Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 16 - Làm Đạo Lữ Được Không?

“Ta thật sự không cố ý.”

Nhìn Ngọc Lưu Ly chạy đi, Nguyễn Nam bỗng thấy có chút áy náy trong lòng. Nhưng cho dù hắn thực sự vô tình thì cũng chẳng ai tin cả.

“Hóa ra đây là lý do công tử từ chối ngồi với bọn ông.”

Cả Tần Hạc lẫn Ngọc Kỳ Lân đầu có suy nghĩ này trong đầu.

Ngọc Kỳ Lân vui mừng bao nhiêu thì Tần Hạc lại tỏ ra buồn chán bấy nhiêu. Thử nghĩ mà xem, cháu gái ông mặc dù không xinh đẹp và lễ phép như Ngọc Lưu Ly, nhưng ít nhất Tần Nhiễm cũng là một trong những mỹ nhân xinh đẹp nhất ở thành phố này. Hơn nữa, nó còn là người quen công tử trước Ngọc Lưu Ly. Ấy vậy mà…

Càng nhìn biểu hiện đắc thắng của Ngọc Kỳ Lân, Tần Hạc lại càng tức giận hơn. Nhưng trong thoáng chốc, trong đầu ông liền nảy lên một suy nghĩ.

“Nếu không làm cả thì làm thứ cũng không sao nhỉ?”

Đúng vậy a! Công tử tài giỏi như vậy, có thêm vài đạo lữ cũng không phải điều kỳ lạ. Nói như vậy là cháu gái ông vẫn còn cơ hội.

Nguyễn Nam không biết bản thân nghiễm nhiên đã bị người khác gán cho cái danh cháu rể. Lúc này, hắn vì quá chén mà đầu óc có chút mơ hồ.

Nguyễn Nam không biết buổi tiệc hôm ấy hắn đã uống bao nhiêu rượu, hắn chỉ nhớ lúc hắn còn thoải mái cười nói, đám trưởng bối trên bàn đã gục từ bao giờ. Hắn cũng không biết bản thân làm thế nào về đến phòng mà Ngọc Kỳ Lân đã sắp xếp cho hắn, chỉ biết rằng lúc này, hắn cảm thấy có chút lạnh nên liền tỉnh giấc.

“Ngọc tiểu thư, cô muốn làm gì!”

Vừa tỉnh giấc, hắn thấy một thân thể xinh đẹp uyển chuyển đang ở trên người mình. Bàn tay đối phương đang từ từ cởi y phục của hắn ra. Giật mình, hắn lập tức giật cổ áo lại rồi lùi vào bên trong góc giường. Điệu bô này trông thật giống như mấy cảnh cưỡng bức dân nữ trong phim trước kia mà hắn từng xem. Có điều, lần này nhân vật chính lại chính là hắn.

“Công tử, ngươi thấy ta có đẹp không?”

Ngọc Lưu Linh ngồi ở cạnh giường liếc mắt đưa tình cùng hắn, chiếc lưỡi thon dài kia khẽ đưa ra liếm nhẹ bờ môi đỏ mọng của nàng.

“Ngọc tiểu thư xin tự trọng.”

Mặc dù Ngọc Lưu Linh cũng là mỹ nữ cực phẩm, nhưng Nguyễn Nam lại không hề có hứng thú với nàng. Thậm chí, hắn còn có chút ghét bỏ nữ nhân này. Nếu không phải vì nàng ta là muội muội của Ngọc Lưu Ly, hắn đã sớm đá nàng ta ra ngoài rồi.

“Tự trọng? Công tử nói đùa rồi. Ta chỉ là đang bày tỏ lòng ngưỡng mộ với công tử mà thôi.”

Ngọc Lưu Linh lại tiếp tục lấn tới.

Nguyễn Nam lúc này phát hiện bản thân căn bản không còn chỗ nào để lui lại cả. Bất đắc dĩ, hắn đành đẩy Ngọc Lưu Linh ra. Mặc dù hắn chỉ dùng một lực rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến Ngọc Lưu Linh ngã ngửa ra sàn nhà.

“Công tử, người từ chối ta như vậy, chẳng lẽ trong lòng đã có người thương rồi hay sao?”

Ngọc Lưu Linh tỏ vẻ ủy khuất nói.

Nguyễn Nam vốn muốn định đến xem tình hình của Ngọc Lưu Linh, nhưng khi nghe nàng ta hỏi xong, hắn bỗng chốc trầm ngâm suy nghĩ. Người thương? Hắn có sao? Kiếp trước thì không nói, nhưng kiếp này hắn chỉ ở trong rừng, lấy đâu ra người để thương nhớ kia chứ? Trong khi đầu hắn ngập tràn suy nghĩ thì bỗng dưng, hình bóng Ngọc Lưu Ly lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Thấy Nguyễn Nam không phản bản câu hỏi của mình, cộng thêm biểu hiện tại bữa tiệc của hắn. Ngọc Lưu Linh có thể khẳng định trong đầu hắn chắc chắn có một người. Lúc này, nàng ta liền phá lên cười.

“Ha ha, vốn nghĩ dựa vào mị lực của bản thân có thể dụ dỗ được ngươi, không ngờ ngươi lại nặng tình với ả ta như vậy.”

“Ngọc tiểu thư, ta không hiểu cô đang nói gì cả.”

“Ngươi không hiểu hay là cố tình không hiểu? Cũng đúng. Ả hồ ly tinh kia rất biết cách quyến rũ nam nhân. Chắc chắn ả đã khiến ngươi dục tiên dục tử không biết bao nhiêu lần rồi đúng không?”

Tiếng cười của Ngọc Lưu Linh càng lúc càng lớn hơn. Trong giọng nói còn pha thêm chút căm hận.

“Đủ rồi! Lưu Ly không phải là người như vậy!”

Bản thân Nguyễn Nam vốn tính nhẫn nhịn cực kỳ tốt, nhưng không hiểu tại sao, khi đối phương nhắc đến Ngọc Lưu Ly, hắn lại cực kỳ phẫn nộ. Lúc này, đôi mắt hắn ngập tràn lửa giận. Hắn đang rất muốn ra tay đánh người.

“Ha ha, tức giận rồi sao? Nhưng ngươi có thể làm gì được ta kia chứ?”

Mặc kệ ánh mắt đầy phẫn nộ của Nguyễn Nam đang nhìn mình, Ngọc Lưu Linh vẫn tiếp tục trêu tức hắn.

“Cô có thể cút ra ngoài được rồi.”

Nguyễn Nam rốt cuộc cũng đành phải nhịn xuống. Ở đây là Ngọc gia, đối phương lại là muội muội của Ngọc Lưu Ly. Tuy đối phương nói những lời rất khó nghe nhưng hắn cũng không muốn để Ngọc Lưu Ly phải khó xử.

Ngọc Lưu Linh không ngờ đối phương lại có thể nhẫn nhịn đến mức như vậy. Nhưng như vậy thì sao? Nàng ta có hàng ngàn cách để có thể chọc giận đối phương. Lúc này, nàng ta dùng hai tay xé rách phần y phục bên ngoài ra, bên trong lúc này chỉ còn một chiếc áo yếm nhỏ đủ để che cảnh xuân bên trong.

“Ngươi nói xem, nếu ta hét lên thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Ta không nhớ bản thân đã đắc tội với cô từ lúc nào.”

Nguyễn Nam có ngu ngốc đến mức nào cũng biết. Đối phương không phải đến để nói xấu Ngọc Lưu Ly trước mặt hắn mà chính là đến để tính kế với hắn.

“Có trách là trách ngươi là bằng hữu với ả ta mà thôi.”

Ngọc Lưu Linh khinh miệt cười. Nàng ghét cay ghét đắng Ngọc Lưu Ly, chính vì vậy mà tất cả bằng hữu của Ngọc Lưu Ly đều là bằng hữu của nàng. Hơn nữa, nàng chưa từng thấy Ngọc Lưu Ly đỏ mặt trước bất kỳ nam nhân nào ngoài hắn. Mặc dù không hề có bất cứ hảo cảm nào với Nguyễn Nam, nhưng nàng ta nhất định phải khiến Ngọc Lưu Ly phải đau khổ.

“Dường như cô rất tin tưởng vào kế hoạch của mình nhỉ.”

Trái với tưởng tượng của Ngọc Lưu Linh, Nguyễn Nam lúc này lại bình tĩnh đến khác thường. Nhưng nàng lại cho rằng, hắn chỉ đơn giản là đang nghĩ cách kéo dài thời gian mà thôi.

“Tại sao không? Ngươi nghĩ một kẻ lạ mặt mới đến Ngọc gia hôm nay và nhị tiểu thư Ngọc gia. Ai sẽ là người đáng tin hơn?”

Ngọc Lưu Linh nhếch môi khinh thường đáp. Nhưng nàng ta vừa dứt lời, sau lưng lại vang lên một tiếng nữ nhân.

“Tất nhiên là công tử đáng tin hơn.”

Ngọc Lưu Linh bị tiếng nói làm cho bất ngờ, lúc quay lại thì đã thấy Ngọc Lưu Ly đứng sau lưng nàng từ bao giờ.

“Ngươi, ngươi tới đây từ bao giờ.”

Ngọc Lưu Linh kinh hãi nói. Mặc dù biết thực lực của Ngọc Lưu Ly hiện giờ cao hơn mình, nhưng nàng vạn lần không ngờ đến, đối phương lại có thể dễ dàng xuất hiện sau lưng mà bản thân không hề hay biết.

“Đủ để nghe hết cái âm mưu bẩn thỉu của ngươi.”

Ngọc Lưu Ly lạnh lùng đáp. Nàng rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao Ngọc Lưu Linh lại ghét cay ghét đắng nàng như vậy. Cho dù bản thân nàng có đối tốt với nàng ta như thế nào, chung quy vẫn chỉ nhận lại sự thù hận của đối phương.

“Tốt! Tốt! Đôi gian phu dâm phụ các ngươi cứ chờ đấy!”

Ngọc Lưu Linh đang muốn rời đi thì “bốp” một tiếng. Nàng ta liền bị Ngọc Lưu Ly một chưởng đánh bay ngược trở lại.

“Ta có nói để ngươi đi chưa?”

Từ bé đến giờ, cho dù Ngọc Lưu Linh có quá đáng như thế nào, Ngọc Lưu Ly vẫn không hề oán trách một lời. Nhưng hôm nay, nàng ta lại dám tính kế với công tử. Đây dường như đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Ngọc Lưu Ly rồi.

“Phụt! Hự…”

Một chưởng kia, Ngọc Lưu Linh không thể phản kháng. Lúc này, nàng ta đau đớn ôm lấy bụng, miệng phun ra một ngụm máu.

“Lần trước bảo ngươi xin lỗi công tử, ngươi vẫn chưa làm. Bây giờ lại còn muốn trốn?”

Bộ dáng lạnh lùng của Ngọc Lưu Ly khiến cho Ngọc Lưu Linh cảm thấy khiếp sợ. Nhưng nàng ta vẫn không chịu khuất phục, đôi mắt ngập tràn lửa giận nhìn Ngọc Lưu Ly.

Từ bé đến giờ, Ngọc Lưu Ly chưa từng đánh Ngọc Lưu Linh, nhưng nàng biết, nếu cứ tiếp tục nuông chiều nàng ta, e rằng một ngày nào đó nàng ta sẽ mang họa đến cho Ngọc gia. Lúc này, nàng hạ quyết tâm phải giáo huấn nàng ta. Nhưng khi một chưởng kia định đánh xuống thì liền bị một bàn tay giữ lại.

“Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi.”

Thấy Ngọc Lưu Ly đã thu linh khí lại, Ngọc Lưu Linh lập tức bò dậy rồi chạy ra khỏi phòng. Vì công tử đã lên tiếng, Ngọc Lưu Ly cũng không tiếp tục làm khó nàng ta. Mặc dù vậy nhưng trong thâm tâm nàng lại rất biết ơn công tử. Bởi vì nếu ra tay, nàng thực sự cũng sẽ rất đau lòng.

“Cũng may là Ngọc tiểu thư đến đúng lúc.”

Khi Ngọc Lưu Linh rời đi, lúc này Nguyễn Nam mới lúng túng buông tay Ngọc Lưu Ly ra và nói.

“Đã làm phiền công tử nghỉ ngơi rồi.”

Ngọc Lưu Ly khách sáo đáp.

Không khí giữa cả hai lúc này vô cùng ngại ngùng. Hỏi thăm một lát, Ngọc Lưu Ly cũng rời đi để Nguyễn Nam nghỉ ngơi.

Mặc dù hôm nay xảy ra chuyện, nhưng lại khiến Ngọc Lưu Ly cảm thấy rất vui. Vốn nàng nghe nói công tử uống say nên muốn đến xem tình hình của ngài ấy thế nào, không ngờ lại bắt gặp chuyện này.

“Lúc nãy, công tử đã gọi tên mình rồi nhỉ?”

Nghĩ đến lời nói lúc nãy của công tử khi bảo vệ mình, hai má Ngọc Lưu Ly lại bất giác đỏ lên.

Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Nguyễn Nam đã nghe thấy tiếng đập cửa. Mở cửa phòng ra, trước mặt hắn lúc này là một bé gái tầm mười tuổi, hình như hắn nhớ đây là Tiểu Hoanh, nữ hầu của Ngọc Lưu Ly thì phải. Khi vừa thấy hắn, Tiểu Hoanh lập tức gấp gáp nói.

“Công tử, mau… mau đi cứu tiểu thư.”

Lúc này, không kịp để cho Nguyễn Nam kịp định thần. Tiểu Hoanh liền cầm tay kéo hắn đi.

“Lưu Ly, Lưu Linh tuy không phải muội muội ruột thịt của ngươi, nhưng dẫu sao cũng mang họ Ngọc. Ngươi tại sao có thể vì một nam nhân mà ra tay nặng như vậy chứ?”

Ngọc Lưu Thành ngồi trên ghế không ngừng lên tiếng oán trách.

“Đúng vậy! Tiểu tử kia muốn cưỡng bức Lưu Linh đã đành, người làm tỷ tỷ như ngươi không giúp nó thì thôi đi lại đi tiếp tay cho người ngoài. Thử hỏi công lý ở đâu chứ?”

Ngọc Thiên Lý cũng lên tiếng phụ họa.

“Cha, mẹ. Hai người đừng trách tỷ tỷ nữa. Có trách thì trách tên khốn kia dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tỷ ấy mà thôi.”

Ngọc Lưu Linh khuôn mặt đẫm lệ đứng một bên uất ức nói.

“Gia chủ. Ngọc Lưu Ly quá đáng như vậy, xin ngài hãy ra tay trừng phạt nó. Đòi lại công đạo cho Lưu Linh.”

“Còn cả tên tiểu tử kia nữa. Nhất định phải bắt hắn đền tội.”

“Mong gia chủ làm chủ cho Lưu Linh.”

Rất nhiều người đồng thanh hô lớn.

Vừa sáng sớm, Ngọc Lưu Thành cùng gia đình đã kéo theo rất nhiều trưởng lão đến tìm Ngọc Kỳ Lân để cáo trạng. Nhưng ông ngàn lần không ngờ, người bị cáo trạng lại chính là công tử và đứa cháu ông yêu thương nhất.

Mặc dù ông biết, hơn chín mươi phần trăm chuyện này là bịa đặt. Nhưng vết thương trên người Ngọc Lưu Linh chính là do Ngọc Lưu Ly ra tay. Hơn nữa, ông càng không ngờ Ngọc Lưu Thành lại có thể lôi kéo được nhiều trưởng lão như vậy. Trước sức ép của nhiều người, Ngọc Kỳ Lân cũng đành rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

“Lưu Ly, cháu có lời gì để nói không?”

Câu hỏi của Ngọc Kỳ Lân, Ngọc Lưu Ly cũng không biết nên trả lời ra sao. Đối phương chủ động tố giác, lại kéo theo nhiều người như vậy. Cho dù nàng nói nói thế nào cũng đều khiến tình hình thêm tệ hơn mà thôi. Đúng lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng nam nhân.

“Ngọc gia chủ. Để ta nói có được không?”

Nguyễn Nam trên đường đi đã được nghe Tiểu Hoanh thuật lại mọi chuyện. Hắn không ngờ Ngọc Lưu Linh lại vô sỉ đến như vậy. Nhưng cho dù đối phương có hành động gì, hắn cũng đều có cách đối phó.

“Hóa ra là hắn.”

“Trông cũng khôi ngô tuấn tú, không ngờ lại làm ra chuyện cầm thú như vậy.”

“Tất cả im hết cho ta.”

Rất nhiều tiếng xì xào bàn tán đều im bặt bởi tiếng quát của Ngọc Kỳ Lân. Mặc dù nói ông không thể làm chủ chuyện này nhưng ông cũng sẽ không để bọn họ làm khó công tử được.

“Công tử…”

Ngọc Lưu Ly thấy Nguyễn Nam đến liền có chút áy náy nói. Nhưng lúc này, nàng lại thấy hắn nháy mắt ra hiệu, điều này khiến tim nàng lại đập mạnh hơn một nhịp.

“Gia chủ, ta có cái này muốn ngài xem.”

Nguyễn Nam từ trong túi móc ra một cái điện thoại đưa đến cho Ngọc Kỳ Lân.

