Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 36 - Ta Không Muốn Xa Chàng

Đã ba giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi thí luyện thứ ba bắt đầu. Lúc này, người mặc áo choàng đen mới từ từ mở mắt ra.

“Ha ha, ta lại là người đầu tiên vượt qua thí luyện này. Truyền thừa bí cảnh hơn ngàn vạn năm nay cuối cùng đã thuộc về ta.”

Người này ngửa mặt lên trời cười lớn. Nhưng cho dù hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, xung quanh vẫn một bộ dáng im lặng như lúc trước. Những người xung quanh và ngay cả tòa tháp cũng không có bất cứ hành động gì đáp trả lại hắn cả.

“Ta còn tưởng người tỉnh dậy đầu tiên sẽ có màn chúc mừng hoành tráng kia chứ? Chẳng lẽ lại vô vị như vậy sao? Biết trước ta đã ở bên trong mộng cảnh chém giết thống khoái một chút nữa rồi.”

Người này lại chán nản nói.

Ngay từ khi bắt đầu không lâu, Hắc lão đã giúp hắn tỉnh táo để có thể phân biết giữa mộng cảnh và thực tại. Nhưng hắn không vội thoát ra khỏi mộng cảnh mà lại chọn trở thành một đại ma đầu chém giết khắp nơi. Nếu không phải vì bên trong bí cảnh không nhận thức được thời gian, hắn đã không thoát ra khỏi mộng cảnh sớm để phải chịu cảnh nhàm chán như vậy rồi.

“Tiểu tử, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán chi bằng đến phá rối nàng ta một chút.”

Hắc lão hiện ra trước mặt hắn rồi chỉ tay về phía một người con gái mặc đạo bào màu lam nhạt đang ngồi cách đấy không xa nói.

“Là nàng ta?”

Hiển nhiên người này cũng nhận ra người con gái này. Không những là tuyệt đại mỹ nhân, tuyệt đỉnh thiên tài mà nàng còn là một doanh nhân xuất chúng của thành phố Tân Kỳ này. Nàng không ai khác chính là Ngọc Lưu Ly.

“Bây giờ nàng ta đang ở trong mộng cảnh, chỉ cần ta tác động lên người nàng. Đến lúc đó đừng nói là ở trong mộng cảnh, ngay cả thực tại nàng ta cũng sẽ mê đắm ngươi đến chết đi sống lại mà thôi.”

Hắc lão gian tà nói.

Câu nói của Hắc lão quả nhiên khiến người này rung động. Tiếng xấu của hắn cho dù là các thành phố khác cũng có rất nhiều người biết đến, muốn cưa đổ Ngọc Lưu Ly là điều không tưởng. Ngọc gia còn có một Ngọc Kỳ Lân tọa trấn, hắn cũng không thể bắt Ngọc Lưu Ly đi được. Nhưng nếu như làm theo cách của Hắc lão, hắn thậm chí còn chẳng cần động tay chân, Ngọc Lưu Ly vẫn sẽ tự động quỳ xuống mặt hắn.

Món hời lớn như vậy, hắn làm sao có thể không động tâm. Lúc này liền lập tức đi đến chỗ Ngọc Lưu Ly.

Trước kia, hắn đã nhìn thấy Ngọc Lưu Ly trên tivi hay sách báo, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn thấy nàng từ đằng xa. Nhìn từ vị trí gần như vậy, nàng quả thực còn xinh đẹp hơn bội phần. Nếu là lúc trước, hắn chỉ muốn dùng nàng làm lô đỉnh để hút âm khí nâng cao tu vi mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy dung nhan này, hắn lại bất giác cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Tiểu tử, bây giờ tình cảm nam nữ chỉ là thứ cản trở ngươi tu luyện mà thôi. Sau này bước lên đỉnh cao của thế giới này rồi, đừng nói là nàng ta, cho dù nữ nhân xinh đẹp hơn trăm lần cũng sẽ tự sà vào lòng ngươi mà thôi.”

Nhìn biểu hiện của đối phương, Hắc lão biết hắn đã rung động trước Ngọc Lưu Ly. Nhưng ông ta đã chờ đợi mấy trăm năm nay rồi, không thể vì điều nhỏ nhặt này mà thất bại được.

Mặc dù biết cực phẩm như Ngọc Lưu Ly rất khó tìm được nhưng những gì Hắc lão nói là vô cùng chính xác. Nếu hắn có được bản lĩnh thông thiên thì mỹ nhân hay thiên hạ đều nằm trong tay của hắn.

Khi bàn tay của hắn sắp chạm vào người Ngọc Lưu Ly thì lúc này, phía sau hắn lại vang lên một tiếng quát yêu kiều.

“Ngươi muốn làm gì?”

Khi hắn chưa kịp phản ứng thì lúc này đã bị một mũi thương sắc lạnh chĩa thẳng vào yết hầu.

Tần Nhiễm sau khi thoát khỏi mộng cảnh liền tìm kiếm Ngọc Lưu Ly, đến khi phát hiện ra thì thấy một người khả nghi đang tiến lại gần nàng ấy. Lúc này nàng không nghĩ gì nhiều liền lấy thương ra để ngăn chặn đối phương.

“Vị tiểu thư này xin hãy bình tĩnh, ta thấy vị tiểu thư nằm đây trạng thái có chút không ổn nên mới đến xem một chút. Thực sự ta không hề có ý đồ gì xấu cả.”

Hành động đối phương khiến Tần Nhiễm có chút khó xử. Nhìn biểu hiện của đối phương, có lẽ nàng thực sự đã hiểu nhầm hắn. Lúc này, nàng liền cẩn thận xin lỗi đối phương rồi quay trở lại xem xét tình trạng của Ngọc Lưu Ly.

Với sự xuất hiện của Tần Nhiễm, người mặc áo choàng đen cũng nhanh chóng rời đi. Bề ngoài hắn tỏ ra lịch thiệp tạm biệt Tần Nhiễm nhưng bên trong lại âm thầm chửi 18 đời tổ tông nhà nàng. Cơ hội đã ở trong tầm tay rồi nhưng lại bị nàng ta phá đám, hắn sao có thể không tức giận được kia chứ? Nếu không phải e ngại quy định nghiêm cấm đánh nhau ở đây, hắn nhất định sẽ khiến Tần Nhiễm phải chịu đau khổ cùng cực.

Người kia rời đi, Tần Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì bây giờ nàng đang lo lắng về tình trạng của Ngọc Lưu Ly.

Người bên trong mộng cảnh tuy có thể cảm nhận rõ rệt hỉ nộ ái ố, nhưng biểu hiện ra bên ngoài như Ngọc Lưu Ly thì hoàn toàn không có bất kỳ ai.

“Những kẻ không đủ ý chí có thể mắc kẹt trong mộng cảnh, thậm chí có thể chết ở trong đó không biết chừng.”

Tần Nhiễm bất giác nhớ lại lời của ngọn tháp, nhưng nàng lập tức gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nói Ngọc Lưu Ly ý chí kém cỏi, không khác nào nói những người ở đây không đủ tư cách cả.

“Chẳng lẽ là do tu vi càng mạnh, mộng cảnh càng khó khăn hơn?”

Trong tất cả những người ở đây, tu vi của Ngọc Lưu Ly là cao nhất. Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích được nguyên nhân của chuyện này.

Nhưng cho dù biết được nguyên nhân, Tần Nhiễm ngoài việc ngồi một bên lo lắng và âm thầm động viên thì cũng chẳng giúp được gì. Có thể vượt qua mộng cảnh này hay không cũng chỉ có bản thân Ngọc Lưu Ly mới có thể làm được.

Những người tham gia thí luyện cũng bắt đầu tỉnh lại. Thời gian chỉ còn 20 phút nhưng Ngọc Lưu Ly vẫn như cũ, ngoài những biểu hiện của khuôn mặt ra thì dường như không có dấu hiệu gì cho thấy nàng sắp tỉnh lại cả.

Bên trong mộng cảnh, có người trải qua vài năm, có người lại vài chục năm nhưng đối với Ngọc Lưu Ly, nàng đã trải qua hàng vạn năm.

