưu Ly lườm Tần Nhiễm một cái, giọng đầy vẻ oán trách nói.

“Không có, không có. Ta nào có ý trách tỷ tỷ đâu. Tỷ tỷ vĩnh viễn là thần tượng của ta mà.”

Tần Nhiễm lập tức ôm lấy cánh tay Ngọc Lưu Ly nịnh nọt.

Ngọc gia vốn cũng là một gia tộc tu tiên, gia chủ của Ngọc gia cũng là bằng hữu của Tần Hạc. Ngọc Lưu Ly lại là đại tiểu thư của Ngọc gia, không những tư chất cực cao mà còn hiền lành, dịu dàng, hơn nữa nàng luôn bao che cho Tần Nhiễm mỗi khi nàng gây họa. Chính vì vậy mà nàng luôn là thần tượng của Tần Nhiễm từ bé đến giờ.

“Đúng rồi Lưu Ly tỷ, ta có thể đến chỗ của tỷ ở vài ngày có được không?”

Vốn Tần Nhiễm hôm nay lén ra ngoài là muốn tìm thuê nhà để ở, bây giờ gặp Ngọc Lưu Ly ở đây thì tốt quá rồi. Vừa có thể ở chỗ tỷ tỷ chơi, vừa có thể tránh được cái tivi dâm tặc kia, đúng là vẹn cả đôi đường.

“Đến chỗ ta ở? Có lẽ không được rồi.”

Ngọc Lưu Ly thở dài đáp.

“Tỷ gặp khó khăn gì sao? Là kẻ nào dám bắt nạt tỷ, ta tìm hắn tính sổ .”

Mỗi lần gặp Ngọc Lưu Ly, Tần Nhiễm đều thấy nụ cười luôn ở trên môi của nàng. Nhưng giờ đây nụ cười đó khá gượng gạo, khi chú ý kỹ, Tần Nhiễm còn phát hiện nàng có thêm một lớp phấn để che phần bị sưng trên mắt. Dường như là nàng đã khóc rất nhiều mới nên nông nỗi như vậy.

“Cảm ơn muội, ta không sao. Ta…”

Ngọc Lưu Ly còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tần Nhiễm ngắt lời.

“Tỷ không nói ta sẽ đi tìm ông của tỷ hỏi cho ra nhẽ.”

Tần Nhiễm biết Ngọc Lưu Ly bình thường cho dù người khác có mắng chửi, nàng ta cũng sẽ không oán trách nữa lời. Cũng chính vì cái tính này mà nàng phải chịu không ít thiệt thòi, những lúc như vậy đều là Tần Nhiễm đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.

“Được rồi, ta nói, ta nói là được. Đừng gây khó dễ cho ông nội của ta.”

Ngọc Lưu Ly biết Tần Nhiễm nói thì sẽ làm. Nếu như nàng ta thực sự đến tìm ông nội sẽ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.

“Năm ngày nữa ta phải gả cho người khác, lần này đến tìm muội cũng vì báo tin này.”

“Gả cho người khác? Tỷ gả cho ai?”

Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly thường xuyên nói chuyện với nhau, dường như nàng chưa thấy nàng ta thân thiết với người con trai nào cả. Bây giờ lại đùng một cái lại cưới, chẳng lẽ…

“Muội nghĩ đi đâu vậy. Ta không có!”

Thấy Tần Nhiễm dùng ánh mắt nhìn trên xuống dưới, rồi lại nhìn chằm chằm vào bụng mình. Ngọc Lưu Ly làm sao không hiểu trong đầu muội muội mình nghĩ gì. Lúc này, khuôn mặt nàng chỉ còn là một màu đỏ, giận dỗi đáp.

“Phù! Không có là tốt rồi. Muội vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn bế con hộ tỷ đâu.”

“Cảm ơn muội.”

Ngọc Lưu Ly mỉm cười đáp. Nàng là người thông minh, làm sao không hiểu được Tần Nhiễm chỉ là muốn tâm trạng nàng thoải mái hơn kia chứ.

“Được rồi, vậy tỷ có thể nói cho ta biết chồng sắp cưới của tỷ là ai chưa?”

Thấy Ngọc Lưu Ly tâm trạng đã tốt hơn, lúc này Tần Nhiễm lại tiếp tục hỏi.

“Là tam công tử của Minh gia.”

“Cái gì? Tỷ đừng nói với ta chính là cái tên khốn ăn chơi trác táng đó chứ!”

Tần Nhiễm lập tức nắm chặt lấy vai của Ngọc Lưu Ly hỏi lại một lần nữa. Sau khi nhận được cái gật đầu của nàng ta, lúc này nàng không kìm được cảm xúc liền tức giận mắng chửi.

“Chết tiệt! Trưởng bối nhà tỷ điên hết rồi hay sao lại gả tỷ cho tên khốn ấy.”

Minh Không, tam công tử Minh gia mặc dù tu vi thấp kém nhưng lại là đứa con của người vợ mà gia chủ Minh gia yêu thương nhất. Người này thường ngày vô cùng hống hách, việc ác gì cũng dám làm. Phàm là nữ nhân bị hắn nhìn trúng đều bị cưỡng ép làm vợ. Nhưng khi kẻ này chơi chán lại đem cho đám bạn bè và người hầu làm nhục. Mỗi người đều bị cưỡng ép đeo vòng cổ do đám nhà khoa học chế tạo, cho dù muốn chết cũng không làm được.

“Không được! Ta nhất định phải tìm ông nội của tỷ làm cho ra lẽ.”

Tần Nhiễm xem Ngọc Lưu Ly như tỷ tỷ ruột của mình, làm sao có thể để nàng dâng vào miệng cọp được.

“Ta cầu xin muội, chuyện này cho dù thế nào cũng không được nói với ông nội của ta.”

Ngọc Lưu Ly lập tức kéo Tần Nhiễm trở lại. Sợ Tần Nhiễm lại tiếp tục làm loạn, lúc này nàng mới cẩn thận giải thích mọi chuyện với nàng ta.

Ông nội của Ngọc Lưu Ly là Ngọc Kỳ Lân, vốn là cao thủ Nguyên Anh cảnh. Lần này ông cùng những người trong gia tộc đi vào trong bí cảnh chạm trán với đám dị năng giả. Ngọc Kỳ Lân mặc dù có thể đánh lui được đám dị năng giả nhưng cũng trúng phải băng độc của một dị năng giả cấp 6. Băng độc này cực kỳ bá đạo, cho dù là dùng đan dược hay dược liệu gì cũng không khiến tình trạng của ông khá hơn được. Ngọc gia lúc này mới tìm đến Minh gia để cầu xin bọn họ sử dụng Thú Hỏa để cứu Ngọc Kỳ Lân. Minh Không vốn đã thèm muốn Ngọc Lưu Ly từ lâu, bây giờ cơ hội dâng đến của, hắn liền bắt cha hắn đưa ra điều kiện lấy nàng làm vật trao đổi.

Chuyện này trên dưới Ngọc gia đều không dám cho Ngọc Kỳ Lân biết. Bởi vì tất cả đều biết Ngọc Kỳ Lân rất yêu thương cháu gái mình, cho dù ông ta có chết cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Nhưng Ngọc gia nếu mất đi cường giả Nguyên Anh cảnh tọa trấn thì chắc chắn sẽ bị các thế lực khác thôn tính. Chính vì vậy mà sau khi suy nghĩ rất nhiều, Ngọc Lưu Ly liền đồng ý. Cho dù không phải vì gia tộc thì có thể cứu được ông nội, nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Tần Nhiễm nghe xong cũng âm thầm cảm phục Ngọc Lưu Ly. Nàng ta mặc dù bên ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ. Từ bé đến giờ, cho dù có chuyện gì thì nàng ta cũng vui vẻ mỉm cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ta phải rơi lệ.

“Phu quân của ta sao? Phu quân của ta không cần quá anh tuấn, cũng không cần quá mạnh mẽ, quyền quý. Chỉ cần là một người yêu thích âm nhạc giống ta, luôn quan tâm đến ta là ta đã mãn nguyện rồi.”

Tần Nhiễm nhớ lại những lời của Ngọc Lưu Ly nói trước kia. Một ước mơ quá đỗi nhỏ bé như vậy mà ông trời cũng không đáp ứng được, lại phải bắt nàng gả cho tên dâm tặc khốn nạn đó.

“Đúng rồi! Dâm tặc!”

Nhắc đến “dâm tặc” trong đầu Tần Nhiễm liền lóe lên một ý nghĩ.

“Lâm tặc? Muội muốn đi bắt lâm tặc hay sao?”

Ngọc Lưu Ly ngạc nhiên nhìn Tần Nhiễm hỏi. Nha đầu này tự dưng lại nhắc đến lâm tặc, lại hưng phấn như vậy. Chẳng lẽ là muốn tìm đám đó trút giận sao?

“Không có, là dâm tặc. Đi theo muội, muội biết có tên dâm tặc có thể giúp được chúng ta.”

Mặc cho Ngọc Lưu Ly trong đầu toàn là dấu hỏi, Tần Nhiễm vô cùng hưng phấn kéo Ngọc Lưu Ly đi cùng.

Chỉ cần ngọn lửa đủ mạnh là có thể giải được băng độc. Mà ngọn lửa mạnh nhất chính là của cái tên đang ở ké nhà nàng rồi. Cho hắn ở nhờ mấy ngày nay, cũng đến lúc lấy chút lợi tức rồi.

Bình Luận (0)
Comment