“Tần lão, hôm nay ngày đến đây có phải đã suy nghĩ lại chuyện kia không?”
Lần trước bị Tần Hạc từ chối, Nguyễn Nam cảm thấy có chút tiếc nuối. Lần này ông ấy trở lại, nhất định hắn phải thuyết phục thành công mới được.
“Công tử, hôm nay ta đến đây là để… ui da!”
Tần Hạc vừa lên tiếng thì phía sau lại truyền tới cảm giác đau nhức, quay lại nhìn thì đã thấy cháu gái đang nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Công tử, quên giới thiệu với ngài. Đây là cháu gái của ta, tên Tần Nhiễm.”
“Tần tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.”
Nguyễn Nam sống hai kiếp người nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái như Tần Nhiễm. Mặc dù nàng không phải là cô gái xinh đẹp nhất nhưng khí chất thanh thuần, cao ngạo của nàng lại vô cùng đặc biệt. Đây chính là khí chất đặc biệt của tu tiên giả mà ngay cả những “thần tiên tỉ tỉ” trong phim ở kiếp trước của hắn cũng không thể nào so bì.
“Tần Nhiễm ra mắt công tử. Ngưỡng mộ công tử đã lâu nay mới có dịp gặp mặt.”
Tần Nhiễm cẩn thận lễ phép đáp. Khuôn mặt của nàng lúc này thoáng hồng lên kèm theo một chút e lệ. Cử chỉ này khiến cho nam nhân hận không thể tiến lên mà che chở lấy nàng.
Tần Nhiễm ngày thường được Tần Hạc cưng chiều nên cũng xem như là một tiểu ma nữ. Bây giờ nhìn dáng vẻ như một thiếu nữ của nàng ta quả thực khiến ông không thể nào tin vào mắt mình. Nếu không phải ái ngại công tử ở đây e rằng ông đã lao lên dò xét xem đó có phải cháu gái của ông không nữa.
Trước kia xem phim và đọc tiểu thuyết, Nguyễn Nam thường hay thấy một câu “phi lễ chớ nhìn”, cộng thêm việc ông người ta đang ở đây. Cho dù Tần Nhiễm lúc này mười phần quyến rũ, Nguyễn Nam cũng chỉ đành dời ánh mắt sang Tần Hạc để bắt chuyện.
Tần Nhiễm vô cùng tự tin với mị lực của bản thân, nhưng Nguyễn Nam vừa rồi đã cho nàng đả kích cực lớn.
“Mặc dù công tử chỉ thoáng nhìn mình, nhưng như vậy công tử cũng đã để ý đến mình. Như vậy là bản thân vẫn còn cơ hội rồi.”
Có suy nghĩ này, Tần Nhiễm lại cảm thấy bản thân được an ủi phần nào.
“Công tử, không biết ngài nghĩ như thế nào về tu tiên giả?”
Hàn huyên tâm sự một lát, Tần Hạc làm bộ vô tình nhắc đến vấn đề này. Mặc dù đã được nhắc nhở từ trước nhưng Tần Hạc vì số phận của tu tiên giả nên quyết định làm liều. Nếu công tử có nổi giận thì ông chỉ đành lấy tính mạng bản thân ra để chuộc lỗi. Nhưng khi ông cẩn thận quan sát biểu hiện của công tử, dường như ngài ấy không tỏ ra khó chịu một chút nào. Lúc này ông đã có thể an tâm phần nào.
“Đúng rồi, nhắc đến tu tiên giả mới nhớ, Tần lão đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?”
Khác với tưởng tượng của Tần Hạc, Nguyễn Nam thay vì trả lời lại đưa ra một câu hỏi. Điều này khiến ông trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào. Đắn đo một hồi, cuối cùng Tần Hạc cũng cẩn thận đưa ra câu trả lời.
“Bẩm công tử, lão đây bất tài, dùng hơn 80 năm, may mắn mấy ngày trước đây nhờ cơ duyên lớn nên đã đột phá đến Nguyên Anh cảnh.”
Với thủ đoạn của công tử, không khó để có thể nhìn ra tu vi của ông. Ngài ấy hỏi như vậy e rằng để dò xét xem bản thân liệu có trung thực hay không. Chính vì thế mà Tần Hạc không hề giấu diếm nói ra hết sự tình của bản thân. Nhưng câu hỏi tiếp theo của Nguyễn Nam lại khiến ông chỉ muốn tìm cái hố nào chui xuống.
“Nguyên Anh cảnh? Đó là cảnh giới gì vậy?”
Nguyên Anh cảnh chính là cảnh giới mà vô số tu tiên giả dành cả đời cũng không thể chạm đến được, Tần Hạc nếu không phải nhờ có lá trà của Nguyễn Nam e rằng cả đời này cũng đừng mơ chạm đến. Chính vì vậy mà câu hỏi của Nguyễn Nam khiến cả hai ông cháu Tần Hạc chạnh lòng mãi không thôi.
Nguyễn Nam từ khi xuyên đến đây đã phải ở sâu trong khu rừng này, hắn có thể biết về thế giới bên ngoài cũng chính là nhờ cái tivi cũ nát mà hệ thống tặng cho. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nghe đến cấp bậc của tu tiên giả ở đại lục này.
Đang lúc hắn đang tò mò về cảnh giới của tu tiên giả thì lúc này hệ thống lại bất ngờ hiện lên với cái biểu cảm đầy gợi đòn như thường lệ.
“Có một ký chủ kiến thức hạn hẹp như ngươi thật khiến cho bổn hệ thống mất mặt.”
Lúc hệ thống xuất hiện, Nguyễn Nam cẩn thận quan sát hai ông cháu Tần Hạc. Khi chắc rằng bọn họ dường như không nhìn và nghe thấy hệ thống nói gì, hắn mới tức giận phản bác.
“Còn không phải ngươi bắt ta ở mãi trong khu rừng này hay sao? Còn nói cái gì mà sợ ký chủ buồn chán nên tặng cho ta một cái tivi. Mẹ kiếp! Cái tivi này nếu như là trước kia thì cho dù là đem tặng cho bà đồng nát đầu ngõ e rằng ta cũng bị bà ấy mắng cả một buổi mất.”
Cái hệ thống khốn nạn này không biết lôi cái tivi này ở đâu ra. Chưa nói nó chỉ to bằng hai bàn tay hắn cộng lại thì thỉnh thoảng cái tivi này lúc lại mất tiếng, lúc lại không có hình, quá đáng hơn là còn tự động chuyển kênh nữa. Nếu không phải đây là thứ duy nhất để hắn biết thêm về thế giới bên ngoài thì hắn đã sớm một búa đập nát nó rồi.
“Nếu ký chủ muốn ra khỏi rừng thì có thể tự đi, ta cũng không cản.”
Mặc dù bị khiêu khích nhưng Nguyễn Nam không thể phản bác. Nếu rời khỏi khu rừng, mất đi sự bảo hộ của hệ thống thì e rằng chưa đến một tuần hắn chắc chắn sẽ mất mạng.
“Được rồi. Nhận thấy ký chủ đáng thương nên bổn hệ thống hôm nay sẽ giúp ngươi mở mang kiến thức.”
Hệ thống vừa dứt lời, trước mặt Nguyễn Nam liền xuất hiện một màn hình đầy sống động. Những hình ảnh bắt đầu trôi nổi trước mặt hắn, âm thanh diễn thuyết của hệ thống cũng bắt đầu vang lên.
“Vô Tận đại lục được hình thành từ hàng triệu năm trước. Ở đại lục này không chỉ có con người mà còn rất nhiều chủng tộc khác. Tiên tộc bề ngoài rất giống con người nhưng đôi tai lại dài và nhọn, tuổi thọ của chủng tộc này rất cao, đặc biệt là rất lâu già đi. Thú tộc, hay còn gọi là yêu thú, so với thú vật bình thường thì to lớn khác thường, lại có lý trí cực cao, sau khi tu luyện đến một giới hạn nhất định có thể nói và biến thành hình dạng con người. Quỷ tộc nhìn bề ngoài cực kỳ giống con người, nhưng có thể phân biệt qua nước da nhợt nhạt và quầng mắt thâm đen giống như thiếu ngủ của bọn họ. Cự nhân tộc trời sinh hình thể và sức mạnh khác thường, cho dù là một đứa trẻ của cự nhân tộc cũng có thể dễ dàng nhấc bổng một cái cây lớn. Ngoài ra còn có rất nhiều chủng tộc khác nhưng đều là tách từ những chủng tộc kể trên nên không đáng nhắc đến.”
“Vô Tận đại lục lấy sức mạnh làm đầu. Chính vì vậy mà có rất nhiều cách để có thể mạnh hơn. Đứng đầu là các nhà khoa học. Bọn họ dùng trí não của mình để tạo ra rất nhiều loại máy móc, từ những thứ đa dụng hằng ngày cho đến vũ khí. Mặc dù chỉ là những người bình thường nhưng nhờ vũ khí đó mà sức mạnh của bọn họ cũng khiến cho nhiều người khiếp sợ. Các nhà khoa học được chia thành học giả, giáo sư, tiến sĩ, đại tiến sĩ.”
“Đứng thứ hai là dị năng giả, là những người thông qua một loại nước để thức tỉnh năng lực của bản thân. Người thức tỉnh không chỉ nâng sức mạnh cơ thể lên gấp trăm lần mà còn có thêm nhiều loại năng lực khác nhau. Có người mọc cánh, có người lại có thể phát ra sóng âm, có người lại biết phóng lửa, phóng điện… Mặc dù có thể thông qua thứ nước kia để thức tỉnh nhưng không phải ai cũng thích hợp, chính vì vậy mà số lượng dị năng giả ở đại lục cũng không nhiều. Dị năng giả được phân chia từ cấp 1 đến 10.”
“Đứng vị trí thứ ba là pháp sư. Bọn họ là những người thông qua ấn chú và chú ngữ để hình thành ma pháp. Pháp sư lại được chia thành nhiều loại khác nhau. Ma pháp sư chuyên dùng ma pháp nguyên tố để tấn công, bọn họ được mệnh danh là “kẻ càn quét chiến trường” vì khả năng sử dụng ma pháp trên diện rộng. Khác với ma pháp sư chuyên tấn công tầm xa thì kiếm pháp sư lại chủ trương cận chiến, bọn họ sử dụng ma pháp để yểm lên cơ thể và vũ khí để giúp tăng tốc độ, sức mạnh cũng như lực phá hoại. Ngoài ra còn có thuật sư chuyên dùng ma pháp để chữa trị, nghe nói rằng thuật sự cấp cao có thể hồi sinh được cả người chết. Ma pháp sư cũng được phân chia 10 cấp, xám, lục, lam, tử, cam, đỏ, bạc, vàng, bạch kim, hoàng kim.”
“Đứng cuối cùng của đại lục này chính tu tiên giả. Mặc dù năng lực của các loại nghề khác bọn họ cũng có thể làm được nhưng điểm yếu của bọn họ chính là linh khí. Vô Tận đại lục linh khí vô cùng ít ỏi khiến cho tu tiên giả khó lòng tu luyện đến cảnh giới cao hơn được. Hơn nữa, khi giao chiến lâu dài, tu tiên giả không có sự bổ sung linh khí xung quanh thì rất dễ suy yếu. Chính vì vậy mà không mấy ai nguyện ý làm tu tiên giả. So với dị năng giả kia, số lượng tu tiên giả còn ít đến đáng thương. Tu tiên giả cũng được phân chia thành Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Ngưng Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh, Hợp Thể cảnh, Hóa Thần cảnh, Tiên Nhân cảnh. Mỗi đại cảnh giới lại chia thành ba tiểu cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.”
Nghe hệ thống giảng giải xong, Nguyễn Nam cũng âm thầm gật gù. Những thứ này không khác với những truyện và tiểu thuyết hắn đọc trước kia. Quả thực nếu tu tiên giả không có linh khí hỗ trợ thì bọn họ cũng không khác người bình thường là mấy cả.
“Nếu phân chia như vậy, Nguyên Anh cảnh của Tần lão cũng xem như là cao thủ rồi.”
Nguyễn Nam nhìn cách phân chia cảnh giới liền cảm thán. Hắn đang nghĩ thử xem liệu bản thân có nên bái Tần lão làm sư phụ không thì hệ thống liền dội cho hắn một gáo nước lạnh.
“Ký chủ đừng nghĩ nữa. Đừng nói là Nguyên Anh cảnh, cho dù là Tiên Nhân cảnh trong mắt bổn hệ thống cũng đều là rác rưởi mà thôi.”
Mặc dù rất muốn đấm cho hệ thống một cái nhưng Nguyễn Nam cũng phải suy xét lời của nó. Tần lão ngay cả đám dã thú trong rừng của hắn còn đánh không lại, nếu như hắn làm đồ đệ của ông ấy thì có lẽ bản thân đã sớm nằm trong bụng lũ dã thú kia rồi.
Cái hệ thống này mặc dù rất gợi đòn nhưng tuyệt đối đáng tin. Có lẽ nếu hắn muốn tu tiên thì trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Nhưng có lẽ không biết đến bao giờ mà thôi. Nghĩ lại lời của hệ thống, Nguyễn Nam âm thầm thở dài một hơi rồi nói.
“Hóa ra Tiên Nhân cảnh lại rác rưởi đến như vậy.”