Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 70 - Chuyện Năm Xưa

“Ây da, mệt chết mất thôi!”

Nhanh chóng tháo những thứ đồ lỉnh kỉnh trên người để xuống bàn, Tần Nhiễm ngả người nằm gục trên ghế, miệng không ngừng than vãn.

“Không phải cháu rất thích cảm giác được mọi người tung hô hay sao?”

Tần Hạc đứng một bên lên tiếng trêu chọc. Ngay lập tức, Sư Đần cũng bắt đầu phụ họa theo.

“Đúng vậy! Ta thấy vừa rồi cháu còn cười rất tươi kia mà.”

“Cảm ơn sự ưu ái của tất cả mọi người, ta nhất định sẽ không để cho mọi người phải thất vọng.”

Sói Đần khuôn mặt tươi cười, tay đưa lên vẫy chào, bắt chước theo bộ dáng của Tần Nhiễm. Điều đáng ngạc nhiên chính là không chỉ bộ dáng mà ngay cả giọng nói của nó cũng không khác biệt so với Tần Nhiễm là bao. Nếu không phải Sói Đần vẫn ở trong bộ dạng nam nhân thì có lẽ tất cả còn tưởng rằng đây thực sự chính là Tần Nhiễm.

Hành động này của Sói Đần không hề khiến Tần Nhiễm tức giận mà trái lại, nàng lại tươi cười nịnh nọt nó.

“Ông ba, khả năng giả dạng của ông cũng thật quá đỉnh cao đi. Cháu thực sự ngưỡng mộ ông nhất đó.”

“Hắn thì có cái gì hay kia chứ? Chẳng phải là giả thành nha đầu con thôi sao, chuyện này ta cũng…”

Trước những lời khen tặng của Tần Nhiễm cho Sói Đần, cả Sư Đần và Hổ Đần liền cảm thấy không phục. Cả hai đang muốn thể hiện khả năng của mình thì liền bị Tần Hạc ngăn cản. Khi cả hai còn chưa kịp hiểu ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Hạc có ý nghĩa gì thì Sói Đần đã lên tiếng.

“Chỉ có cháu gái ngoan của ta mới có cái nhìn chính xác như vậy. Đám người kia rõ ràng là đang ganh tị với tài năng của ta đây mà.”

Thái độ kênh kiệu của Sói Đần khiến cho cả hai đại yêu còn lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt, nếu không phải Tần Hạc cố ra tay ngăn cản, bọn chúng nhất định sẽ lôi tên này đến nơi nào đó để dạy bảo một phen rồi.

“Đúng rồi ông ba, ông xem cháu gái nhỏ của ông có đáng thương hay không? Cả ngài phải giữ bộ mặt tươi cười chào hỏi với rất nhiều người, đã vậy mọi cử chỉ cũng phải nhẹ nhàng tao nhã. Thật khiến người ta mệt chết đi được.”

Tần Nhiễm giọng nũng nịu nói. Điều này khiến cho Sói Đần lập tức xiêu lòng.

“Hay là ta đưa cháu về, mặc xác chuyện của tiên tộc bọn họ?”

Nghe thấy lời nói của Sói Đần, Sophia lập tức sợ xanh mặt. Nếu như bọn họ muốn đi, bà ta cũng không thể ngăn cản. Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì tiên tộc sắp xong đời rồi. Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Nhiễm lập tức khiến bà có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Như vậy sao có thể được. Cháu gái của ông là người luôn giữ chữ tín, việc đã hứa ra chắc chắn sẽ không nuốt lời bao giờ.”

Tần Nhiễm tỏ vẻ hơn dỗi đáp.

“Được rồi, được rồi. Là ta sai, ta không nên đưa ra ý kiến như thế.”

“Nể tình ông thương cháu như vậy, lần này cháu sẽ không tính toán với ông. Nhưng cháu có thể nhờ ông giúp một chuyện được không?”

Rất hiếm khi Sói Đần được người khác đánh giá cao hơn hai huynh đệ của mình, điều đó khiến nó vô cùng vui vẻ. Khi biết Tần Nhiễm có ý muốn nhờ vả, nó lập tức vỗ ngực tự tin đáp.

“Cháu gái ngoan cứ an tâm. Không như những người khác, ông ba là người ông tốt nhất của cháu. Chỉ cần cháu có bất cứ khó khăn gì, ông ba nhất định sẽ giúp cháu giải quyết.”

Vòng vo hơn nữa ngày, cuối cùng Tần Nhiễm cũng có thể dụ dỗ được Sói Đần vào tròng. Lúc này, khuôn mặt nàng đầy vẻ giảo hoạt, nhẹ nhàng nói.

“Nếu vậy thì những ngày sắp tới, ông ba có thể giả dạng thành cháu để tham gia mấy cái nghi lễ phiền phức kia được không?”

Trước lời đề nghị của Tần Nhiễm, khuôn mặt tươi cười của Sói Đần bỗng dưng đanh lại. Bảo hắn giả dạng thành nữ nhân, lại còn phải tươi cười đón tiếp đám tiên tộc kia chẳng thà bảo hắn đi chết đi thì hơn. Nhưng khi hắn định lên tiếng từ chối thì đã bị Sư Đần và Hổ Đần chặn họng.

“Haiz… cháu gái ngoan thật khổ quá mà, cả ngày chỉ có thể quanh quẩn ở nơi đây không được đi chơi cho khuây khỏa. Nếu cứ như vậy sẽ khiến cháu gái ngoan của chúng ta trở nên tự kỷ mất.”

“Đúng vậy. Nếu như ta mà có một phần khả năng như ai kia, ta nhất định sẽ giúp đỡ nó.”

“Hai tên khốn kiếp. Còn dám bảo huynh đệ tình thâm cái gì chứ?”

Nhìn bộ dáng lực bất tòng tâm của hai tên kia khiến Sói Đần tức đến nghẹn họng. Đám người này rõ ràng là đang rất sung sướng khi thấy hắn phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.

“Mặc dù ta có thể giúp nhưng chưa chắc phía tiên tộc sẽ đồng ý. Dù sao bọn họ cũng cần người mang dòng máu của Tiên Vương chứ không phải một yêu tộc như ta.”

Lúc này, để có thể cứu vớt hy vọng cuối cùng, Sói Đần chỉ có thể hy vọng Sophia sẽ phản đối chuyện này. Nhưng câu nói tiếp theo của Sophia liền khiến cho hắn gần như chết lặng.

“Không có vấn đề gì, chuyện này mặc dù có chút khó khăn nhưng chúng ta tuyệt đối có thể giải quyết được.”

Mấy ngày hôm nay, Sophia và những người khác đã rất đau đầu để tìm cách nhanh chóng nâng cao tu vi cho Tần Nhiễm nhưng mọi chuyện vẫn dậm chân tại chỗ. Nếu như vị đại yêu có tu vi thông thiên kia có thể cải trang thành Tần Nhiễm thì nữ nhân kia cầm chắc thất bại. Về việc kiểm tra dòng máu Tiên Vương trong người thì bà có rất nhiều cách để có thể qua mặt được tất cả mọi người.

Hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, Sói Đần không thể tìm ra thêm được một cái lý do nào để thoái thác được nữa. Trước ánh mắt mong chờ của Tần Nhiễm, nó cũng đành phải gật đầu chấp nhận lời đề nghị này.

“Hoan hô ông ba, cháu biết ông ba thương cháu nhất mà. Ông ba an tâm, cháu nhất định sẽ đem thật nhiều quà về cho ông.”

Tần Nhiễm lúc này nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Sói Đần và hôn vào má nó một cái. Điều này khiến cho Sói Đần cảm thấy an ủi hơn được phần nào. Trong khi đó, những người khác thấy cảnh này thì vô cùng ganh tị. Nhưng biết làm sao được, bọn họ không có cái khả năng diễn xuất trời phú như Sói Đần, đãi ngộ đó chỉ đành hẹn cơ hội khác mà thôi.

“Thánh nữ, nếu ngài muốn đi đâu chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ cử người đi theo để dẫn đường cho ngài.”

Có Sói Đần tọa trấn ở nơi này, điều đó khiến Sophia vô cùng an tâm. Nhưng bà ta cũng không thể để hai người còn lại tự do đi lại mà không có người giám sát được. Nếu như không có người giám sát, nhỡ đâu có mấy tên đui mù nào chọc giận bọn họ, đến lúc đó hậu quả sẽ vô cùng lớn. Nếu không phải với thân phận của mình, Sophia không thể tùy tiện rời đi thì có lẽ bà đã tự thân tháp tùng bọn họ rồi.

“Vậy thì cháu phải cảm ơn bà rồi. Bà nhìn xem, cháu muốn đến nơi này.”

Tần Nhiễm lấy từ điện thoại ra mở một tấm ảnh lên rồi đưa đến cho Sophia xem thử. Nhìn Nhìn thấy bức ảnh này, Tần Hạc liền vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu Nhiễm, làm sao cháu có được tấm hình này.”

Không giấu được vẻ bình tĩnh, Tần Hạc liền gấp gáp nói. Bức hình này ông nhớ rằng bản thân đã cất rất kỹ, tại sao Tần Nhiễm lại có thể tìm thấy được?

“Là do cháu tình cờ nhặt được trong tầng hầm dưới nhà.”

Tần Nhiễm gãi đầu đáp. Lúc đó, nàng vì không muốn tiếp tục bị quấy nhiễu bởi những âm thanh mà cái tivi kia thường xem nên đã lén lút đem đống đĩa có nó đem đi giấu. Trong lúc loay hoay tìm chỗ giấu thì nàng phát hiện ra một chỗ cất đồ bí mật dưới đất, đến khi mở ra thì phát hiện một quyển nhật ký và vài tấm hình trong đó. Lúc đó, nàng đã vô cùng sốc khi biết được thêm nhiều chuyện, và nàng cũng quyết định chụp lại tấm hình này với hy vọng một ngày nào đó sẽ giúp ông nội hoàn thành tâm nguyện của mình.

“Chuyện này có lẽ ta nên là người nói ra.”

Không chỉ Tần Hạc mà ngay cả Sophia cũng có biểu hiện kỳ lạ khi thấy tấm hình này. Nhìn tấm hình này, bà ta cảm thấy vô cùng hoài niệm. Khẽ thở dài một hơi, Sophia bắt đầu kể lại chuyện ngày xưa.

40 năm về trước, Tần Hạc chính là đại sư huynh của Thiên Kiếm Môn. Với tu vi và sự mưu trí của mình, Tần Hạc liên tiếp lãnh đạo chúng đệ tử Thiên Kiếm Môn giành được rất nhiều tài nguyên trở về.

Trong một lần nhận nhiệm vụ ở tiên tộc, ông ta đã phải lòng một cô gái tiên tộc, và bất ngờ hơn, cô gái đó lại chính là con gái của Sophia. Với bản tính căm ghét nhân tộc, Sophia quyết tâm ngăn cản mối tình này, thậm chí còn dùng đến cả cách cực đoan là ép gả con gái cho một người trong tộc. Nhưng rất tiếc, trước sự quyết tâm của mình, con gái của bà đã dùng cả tính mạng để uy hiếp. Lúc này, bà ta đành phải nhịn một bước mới thay đổi được quyết định của con gái mình.

Không thể khiến con gái đổi ý, bà ta chỉ còn cách tìm đến Tần Hạc. Nhưng tình cảm của cả hai quá sâu đậm, Tần Hạc cho dù bị uy hiếp đến cỡ nào cũng nhất quyết không rời đi. Cuối cùng, Sophia đành phải nhờ một trưởng lão trong Thiên Kiếm Môn khuyên ngăn ông ta.

Người này không những không khuyên được Tần Hạc mà còn bị ông ta chọc tức. Cả hai đã đánh nhau suốt một ngày và làm kinh động đến chưởng môn của Thiên Kiếm Môn. Vì lợi ích mà tiên tộc đem đến cho Thiên Kiếm Môn quá lớn nên chưởng môn đã không nghĩ ngợi nhiều, lập tức trục xuất Tần Hạc ra khỏi sư môn. Không có sự bảo hộ của sư môn, Tần Hạc cũng không có cách nào tiến vào trong tiên tộc một lần nữa.

Vì quá uất ức trước hành động này, Tần Hạc tự phế đi toàn bộ những gì ông ta học được ở Thiên Kiếm Môn. Từ đó, không chỉ tu vi sụt giảm mà thân thể của Tần Hạc cũng mang vết thương rất lớn. Đó cũng chính là lý do mà tu vi ông ta lại thua kém rất nhiều so với đám lão bằng hữu của mình.

Mặc dù không còn sự bảo hộ và tài nguyên của Thiên Kiếm Môn nhưng Tần Hạc vẫn luôn quyết tâm tu luyện. Ông hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể tự mình bước vào tiên tộc để gặp lại người con gái mình yêu.

Bình Luận (0)
Comment