Thời gian đầu, nàng là một cô gái lạnh lùng sống cô độc. Thay vì cuộc sống giàu sang, danh vọng được nhiều người kính ngưỡng, nàng lại chọn làm bạn với dã thú bên trong núi rừng. Những ngày tháng buồn tẻ ấy cũng bỗng chốc qua đi khi vào một ngày, một người con trai bất ngờ từ trên trời rơi xuống hồ cá trong sân nhà nàng.

Nam nhân là thứ mà nàng cho là không cần thiết trong cuộc sống của mình. Nàng không biết đã gặp gỡ bao nhiêu, đã từ chối bao nhiêu người trong cuộc sống của mình nữa. Có lẽ là còn nhiều hơn cả số năm tháng mà nàng đã sống.

Nhưng người nam nhân kia lại cho nàng một cảm giác rất khác. Hắn hiền lành, dịu dàng, rất biết cách chăm sóc và quan tâm đến nàng. Ban đầu, nàng cảm thấy hắn rất phiền phức, nhiều lần nàng bực tức liền đuổi hắn đi, nhưng người này lại cứng đầu ra ở cùng đám thú nàng nuôi chứ nhất quyết không rời đi. Cuối cùng nàng cũng đành chịu thua và tiếp tục để hắn sống cùng mình.

Dần dần, nàng lại cảm thấy thích thú với những câu chuyện của hắn. Nàng thích nụ cười dịu dàng của hắn, nàng thích những lúc hắn hào hứng nói về tu tiên. Không biết từ bao giờ, nàng đã yêu hắn rồi.

Thời gian bên hắn chỉ vỏn vẹn 3 năm, nhưng đối với nàng nó lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Được yêu hắn, nghe những câu chuyện, ăn đồ ăn hắn nấu, đối với nàng đã là ước nguyện lớn nhất của đời mình rồi.

Chinh chiến hàng vạn năm, người chết dưới tay nàng vô số. Có lẽ vì thế mà rất nhiều người nói nàng sẽ gặp báo ứng. Nhưng nàng không hề sợ, bởi vì ngay cả thiên đạo cũng không phải là đối thủ của nàng. Bất ngờ thay, báo ứng đó lại nhắm đến người bên cạnh chứ không phải là nàng. Đó… là ngày đầu tiên nàng khóc, ngày đầu tiên nàng biết đau lòng.

“Tại sao? Tại sao lại là chàng? Tại sao không phải là ta? Mọi chuyện là do ta làm, các ngươi có giỏi thì nhắm vào ta đây này.”

Nàng ôm thân thể tiều tụy của hắn trong lòng ngửa mặt lên trời quát lớn. Tiếng quát cả nàng vang vọng khắp đại lục, nhưng hồi đáp lại cơn phẫn nộ đó chỉ có người đang ở trong vòng tay của nàng.

“Đừng khóc, nàng cười lúc nào cũng là xinh đẹp nhất.”

Hắn cố gắng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng hắn chợt nhận ra, đôi tay không còn nghe lời hắn nữa rồi.

Hắn lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng nói luôn yêu nụ cười của nàng, luôn luôn tìm mọi cách khiến nàng vui vẻ. Nhưng giờ đây, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, cả người không có sinh cơ của hắn, đôi môi nàng không thể nở được nụ cười.

“Chủ nhân, ngươi mau dừng lại đi, ngay cả ngươi cũng không thể can thiệp vào sinh tử của người từ thế giới khác đâu.”

m thanh liên tục vang lên bên tai nàng, nhưng nàng lại mặc kệ. Đối với nàng, chỉ có hắn mới là quan trọng nhất, cho dù nàng có hy sinh cả tính mạng, nàng cũng quyết để hắn được sống.

“Nếu có kiếp sau, ta nguyện có thể đổi vạn năm trường sinh để lại đổi 3 năm bên chàng.”

Nàng vuốt ve khuôn mặt đang “ngủ say” của đối phương và hôn lên môi hắn.

Ánh mắt nàng nhắm nghiền lại, người nàng trong phút chốc liền phát ra một cỗ ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy hắn.

“Đừng… ta không muốn xa chàng!”

Ngọc Lưu Ly bất ngờ thoát khỏi mộng cảnh. Xung quanh nàng lúc này không hề có bất cứ bóng dáng quen thuộc kia, chỉ có ánh mắt đầy lo lắng của Tần Nhiễm và sững sờ của những người xung quanh mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment