Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 12 - Công Tử Rời Rừng

“Tỷ tỷ, những gì ta dặn tỷ đã nhớ rõ chưa. Tỷ nhắc lại cho ta xem nào.”

Trước khi đẩy cửa tiến vào, Tần Nhiễm không quên nhắc nhở Ngọc Lưu Ly một lần nữa.

“Công tử thực lực thông thiên nhưng chỉ thích sống cuộc sống của người bình thường, không nên đề cập quá nhiều đến chuyện tu tiên giả, sẽ khiến ngài ấy không vui. Cái này muội đã bắt ta đọc đi đọc lại hơn mười lần rồi, ta cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể quên được.”

Ngọc Lưu Ly giận dỗi đáp.

“Ta là sợ công tử không vui sẽ không giúp tỷ mà thôi.”

Tần Nhiễm lè lưỡi đáp.

Đẩy cửa tiến vào bên trong, cả hai lập tức ngạc nhiên khi thấy trên bàn ngoài sân có đặt sẵn một ấm trà và ba cái ly. Lúc này, Nguyễn Nam ở bên trong nói với ra.

“Đến rồi thì mau ngồi vào bàn trước đi, ta chuẩn bị một chút đồ rồi sẽ ra ngay.”

Lời của Nguyễn Nam giống như sét đánh ngang tai của cả hai vậy. Bọn họ hôm nay vì có việc gấp mới đến đây, không ngờ công tử đã sớm chuẩn bị trà cho bọn họ. Nói như vậy, e rằng công tử đã sớm biết việc bọn họ sẽ đến vào hôm nay từ trước rồi.

Nghe tiếng hai người thì thầm to nhỏ bên ngoài sân, Nguyễn Nam âm thầm thở dài. Vốn hắn đã phát hiện hai người cứ thì thầm to nhỏ trước cửa nhà của mình từ lâu, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cả hai tiến vào. Vì quá nhàm chán, lại thêm trời hôm nay khá đẹp nên hắn mới quyết định bày bàn trà bên ngoài. Không ngờ sau khi bày xong xuôi vẫn chưa thấy cả hai tiến vào.

“Để hai người đợi lâu rồi!”

Sau khi nhìn tác phẩm của mình, Nguyễn Nam mới hài lòng bê ba đĩa bánh ra ngoài.

“Công tử, ta tới giúp ngài.”

Tần Nhiễm vốn quen biết Nguyễn Nam, tính cách lại vô tư nên liền xông xáo chạy đến giúp đỡ. Trong khi đó, Ngọc Lưu Ly chỉ biết đứng một chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn vị công tử trước mặt nàng.

“Đúng rồi công tử, giới thiệu với ngài, đây là Ngọc Lưu Ly, nàng ta là tỷ tỷ tốt nhất của ta.”

Vừa rồi Tần Nhiễm bị hấp dẫn bởi mùi thơm của thứ bánh trên tay Nguyễn Nam mà quên mất Ngọc Lưu Ly. Lúc này trở lại bàn, nàng liền nhanh nhẹn giới thiệu nàng ta với Nguyễn Nam.

“Chào Ngọc tiểu thư, ta là Nguyễn Nam. Rất vui được…”

“Chào công tử, ta là Ngọc Lưu Ly. Rất vui được gặp…”

Vốn cả hai đều muốn cúi đầu chào cho phải phép, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai liền chạm vào nhau khiến họ bỗng chốc chững lại một hồi. Cho dù là lời nói ra cũng không thành câu.

Vì bị Tần Nhiễm liên tục nhắc nhở nên Ngọc Lưu Ly có chút hồi hộp khi gặp Nguyễn Nam. Nhưng khi gặp hắn rồi, cảm giác hồi hộp kia không những mất đi mà lại càng tăng thêm. Từ ánh nhìn đầu tiên, Ngọc Lưu Ly cảm thấy công tử vô cùng anh tuấn, nụ cười của ngài ấy vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Tâm trạng của Nguyễn Nam cũng không khác Ngọc Lưu Ly là mấy cả. Hắn có thể đưa tay lên trời thề, đây chính là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp từ trước đến giờ. Mấy cái mĩ từ gì mà “hoa nhường nguyệt thẹn”, “chim sa cá lặn”, “hồng nhan họa thủy” e rằng cũng không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng.

Điều kỳ lạ hơn là, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, bọn họ đều cảm thấy dường như đối phương vô cùng thân thuộc với mình.

“Khụ… khu! Hai người không định ngồi à?”

Cái không khí đầy màu hồng kia bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng ho của Tần Nhiễm. Tần Nhiễm biết làm bóng đèn là không tốt, nhưng nếu nàng không làm thì bọn họ e rằng sẽ đứng đây cả ngày mất.

“Thật ngại quá. Hai vị tiểu thư, mời ngồi.”

Nguyễn Nam nhanh chóng trẫn tĩnh lại. Cộng cả hai kiếp người, hắn cũng hơn 40 tuổi, không ngờ lại làm ra hành động mất mặt đến như vậy. Nhưng cho dù là thế, khi ngồi xuống, hắn vẫn không quên liếc nhìn Ngọc Lưu Ly một cái, đúng lúc đó lại bắt gặp Ngọc Lưu Ly cũng đang nhìn hắn. Thành ra không khí xung quanh lại trở nên ám muội hơn lúc trước.

Tần Nhiễm nhìn cảnh này cũng chỉ biết ôm đầu than khổ mà thôi. Một người là vị công tử cao cao tại thượng trong mắt nàng. Một người là vị tỷ tỷ đã khiến biết bao nhiêu nam nhân trên đại lục say đắm. Không ngờ lúc này cả hai lại giống như một cặp đôi mới lớn trước mặt nàng.

“Điều này quả thật… quả thật quá kích thích mà.”

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Tần Nhiễm cảm thấy vô cùng hào hứng. Nếu như có thể khiến hai người thành một cặp thì chuyện nhờ vả công tử cũng dễ dàng hơn rồi. Có suy nghĩ này trong đầu, Tần Nhiễm liền quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình.

Nhưng diễn biến tiếp theo khiến cho Tần Nhiễm thiếu chút nữa tức đến nổ phổi. Hai người này cho dù nàng cứ cố gắng thế nào cũng vẫn tỏ ra ngượng ngùng như trước. Công tử ở sâu trong rừng tu luyện không nói đến, đáng giận hơn chính là vị tỷ tỷ thông minh nhanh trí thường ngày của nàng cũng hệt như vậy. Điều này khiến cho Tần Nhiễm liền có suy nghĩ bỏ cuộc ngay lúc này. Buồn chán, nàng lại để ý đến thứ bánh công tử mang ra, từ từ xúc một thìa cho lên miệng.

“Ưm! Công tử, đây là loại bánh gì vậy? Ngon quá đi!”

“Đây gọi là bánh kem, là loại bánh ngọt được rất nhiều cô gái ở quê hương ta ưa thích.”

Hôm nay Nguyễn Nam bỗng dưng thèm ăn bánh kem nên liền theo trí nhớ mô phỏng lại, không ngờ lại có thể nhận được lời khen của Tần Nhiễm. Điều này khiến cho hắn vô cùng vui mừng.

Thầy Tần Nhiễm hết lời khen ngợi như vậy, Ngọc Lưu Ly cũng hiếu kỳ muốn thử một chút. Miếng bánh vừa cho vào miệng khiến cho nàng kinh ngạc không thôi.

Lớp bánh mềm mại, béo ngậy kèm với một lớp kem trắng thanh ngọt khiến cho nàng cảm thấy bản thân như được bao phủ bởi những đám mây. Càng kinh ngạc hơn chính là lượng linh khí khổng lồ mà loại bánh này đem lại. Sinh ra trong một gia tộc tu tiên, nàng cũng từng dùng không ít đan dược và bổ dược, nhưng những thứ đó tuyệt không thể so sánh với loại bánh này.

Trước khi đến đây, nàng có chút hồ nghi lời nói của Tần Nhiễm. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, công tử so với tưởng tượng của nàng còn khủng bố hơn rất nhiều.

“Công tử, lần này ta đến đây mong công tử giúp ta một việc.”

Biết được sự lợi hại của công tử, Ngọc Lưu Ly cũng không còn băn khoăn gì nữa. Nếu công tử ra tay, ông nội nàng chắc chắn sẽ được chữa khỏi, mà nàng cũng không cần phải lấy tam công tử của Minh gia.

“Nhờ ta sao?”

Nguyễn Nam có chút ngạc nhiên đáp. Chuyện của tu tiên giả không giải quyết được, một phàm nhân như hắn có thể giải quyết hay sao?

“Không giấu gì công tử, ông của ta không biết bị làm sao, cả người liền trẻ nên lạnh lẽo, tay chân tê cứng không thể cử động được. Chúng ta đã đi khắp nơi để chữa trị nhưng không thể chữa khỏi. Tần lão có nói với ta, công tử biết chút ít y thuật nên liền đến đây để cầu xin công tử ra tay cứu giúp.”

Ngọc Lưu Ly là người vô cùng thông minh. Nếu như công tử muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, nàng ta tuyệt sẽ không khiến ngài ấy mất hứng. Vốn chuyện băng độc của dị năng giả cấp 6 qua lời nàng cũng liền biến thành một loại bệnh lạ.

“Hóa ra là đến cầu thuốc.”

Không biết tại sao, khi nghe Ngọc Lưu Ly giải thích xong, Nguyễn Nam lại cảm thấy hụt hẫng.

“Theo tình trạng mà cô miêu tả, ta nghĩ có lẽ ông nội cô bị nhiễm phong hàn rồi.”

“Công tử đã có thể đoán được bệnh tình của ông nội ta, tiểu nữ mặt dày mong công tử ra tay cứu giúp.”

Mặc dù không biết “phong hàn” trong lời của công tử là gì, nhưng ngày ấy có thể nói ra thì chắc chắn ngài ấy có cách chữa trị. Lúc này, nàng liền ra sức để cầu xin Nguyễn Nam.

“Được rồi, vậy các cô chờ một chút, ta đi lấy ít thuốc để các cô đem về.”

Người ta đã cầu xin như vậy, Nguyễn Nam cũng không thể không ra tay giúp đỡ. Cũng may trong rừng thảo dược không thiếu, điều chế một số loại thuốc trị phong hàn là điều vô cùng dễ dàng.

“Bệnh tình của ông nội ta vô cùng nguy kịch, mong công tử đích thân đến nhà ta ra tay.”

Mặc dù nói thuốc của công tử có thể chữa trị được cho ông nội, nhưng vạn nhất bọn họ dùng sai thuốc sẽ khiến tình trạng ông nội càng nguy kịch hơn mà thôi. Nếu như mời công tử đích thân ra tay, như vậy mới có thể khiến nàng an tâm hơn được.

“Đến nhà của cô sao?”

Nguyễn Nam nghe xong lời cầu xin của Ngọc Lưu Ly thì liền do dự. Hệ thống đã cảnh báo hắn không được rời khỏi rừng, nếu không hậu quả rất khó lường. Chính vì vậy mà lâu nay cho dù nhàm chán thế nào hắn cũng không rời khỏi đây. Mặc dù cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng hắn cũng không thể lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn được.

“Công tử, tiểu nữ cầu xin ngài.”

Thấy Nguyễn Nam đắn đo suy nghĩ, Ngọc Lưu Ly liền gấp gáp quỳ xuống cầu xin. Tần Nhiễm thấy vậy cũng liền nói thêm vào.

“Công tử, xin ngài hãy giúp tỷ ấy. Vì để cứu được ông nội mà người nhà tỷ ấy phải chấp nhận gả tỷ ấy cho một tên súc sinh. Nếu như ngài không ra tay cứu giúp thì tương lai của tỷ ấy sẽ ra sao đây? Ô… ô… ta thật không muốn nghĩ nữa… hức hức.”

Tần Nhiễm không ngại thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Nàng không thương tiếc kể tam công tử Minh gia kia là kẻ khốn nạn như thế nào, lại kể về một Ngọc Lưu Ly bất hạnh ra sao. Vừa kể, nàng ta vừa khóc vô cùng thương tâm. Điều này khiến cho không chỉ Nguyễn Nam mà cả Ngọc Lưu Ly cũng cảm thấy hoài nghi, liệu bản thân thực sự đáng thương đến như vậy sao?

“Chuyện này…”

Sau câu chuyện của Tần Nhiễm kể, Nguyễn Nam liền có chút thương xót. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lại hiếu thuận như vậy, nếu gả cho tên cặn bã kia quả thực vô cùng đáng tiếc. Đúng lúc hắn quyết định thử liều một chút thì bảng thông báo của hệ thống lại hiện lên.

“Kích phát nhiệm vụ đặc biệt: vì thương xót cho số phận của thiếu nữ đáng thương. Ký chủ hãy mau chóng đến chữa trị cho ông nàng.

Hoàn thành nhiệm vụ: một phần quà ngẫu nhiên.

Không hoàn thành nhiệm vụ: túc chủ sẽ bị tịch thu 2/3 số điểm hiện có.”

“Không phải ngươi bảo ta không được rời khỏi rừng, bây giờ lại bắt ta đi. Hệ thống ngươi là muốn giết ký chủ sớm hay sao?”

Mặc dù đã có ý định đi cứu người nhưng Nguyễn Nam vẫn không quên mắng chửi hệ thống. Dù sao thường ngày cũng bị nó trêu tức, hiếm khi có cơ hội để trút giận, Nguyễn Nam sao có thể bỏ qua.

“Ký chủ an tâm, một chút khó khăn này bổn hệ thống sẽ đại phát từ bi giúp ngươi một lần. Ngươi cứ an tâm mà xuống núi đi.”

Có đánh chết Nguyễn Nam cũng không tin có ngày cái hệ thống khốn kiếp này lại có lòng thương người như vậy. Mặc dù cái hệ thống này miệng mồm rất gợi đòn nhưng lời nói tuyệt đáng tin. Nếu như có nó bảo hộ thì hắn sẽ không phải lo lắng vấn đề an nguy của bản thân.

“Được rồi, các cô đợi ta một lát. Ta chuẩn bị đồ rồi đi theo các cô.”

Mặc dù xác định đối phương chỉ nhiễm phong hàn nhưng Nguyễn Nam cũng phải chuẩn bị một chút để phòng tình huống bất trắc. Ngay khi hắn định xoay đi thì liền bị một cơ thể mềm mại ôm lấy.

“Công tử! Cảm ơn ngài rất nhiều.”

Nguyễn Nam đây là lần đầu tiên được tiếp xúc thân mật với một người con gái. Thân thể ấm áp, hơi thở, mùi hương, thậm chí ngay cả cảm giác mềm mại trước ngực mình, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng được.

Không chỉ Nguyễn Nam hay Tần Nhiễm mà ngay đến cả bản thân Ngọc Lưu Ly cũng không ngờ bản thân lại có hành động này. Ban đầu, vì quá vui mừng nàng không nghĩ ngợi nhiều liền ôm lấy đối phương. Đến khi tỉnh táo lại thì khuôn mặt nàng đã đỏ ửng lên rồi.

“Ta… ta ra phía trước chờ công tử.”

Ngọc Lưu Ly lập tức buông Nguyễn Nam ra rồi xoay người chạy thẳng ra cửa. Tần Nhiễm gọi như thế nào cũng không nghe, hết cách nàng đành phải xin phép Nguyễn Nam rồi đuổi theo.

Phải mất rất lâu sau, Nguyễn Nam mới có thể bình tĩnh và ôm túi đồ của mình ra ngoài. Nhưng khi chạm mặt với Ngọc Lưu Ly, tình cảnh lúc nãy khiến cho mặt hắn có chút đỏ lên. Ở bên kia, Ngọc Lưu Ly cũng không khác gì so với hắn.

“Đại ca, đại nhân hắn thực sự rời rừng rồi sao?”

Ở một bên, Sói Đần nhìn ba người rời đi, giọng đầy kinh ngạc nói.

“Việc này dường như là sớm hơn so với dự tính đúng không?”

Hổ Đần cũng lập tức chen lời vào.

“Các ngươi đừng nhiều chuyện nữa. Tất cả đều do sắp xếp của ngài ấy, chúng ta cứ làm tốt công việc canh giữ nơi này là được.”

Lời của Sư Đần khiến cả hai liền tỉnh ngộ. Đúng vậy! Nếu bọn chúng không muốn bị vặt lông thì tốt nhất là làm tốt nhiệm vụ canh giữ khu rừng này.

Bình Luận (0)
Comment