Lúc Nguyễn Nam móc cái điện thoại ra, mặt của cả nhà Ngọc Lưu Thành bỗng dưng biến sắc. Ngay cả Ngọc Lưu Linh cũng không ngờ rằng đối phương lại có thể quay lại lúc nào mà nàng không hề hay biết.

Chiếc điện thoại này vốn là của Tần Hạc lúc tối tặng cho hắn để tiện liên lạc. Hôm qua hắn nhân lúc Ngọc Lưu Linh không để ý để đặt điện thoại quay lại. Vốn hắn không muốn đem thứ này ra, nhưng đối phương đã ép hắn như vậy, hắn cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù ở khá xa không thể thấy hình ảnh nhưng đối với tu tiên giả, nghe âm thanh từ khoảng cách này là chuyện dễ dàng. Không cần phải nói, tất cả cũng biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua rồi.

“Lưu Thành, ngươi còn lời nào để nói không?”

Ngọc Kỳ Lân xem xong đoạn phim liền tức giận quát. Dẫu ông sớm biết sự thật không như lời của Ngọc Lưu Linh nhưng khi tận mắt chứng kiến, ông lại càng thêm thất vọng về đứa cháu này của mình.

“Chát!”

Một âm thanh chói tai vang lên. Tất cả lúc này đều ngỡ ngàng nhìn Ngọc Lưu Linh đang tay ôm lấy má, hai mắt ngấn lệ. Mà người ra tay không ai khác chính là Ngọc Lưu Thành.

“Thưa cha, con trai có mắt như mù. Vì thứ nghịch tử này mà nghi oan cho công tử và Lưu Ly. Xin cha trách tội.”

Chỉ một câu nói, Ngọc Lưu Thành đã đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngọc Lưu Linh. Điều này khiến cho Nguyễn Nam và những người khác đều nhìn ông ta bằng đôi mắt kinh tởm.

“Ngọc gia chủ, làm phiền suốt một đêm rồi. Hôm nay ta xin phép được trở về. Hẹn ngày khác gặp lại.”

Chuyện Ngọc gia, Nguyễn Nam cũng không tiếp tục xem vào nữa. Bệnh cũng đã chữa xong rồi, hắn cũng đến lúc phải về thôi. Nếu không hệ thống lại cằn nhằn hắn mất.

“Lưu Ly, con đi tiễn công tử một đoạn.”

Ngọc Kỳ Lân thở dài phất tay nói. Vốn muốn tranh thủ lôi kéo công tử để tạo mối quan hệ với Ngọc gia, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Mặc dù công tử không có ý tính toán nhưng e rằng ngài ấy cũng cảm thấy vô cùng thất vọng với Ngọc gia rồi.

“Công tử, chuyện hôm nay quả thực xin lỗi ngài.”

Khi tiễn Nguyễn Nam đến cổng nhà, Ngọc Lưu Linh liền cúi đầu xin lỗi.

“Cô xin lỗi ta làm gì, cũng không phải lỗi của cô.”

Nguyễn Nam mỉm cười đáp.

“Ngài cũng không nên trách Lưu Linh. Từ bé nó đã được nuông chiều nên suy nghĩ có chút nông nổi.”

Nhìn vẻ mặt của Ngọc Lưu Ly, Nguyễn Nam có chút mềm lòng. Cô gái này cũng thật là, cho dù bị người ta tính kế đến như vậy cũng đứng ra nói giúp cho đối phương.

“Không sao, chuyện này ta đã sớm không để trong lòng nữa rồi.”

Ban đầu, Nguyễn Nam chỉ có chút tức giận mà thôi, hắn cũng không muốn so đo với Ngọc Lưu Linh làm gì. Hơn nữa, bị chính cha ruột của mình đánh trước mặt nhiều người, đó có lẽ là trừng phạt đích đáng cho nàng ta rồi. Hy vọng sau chuyện này, nàng ta sẽ thực sự biết ai mới là người tốt với mình.

Sau khi chào tạm biệt, Nguyễn Nam cũng đi vào nhà. Nhưng khi hắn vừa bước đi liền bị một bàn tay nắm lại. Bất ngờ, hắn quay lại thì thấy Ngọc Lưu Ly đang cúi gằm mặt xuống. Không biết qua bao lâu, nàng liền lấy hết can đảm ngẩng mặt lên nói.

“Công tử! Ta có thể làm đạo lữ của ngài được không?”

P/s: sr hôm nay mình phải chuẩn bị để mai cúng giỗ nên ra chương hơi trễ một chút. Bù lại chương này sẽ dài hơn chương bình thường ạ. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment