Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, những ánh nắng sớm mang theo chút hơi sương khiến không khí có phần se lạnh. Trên cành cây, những chú chim đang muốn cất tiếng hót, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy ánh mắt đe dọa như muốn giết người của con gà trong sân thì liền ngậm chặt mồm không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Không phải bảo chúng ta sáng nào cũng phải đến đây hót cho có không khí sớm mai hay sao? Đây rõ ràng là không nói đạo lý mà.”
Mấy con chim ấm ức trong lòng nhưng không thể phát tiết. Suy cho cùng, bọn chúng cũng là cường giả nhất tay nhất chân là có thể hủy diệt một phương, bây giờ lại cam tâm tình nguyện đến làm chim hót cho đối phương nghe. Thử hỏi trên đời có mấy ai có được vinh dự lớn như vậy? Ấy vậy mà bọn họ lại đối xử thậm tệ với chúng như vậy.
Nhưng nếu có người hỏi bọn chúng có muốn thoát khỏi thân phận nô lệ như vậy hay không thì bọn chúng chắc chắn sẽ trả lời là không. Ở đây ngoài việc có lượng linh khí thuần khiết gấp vạn lần so với những nơi khác thì còn có thể thưởng thức thi kỹ và cầm kỹ tuyệt diệu của vị cao nhân kia. Mỗi một ngày ở đây đều so với việc tu hành khắc khổ hơn trăm năm so với trước kia. Có bảo bọn chúng vứt hết liêm sỉ đi chăng nữa bọn chúng cũng muốn ở lại nơi này, hằng ngày làm thú vui tiêu khiển cho cao nhân.
“Két…!”
Cánh cửa phòng của Nguyễn Nam nhẹ nhàng mở ra. Thật trùng hợp là khi hắn vừa bước đến cửa phòng, Ngọc Lưu Ly cũng cùng lúc mở cửa bước ra.
“Ngọc… Ngọc tiểu thư… chào cô.”
Nguyễn Nam không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ngọc Lưu Ly. Đồng dạng với hắn, nàng ta khi vừa thấy hắn cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.
Điều khiến bọn họ không dám đối mặt với đối phương chính là vì giấc mơ đêm qua, một giấc mơ mà chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ khiến khuôn mặt cả hai lập tức đỏ ửng. Hơn nữa, giấc mơ đó lại chân thật đến nỗi bọn họ dường như còn cảm nhận được cả sự va chạm của da thịt và hơi thở của nhau. Nếu không phải khi thức dậy, bên cạnh không có bất kỳ người nào, cả hai còn tưởng rằng đêm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ký chủ, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi vẫn nên kìm hãm dục vọng của bản thân trước thì hơn.”
Trước cái không khí đầy ám muội của cả hai, hệ thống rốt cuộc cũng không chịu nổi mà đành lên tiếng. Nó dám chắc tên ký chủ độc thân hai kiếp người này của mình vẫn đang y y với đống suy nghĩ trong đầu. Nếu không cẩn thận chấn chỉnh, e rằng người này sẽ làm ra những biểu hiện càng kỳ quặc hơn nữa mất.
Được hệ thống nhắc nhở, cuối cùng Nguyễn Nam cũng bình tâm trở lại. Mặc dù giấc mộng kia vô cùng chân thật nhưng cũng không phải là thật. Nếu hắn vẫn muốn trở thành đạo lữ của Ngọc Lưu Ly thì phải để lại ấn tượng tốt trong lòng nàng trước đã.
“Cảm ơn công tử đã cho tiểu nữ ở lại một đêm, đã làm phiền ngài quá rồi. Tiểu nữ xin phép về trước, hôm khác sẽ đến để cảm tạ.”
Ngay trước khi Nguyễn Nam muốn nói, Ngọc Lưu Ly lại là người lên tiếng. Nàng gần như cúi gập cả người xuống để Nguyễn Nam không thấy được vẻ xấu hổ lúc này của mình.
“Không phiền, không phiền. Đúng rồi, vừa hay ta vừa làm được một ít thịt khô, nếu Ngọc tiểu thư không chê thì có thể ở lại cùng ta dùng bữa.”
Thấy Ngọc Lưu Ly có ý muốn rời đi, Nguyễn Nam cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng. Cái ý nghĩ muốn níu kéo nàng ở lại ngay lập tức nảy ra trong đầu hắn. Nhưng khổ nỗi, ngoài cách này ra, hắn thật sự không thể tìm thêm một lý do nào để giữ nàng ở lại cả.
Mỗi khi đối diện với Nguyễn Nam, hình ảnh xấu hổ trong giấc mơ kia lại hiện ra trong đầu Ngọc Lưu Ly. Điều này khiến nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của hắn, nàng lại không thể làm được. Cuối cùng, nàng đành phải ở lại và đáp ứng hắn.
“Hay để ta giúp công tử một tay nhé.”
Thân là nữ nhân, lại để nam nhân đích thân xuống bếp phục vụ mình, điều này khiến cho Ngọc Lưu Ly cảm thấy khó xử nên nàng lập tức đề nghị giúp đỡ Nguyễn Nam.
Từ đống kinh nghiệm phim ảnh, Nguyễn Nam biết nếu như nam nữ cùng nhau làm một chuyện gì đó thì có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách hơn. Khi Ngọc Lưu Ly đưa ra đề nghị này, hắn liền vui vẻ đồng ý. Nhưng sau đó hắn biết, bản thân đã sai lầm như thế nào.
Nguyễn Nam chưa từng nghĩ, một cô gái xinh đẹp giỏi giang như Ngọc Lưu Ly lại là người không biết nấu ăn. Không đúng, phải nói nàng là hung thần nhà bếp mới đúng.
Ngọc Lưu Ly cầm kiếm giết địch vô cùng hiên ngang bao nhiêu thì khi cầm dao bếp lại vụng về bấy nhiêu. Miếng thịt thơm ngon mà Nguyễn Nam tốn nhiều công sức để làm rơi vào tay nàng bỗng chốc trở thành một miếng thịt vụn. Những loại rau, củ cải tươi xanh mà hắn thu hoạch hôm qua cũng chịu chung số phận khi rơi vào tay nàng. Cũng may, đồ dùng trong bếp của hắn đủ chắc chắn, nếu không nơi này sớm đã trở thành bãi chiến trường mất rồi.
Điều đáng sợ nhất của nàng chính là nấu ăn không cần nêm nếp. Chỉ cần Nguyễn Nam nhắc nhở nên thêm gia vị gì, nàng ta đều cho vào đó rất nhiều. Nguyễn Nam còn nhớ rất rõ, lúc đó Ngọc Lưu Ly với khuôn mặt ngây thơ đã trả lời hắn rằng.
“Ta tưởng rằng cho càng nhiều thì món ăn sẽ càng đậm đà?”
Câu trả lời này khiến cho Nguyễn Nam triệt để chết lặng. Cuối cùng, vì để bảo toàn số lương thực còn sót lại trong nhà, hắn đành phải khéo léo dụ dỗ Ngọc Lưu Ly ra ngoài để hoàn thiện bữa sáng hôm nay.
Nguyễn Nam từng nghe một cao nhân nào đó nói “nam nữ kết hợp, làm việc không biết mệt mỏi”. Nếu bây giờ gặp người đó, hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên chỉ trích ông ta. Chỉ vào bếp cùng Ngọc Lưu Ly hơn 30 phút thôi mà Nguyễn Nam còn thấy mệt mỏi hơn làm ruộng suốt một ngày.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực cố gắng cứu chữa của Nguyễn Nam, bữa sáng cũng được hoàn thành.
“Quả thực nấu ăn rất vui, có thể thưởng thức thành quả của mình như thế này quả thực là điều đáng trân trọng. Lần sau nhất định ta sẽ tự thân xuống bếp làm một bữa để đáp lễ với công tử.”
Ngọc Lưu Ly cẩn thận gặp miếng thịt cho vào miệng, cảm giác miếng thịt như tan ra trong miệng, hương vị mằn mặn kèm theo một chút cay nhẹ khiến cho nàng cứ muốn ăn liên tục không thôi. Nàng không thể tin được món ăn mà nàng góp công làm ra lại ngon đến như vậy. Điều này khiến cho nàng càng thêm hứng chí, quyết tâm xuống bếp để thực hiện thêm nhiều món ngon khác.
Nếu là trước kia, Nguyễn Nam chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng sau khi chứng kiến tài nghệ đầu bếp của Ngọc Lưu Ly, hắn cảm thấy bản thân đã nhận được một bản án tử hình. Nhưng thấy Ngọc Lưu Ly vui vẻ như vậy, hắn cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của nàng. Sau này, cứ bảo hệ thống chuẩn bị vài loại thuốc phòng ngừa là được.
Sau khi ăn xong, cả hai lúc này lại bắt đầu nghiên cứu quả cầu mà Ngọc Lưu Ly nhận được trong bí cảnh. Nhưng bất ngờ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc… cốc… cốc…”
Nguyễn Nam nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa. Lúc này, một đám nhóc khoảng mười đứa, độ tuổi từ năm đến mười nhìn thấy hắn thì liền cúi chào đồng thanh nói.
“Chúng con chào thầy!”
Đám trẻ này là con cháu của những người thuê đất ở đây, Nguyễn Nam vì sợ bọn chúng ở trong rừng không được học hành tử tế nên mỗi tuần đều mở lớp để giảng dạy cho bọn chúng. Hôm nay vừa đúng là ngày đó, nếu không phải bọn chúng xuất hiện ở đây, hắn thực sự đã quên mất chuyện này.
Sau khi nghe Nguyễn Nam giới thiệu, Ngọc Lưu Ly mới biết trong khu rừng này, ngoài công tử ra còn có một thôn làng khác. Nhưng hiển nhiên, Ngọc Lưu Ly không có nửa điểm xem thường những người này.
Khu rừng này có lượng linh khí vô cùng thuần khiết, cộng thêm hàng trăm loại yêu thú đáng sợ sinh sống, cho dù là một người có tu vi Hóa Thần Cảnh như nàng cũng không dám tùy tiện đi lại ở nơi này. Bọn họ có thể sinh sống ở đây, e rằng tất cả đều không phải là người bình thường.
Quả đúng như nàng suy đoán, đám trẻ con này đều là tu tiên giả. Hơn nữa tu vi của bọn nó lại không hề thấp. Đứa có tu vi cao nhất cũng là Hóa Thần Cảnh như nàng, đứa có tu vi thấp cũng là Hợp Thể Cảnh. Một đám trẻ con đã có tu vi cao như vậy, thử hỏi trưởng bối trong nhà của bọn chúng còn có tu vi thông thiên đến mức nào?
Nhưng những điều này không hề khiến Ngọc Lưu Ly ngạc nhiên. Nàng mặc dù mới quen biết công tử nhưng chỉ trong thời gian ngắn đó, bản thân đã có thể bước vào Hóa Thần Cảnh. Những người này ở gần công tử như vậy, trải qua nhiều năm tháng, có được tu vi này cũng là điều hiển nhiên mà thôi.