Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 57 - Cái Đùi Lớn

“Ta tên là Lập Nguyên… khoan đã, dường như cái đoạn giới thiệu này ta đã nói qua mấy lần rồi đúng không? Nhưng cho dù là vậy, ta cũng không thể nhịn được mà phải nói với các ngươi.”

“Ta được một người chuộc ra từ tay đám dị năng giả và nhận làm đồ đệ. Người ấy không những hiền lành tốt bụng mà y thuật cũng vô cùng tinh thông. Ta nguyện dùng tất cả sức mình để bảo hộ cho sư phụ một đời bình an. Nhưng đấy là những thứ mà ta tưởng tượng ra mà thôi.”

“Vốn ban đầu ta chỉ cho rằng Ngọc gia chủ và Tần minh chủ chỉ vì nể phục y thuật của sư phụ nên khách sáo với ngài ấy, nhưng ta đã lầm. Bọn họ căn bản không phải là nể phục mà là hoàn toàn bị khuất phục trước thực lực của sư phụ.”

“Từng là một hoàng tử, ta đã tận mắt thấy qua rất nhiều bảo bối, dược phẩm trân quý, nhưng những thứ đó so với đồ của sư phụ thì chính là rác rưởi. Ngoài đống nông cụ không rõ phẩm cấp nhưng chắc chắn vượt xa tiên khí, nhưng thứ đồ như rau củ, vật dụng trong nhà đều mang trong mình lượng linh khí thuần khiết nhất. Tất cả không chỉ có một hai món đồ mà ở xung quanh ta lúc này đều là những thứ đó.”

Vì sợ Lập Nguyên đi đường xa nên mệt mỏi, Nguyễn Nam đã bắt hắn ở lại nhà nghỉ ngơi. Không ngờ khi Nguyễn Nam vừa đi khỏi, Lập Nguyên liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang soi mói khắp cả cơ thể mình. Cho dù đã cẩn thận tìm khắp xung quanh nhà nhưng Lập Nguyên cũng không phát hiện bóng dáng của một người nào cả. Đến khi hắn tò mò chạm vào cái liềm mà Nguyễn Nam dùng để chiến đấu với Thuần công tử, lúc này cái liềm đó liền hóa thành một nam nhân cao lớn, tóc dài, toàn thân mặc y phục màu trắng, khuôn mặt đầy vẻ bực tức gắt giọng nói.

“Tiểu tử, nếu không muốn cái tay của ngươi bị cắt thành vạn mảnh thì đừng chạm vào ta.”

Lập Nguyên sợ hãi lập tức rụt tay lại nhìn người trước mặt. Uy áp tỏa ra của đối phương khiến cho Lập Nguyên không thể hít thở.

“Bạch Ly, ngươi mau thu lại uy áp của bản thân ngay đi. Ngài ấy dù sao cũng là đệ tử của chủ nhân đấy.”

Lúc này, một người con gái dung mạo tuyệt trần, dáng vẻ thanh tao nho nhã cầm một cái quạt tròn bước đến chắn trước mặt Lập Nguyên. Nhờ vậy mà hắn mới có thể hít thở một cách bình thường trở lại.

“Công tử đừng sợ, tình khí tên này vốn là vậy, người không cần phải để ý đến hắn.”

Lúc này, lại thêm một lão đầu trọc bước đến vỗ vai an ủi Lập Nguyên.

“Đúng vậy, tên này kể từ khi bị ép trở thành một cái liềm thì tính khí liền cộc cằn thô lỗ. Ngươi cứ xem hắn không tồn tại là được.”

Một nam nhân toàn thân mặc y phục đen, khuôn mặt giống hệt người trước kia xuất hiện với vẻ giọng đầy châm biếm.

“Hắc Ly, ngươi có gan thì nói thêm một câu nữa xem?”

Bạch Ly tức giận nắm lấy cổ áo Hắc Ly quát lên. Hắc Ly cũng không an phận, uy áp trên người hắn cũng bắt đầu phát ra, sẵn sàng giao chiến với đối phương bất cứ lúc nào.

“Các ngươi đánh nhau ta sẽ không ngăn cản, nhưng nếu chẳng may kinh động đến chủ nhân thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.”

Có lời nhắc nhở của nữ nhân kia liền khiến cho cả hai lập tức thu lại uy áp của mình.

“Công tử gọi là Lập Nguyên đúng không? Ta gọi là Thanh U, hiện là cây liễu ở trong vườn của chủ nhân.”

Lập Nguyên nghe xong liền nhớ lại, quả thật trong sân nhà có một cây liễu rất đẹp. Nhìn Thanh U rồi nhìn sang Bạch Ly, Lập Nguyên cũng xác định được tại sao mình lại có cảm giác bị người khác nhòm ngó rồi.

“Công tử đừng quá lo lắng, chỉ là đã lâu chủ nhân mới nhận một đồ đệ nên chúng ta cảm thấy có chút tò mò mà thôi.”

Biết Lập Nguyên suy nghĩ những gì trong đầu, Thanh U lập tức giải thích. Đối phương dù sao cũng là đệ tử của chủ nhân, xem như cũng là một nửa chủ nhân của bọn họ. Nàng không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt của hắn được.

“Cũng không biết chủ nhân nghĩ gì trong đầu, lại đi nhận một tiểu giao long làm đệ tử.”

Câu nói này của Bạch Ly được rất nhiều người xung quanh đồng tình. Luận về tu vi và tư chất, Lập Nguyên có thể là người kém nhất mà bọn họ gặp từ trước đến giờ.

“Đúng rồi! Không phải ở đây còn có tổ tiên của hắn hay sao? Để hắn ta dạy dỗ tiểu bối của mình, như vậy cũng sẽ không gây phiền phức cho công tử.”

“Tổ tiên của ta?”

Nghe lão đầu trọc kia đề nghị, Lập Nguyên cảm thấy đầu óc xoay như chong chóng. Lập Nguyên từng xem trong gia phả của mình có nhắc đến một vị tổ tiên là long tộc, nhưng vị ấy đã siêu thoát khỏi Vô Tận đại lục không còn tung tích, làm sao có thể còn ở lại nơi này được nữa?

“Tiểu tử, không cần nhìn đâu xa, ta chính là tổ tiên của ngươi đây.”

Ngay lúc Lập Nguyên còn đang tò mò về hình dạng vị tổ tiên của mình thì một tiếng nói phát ra từ phía bên trong hồ cá. Hắn cẩn thận nhìn kỹ thì quả thực bên trong có một con cá vàng đang vẫy hai cái vây như đang chào hắn.

“Tiền bối, ngài đây là…”

Có những tấm gương trước mặt, Lập Nguyên lập tức biết con cá vàng này không phải là nhân vật bình thường. Mặc dù không biết chắc đối phương có phải là tổ tiên của mình hay không nhưng hắn vẫn cẩn thận hành lễ.

“Trước kia mọi người thường gọi ta là Tổ Long.”

Lời của con cá khiến Lập Nguyên bỗng chốc sững sờ. Tổ Long chính là long tộc đầu tiên trên thế giới này, là người khai sinh ra long tộc. So với vị tổ tiên mà Lập Nguyên từng đọc được trong gia phả, vị Tổ Long này còn đáng sợ hơn rất nhiều. Còn tất cả những người ở đây, dường như ai nấy đều có vai vế ngang hàng với vị Tổ Long kia. Những tồn tại có thể dùng một ý niệm là diệt đi toàn bộ đại lục này lại cam tâm tình nguyện ở lại cái nơi chật hẹp này hay sao?

“Tiểu tử, ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì, nhưng thực lực của chủ nhân là thứ mà ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Đi theo ngài ấy, ngươi chắc chắn sẽ một bước lên trời.”

Liên tiếp những lời đường mật được rót vào tai của Lập Nguyên. Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ cho rằng đối phương đang lừa mình. Nhưng sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Nguyễn Nam, hắn đã chấp nhận những chuyện này là sự thật. Lúc này, hắn liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với bọn họ.

“Lập Nguyên bái kiến tổ tiên, bái kiến các vị tiền bối.”

“Đúng là tiểu tử hiểu chuyện. Đây là tinh huyết của ta, ngươi cứ từ từ hấp thụ, sau này ắt có thành quả.”

Con cá vàng mở cái miệng ra, một giọt máu vàng kim từ trong miệng nó lập tức bay đến tiến nhập vào người của Lập Nguyên.

Không hề có một chút kháng cự, Lập Nguyên hoàn toàn tiếp nhận giọt máu đó tiến vào trong người. Lúc này, thân thể hắn chợt phát sinh biến hóa. Toàn bộ da bên ngoài hắn mọc lên những cái vảy màu vàng kim, khí tức của hắn cũng trở nên trầm ổn hơn.

“Được rồi, mau dừng lại đi, nếu tiếp tục luyện hóa tinh huyết của ta thì ngươi sẽ bị nổ tung đó.”

Con cá vàng lập tức lên tiếng ngăn cản Lập Nguyên. Quả thật linh khí bên trong tinh huyết của Tổ Long quá mức tinh thuần, Lập Nguyên chỉ mới hấp thụ một phần ngàn thôi mà đã khiến hắn từ một giao long bé nhỏ tiến hóa thành một long tộc thực thụ. Mặc dù hắn đang rất phấn khích nhưng hắn biết, nếu như quá miễn cưỡng, lượng linh khí khổng lồ kia chắc chắn sẽ khiến hắn nổ tung như lời đối phương nói.

“Cảm tạ tổ tiên đã ban ân.”

“Được rồi, mọi chuyện sau này ngươi cứ nghe theo sự sắp xếp của Thanh U. Chuyên tâm tu luyện, đừng để mất mặt long tộc chúng ta là được.”

Con cá vàng nói xong liền chui vào bên trong ngôi nhà bằng san hô của mình. Trong khi Lập Nguyên còn đang ngơ ngác thì những người khác cũng nhanh chóng trở về vị trí cũ và biến lại thành đồ vật trước đó. Trước khi biến mất, Thanh U cũng không quen dặn dò Lập Nguyên.

“Chủ nhân muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, công tử cứ thuận theo đừng làm ngài ấy mất hứng là được.”

Lúc này, cổng nhà được mở ra, ở bên trong nhưng Lập Nguyên đã nghe thấy tiếng gọi vang vọng của Nguyễn Nam.

“Lập Nguyên, ngươi mau ra xem ta đem cái gì về cho ngươi này.”

Lập Nguyên mau chóng chạy ra nghênh tiếp, khi thấy Nguyễn Nam cầm trên tay một con rùa già, hắn đã xém chút nữa bật ngửa tại chỗ.

Con rùa trên tay Nguyễn Nam chính là Thiên Lân Cổ Quy, là một ma thú cấp 10 trong truyền thuyết từng làm mưa làm gió trên khắp đại lục. Người ta đồn đại rằng thực lực của nó vượt xa cả tu tiên giả Tiên Nhân Cảnh và đã sớm rời khỏi đại lục này. Không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại bị sư phụ bắt được.

“Sức khỏe ngươi bình phục chưa lâu, vừa hay đem con rùa này hầm canh tẩm bổ cho ngươi.”

Trong khi Nguyễn Nam đang vui vẻ hào hứng giảng giải về lợi ích của món canh rùa thì lúc này, Lập Nguyên đã hoàn toàn chết lặng. Đến giờ phút này hắn mới nhận ra, bản thân không phải là đến bảo vệ an toàn cho đối phương mà rõ ràng là đến ôm một cái đùi lớn.

Bình Luận (0)
Comment