Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 112

Mục Thiên Dưỡng giương mắt nhìn qua.

Đinh Hạo cảm thấy ánh mắt Mục Thiên Dưỡng rơi vào người hắn, cảm giác bị ngọn núi đè lên lưng.

Mục Thiên Dưỡng xoay người, chậm rãi từng bước một đi đến gần.

- Ngươi giết hắn?

Đám người phe Vấn Kiếm tông biến sắc mặt. Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ cắn răng, giơ tay. Vèo một tiếng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ cũng phóng đạn tín hiệu, trên bầu trời nở rô jđồ án kiếm cổ màu bạc chói mắt.

Mục Thiên Dưỡng như không trông thấy, không ngăn cản Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.

Mọi người hiểu rằng không phải Mục Thiên Dưỡng không ngăn được mà không thèm để ý, sự phớt lờ này thành lập trên tự tin cường đại, dù là ai cũng không thể ngăn cản gã.

Đinh Hạo mặc cho Tạ Giải Ngữ cản trở, lờ đi Kiếm Tổ, Đao Tổ liều mạng can ngăn, cố chịu áp lực như núi cao đè gian nan bước ra một bước.

Đinh Hạo không hề sợ hãi nhìn thẳng Mục Thiên Dưỡng, cất cao giọng nói:

- Đúng vậy. Là ta giết hắn!

Khiến người bất ngờ là không có cơn giận sấm sét đổ ập xuống giết Đinh Hạo.

Mục Thiên Dưỡng hơi khen ngợi gật gù nói:

- Hay, ngươi có gan, không làm ta thất vọng. Ca ca chết trong tay người như ngươi không tính nhục nhã, không ngờ trong Vấn Kiếm tông có nhân vật như ngươi.

Đinh Hạo ngây người.

Tập thể ngẩn ngơ.

Không ngờ Mục Thiên Dưỡng sẽ nói như vậy.

Không lẽ Mục Thiên Dưỡng giống như mọi người tưởng tuợng hiểu đại nghĩa, không tủy cứu, không định báo thù cho ca ca của mình?

Đinh Hạo không nói, bình tĩnh nhìn thiếu niên thiên tài danh tiếng hiển hách trong Tuyết Châu.

Sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

- Nếu là lúc khác thì có lẽ ta sẽ mời ngươi uống một ly. Cuộc đời Mục Thiên Dưỡng ta khâm phục nhất là những kẻ điên làm việc không e sợ gì.

Mục Thiên Dưỡng nhìn Đinh Hạo, bình tĩnh nói:

- Nhưng người ngươi giết là ca ca của ta, cho nên ta sẽ không tìm người khác trút giận, ngươi hãy tự sát đi.

Mục Thiên Dưỡng nói câu cuối chứa đầy sát ý.

Đinh Hạo cười nhạt, chậm rãi vận chuyển huyền khí rút trường đao đỏ sau lưng ra. Đinh Hạo làm tư tế chiến đấu tỏ rõ lựa chọn của mình.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ vội hét lên:

- Ngươi đã nghe rồi, chuyện này chỉ có thể trách ca ca của ngươi háo sắc mất trí. Bên ngươi đuối lý, dù Đinh Hạo có sai cũng không đáng chết...

- Ồn ào.

Mặt Mục Thiên Dưỡng lạnh băng không thèm nhìn Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, bỗng nhiên làm khó dễ vỗ một chưởng.

Một trường long băng sống động như thật chui ra khỏi tay Mục Thiên Dưỡng, rồng ngâm nhanh như chớp lao hướng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ giật nảy mình.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ tay, kiếm quang lấp lóe.

Từng đóa hoa tỏa mùi thơm huyễn hóa ra từ mũi kiếm như tấm thuẫn ngăn trước mặt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đóa hoa và băng tuyết trường long va chạm cùng một chỗ, cánh hoa rụng bay đầy.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ rên rỉ, thể xác và tinh thần giống như lá liễu văng ra ngoài, vệt máu đỏ chảy từ khóe môi nàng.

Một kích đã bị thương, Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bị thương không nhẹ.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ là trưởng lão nội môn của Vấn Kiếm tông thế nhưng không địch nổi một chiêu của Mục Thiên Dưỡng. Đinh Hạo nhìn ra được mới rồi Mục Thiên Dưỡng không ra tay hết sức, nếu hai người liều đấu sinh tử thì sợ là Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ không chống nổi ba chiêu.

Thực lực đối đầu đã chứng minh rõ ràng cho dù cộng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông, thậm chí năm thanh niên Đinh Hạo lại cũng không là đối thủ của thần đồng Thanh Bình học viện Mục Thiên Dưỡng.

Đặt trước mặt Đinh Hạo hình như chỉ có một con đường chết.

Tuyệt cảnh!

Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi và hai đệ tử huyết mạch khác liếc nhau, âm thầm lùi lại cố gắng tránh xa Đinh Hạo một chút để khỏi bị liên lụy.

Nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông đưng im tại chỗ nhưng biểu tình muốn thụt lùi.

Chỉ có thiếu nữ võ thần Tạ Giải Ngữ mặc giáp nhẹ màu đỏ là không nói tiếng nào đạp ra một bước đứng cạnh Đinh Hạo.

Từng đoàn khí sắc lưu ly phát ra từ thân thể phong hoa tuyệt đại, thiếu nữ Tạ Giải Ngữ vỗ xuống đất. Ánh sáng đỏ lấp lánh, một chiếc hộp cao năm thước, rộng ba thước, dày hai thước bỗng xuất hiện bên cạnh.

Không biết hộp làm bằng tài liệu gì một màu đỏ rực như lửa, minh văn lóe ánh vàng toát ra hơi thở khó tả.

Keng keng keng!

Trong thanh âm như kiếm ngân, Tạ Giải Ngữ dùng thủ pháp cực kỳ cao minh rút thanh kiếm đỏ mỏng cỡ hai chỉ tay ra khỏi chiếc hộp.

Tạ Giải Ngữ dùng hành động biểu lộ lập trường của mình.

Mặt dù trông như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng Tạ Giải Ngữ không chút do dự, quyết tuyệt.

Tạ Giải Ngữ cầm kiếm mỏng, anh khí bừng bừng, biểu tình kiên cường không chút sợ hãi, cười lạnh chỉ trích:

- Mục Thiên Phong làm nhiều việc ác, tự tìm đường chết. Ngươi có tài trong Thanh Bình học viện nhưng không phân trắng đen, không hiểu lý lẽ, lấy thế đệ nhất nhân thế hệ trẻ Tuyết Châu hưởng thụ danh tiếng thần đồng, thật khiến người thất vọng.

Mục Thiên Dưỡng nhìn cái hộp đỏ, con ngươi co rút, chợt nghĩ ra điều gì nghiêm túc quan sát Tạ Giải Ngữ. Đáy mắt thiếu niên lạnh băng chợt lóe tia kinh diễm, dường như lúc này gã mới chú ý thấy có một mỹ thiếu nữ áo đỏ tồn tại.

Hiếm khi Mục Thiên Dưỡng giải thích một câu:

- Cho dù có làm nhiều việc ác thì đó là ca ca của ta.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm lộ biểu tình khó tin.

Đây không phải phong cách của chủ nhân.

Tạ Giải Ngữ lạnh lùng cười:

- Chỉ vì hắn là ca ca của ngươi nên có thể gây họa thiên hạ, muốn làm gì thì làm cái đó?

Có lẽ thái độ khinh miệt của Tạ Giải Ngữ chọc giận thần đồng Thanh Bình học viện.

Mục Thiên Dưỡng, nhướng chân mày trắng hừ lạnh một tiếng:

- Đúng vậy. Bởi vì hắn là ca ca của Mục Thiên Dưỡng nên mọi thứ hắn nhìn trúng thì nên có được, thứ hắn muốn thì nên thỏa mãn hắn. Nữ nhân nào hắn thích nên ngoan ngoãn nghe theo, thà hắn phụ người trong thiên hạ không để thiên hạ phụ hắn! Hừ, chỉ là nữ đệ tử Vấn Kiếm tông bình thường, ca ca ta muốn nàng là vinh hạnh của ả ta!

Tạ Giải Ngữ lạnh lùng quát:

- Cuồng vọng!

- Chỉ cường giả mới có tư cách cuồng vọng.

Mặt Mục Thiên Dưỡng lạnh lùng nói:

- Tiểu nha đầu hãy tránh sang bên, bây giờ ta còn chưa giết nàng hãy mau cút đi!

Tạ Giải Ngữ cười lạnh không nói, đứng sát bên Đinh Hạo, không rời một ly.

Đinh Hạo mỉm cười, lắc đầu, bước tới một bước che Tạ Giải Ngữ sau lưng.

Đinh Hạo thương hại nói:

- Ta đột nhiên hiểu thật ra ngươi không quan tâm ca ca ngươi sống chết thế nào, ngươi chỉ để ý tự kỷ, tự tôn, mặt mũi gần như biến thái của mình. Vốn ta rất khâm phục ngươi nhưng bây giờ xem ra ngươi quá đáng thương.
Bình Luận (0)
Comment