Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1316

Một nam nhân tiêu sái mặc trường bào màu trắng chậm rãi bước ra từ trong đám người. Dù bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng biểu tình nam nhân áo trắng cực kỳ bình tĩnh, gã đi từng bước đến dưới lễ đài.

Nam nhân áo trắng một lần nữa cất cao giọng:

- Ta phản đối hôn sự này!

Giọng điệu kiên quyết không thể dao động.

Đinh Hạo nhìn nam nhân áo trắng, hơi ngạc nhiên.

Đinh Hạo nghiêm túc hỏi:

- Tại sao?

Nam nhân áo trắng chưa kịp đáp thì Vương Tiểu Thất đã kiềm không được xông ra nói:

- Lý sư huynh, ra sư huynh còn sống! Về là tốt rồi, ngồi một bên trước đi!

Đám đông vang tiếng hoan hô, ba bóng người vô cùng vui mừng chạy ra.

Tiểu võ si Trần Thắng kích động toàn thân run rẩy:

- Đại ca... Sống... Sống?

Sau lưng tiểu võ si Trần Thắng là Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Lương kích động không biết nên nói cái gì. Người mất tích quá lâu đột nhiên lành lặn trở về, niềm hạnh phúc mất rồi có được khiến người điên cuồng.

Có thể khiến ba thành viên Thất Nghĩa Minh kích động kêu đại ca thì chỉ có một người.

Lão đại Thất Nghĩa Minh.

Lý Mục Vân.

Một thiên tài tuyệt đối từng được xem là ngang sức ngang tài với đám người Đinh Hạo, Lý Lan.

Lý Mục Vân mất tích trong cuộc chiến chiến trường bách thánh, từ đó về sau không còn tin tức.

Không ngờ hôm nay Lý Mục Vân ra mặt.

Lý Mục Vân mỉm cười nói:

- Ừm! Trở lại.

Ánh mắt Lý Mục Vân lướt qua mấy huynh đệ kết nghĩa nhìn hướng lễ đài, nói:

- Ta phản đối hôn sự này, Đinh sư đệ hãy từ bỏ đi.

Đinh Hạo nhìn kỹ Lý Mục Vân, một lúc sau mỉm cười không nói.

Tiểu võ si Trần Thắng chợt nhớ diều gì, vội nói:

- Đại ca, có nhiều chuyện ngươi không biết, đi khỏi đây trước đi. Chờ xong chuyện ta sẽ kể cho đại ca nghe.

Lý Mục Vân kiên quyết lắc đầu, nói:

- Phải ngừng hôn lễ.

- Nhưng mà...

Tiểu võ si Trần Thắng định khuyên thì bị Lý Mục Vân ngắt lời.

Các khách khứa nhìn hiểu chuyện, quảng trường ồn ào lên, thanh âm ầm ĩ.

Lý Mục Vân từng bước một lên lễ đài, nói:

- Đinh sư đệ, hãy kết thúc vợ kịch tự biên tự diễn đi, còn kịp ngừng tay.

- Có chuyện ngươi đã lầm.

Đinh Hạo từ trên cao nhìn xuống Lý Mục Vân, biểu tình bình tĩnh nói:

- Theo bối phạn ngươi nên gọi ta là Đinh sư thúc tổ.

Lý Mục Vân mỉm cười nói:

- Nhớ lúc trước Đinh sư đệ từng nói riêng tư không so đo bối phận, huống chi lúc trước ngươi và ta cùng học nghệ trong Vấn Kiếm tông, ngươi xếp dưới ta, gọi tiếng sư đệ có gì sai?

- Ta từng nói lời này với mấy bằng hữu thân thiết.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Nhưng ngươi không nằm trong số đó.

- À, trở mặt, sao? Là bởi vì ta ngăn cản lễ đài của ngươi nên thẹn quá thành giận sao?

Đinh Hạo cười to, cười xong giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ vì danh ảo mà khách sáo với kẻ cố ý tới phá ngày ta thành thân? Lý Mục Vân, đừng dùng cái mũ buồn cười chụp lên đầu người khác. Hôm nay ngươi đến vì cái gì, nói thẳng đi.

Lý Mục Vân gật gù, không hề bực mình nói:

- Ta đến đúng là vì ngăn cản lễ đài.

Ánh mắt Đinh Hạo lạnh lùng nói:

- Lý do gì?

- Lý do sao...

Lý Mục Vân hờ hừng nói:

- Có rất nhiều lý do, ví dụ như một lần cưới bốn vị chính thê, làm trái với quy tắc tổ tiên. Huống chi nữ nhân ngươi cưới toàn là nữ đệ tử ưu tú nhất Vấn Kiếm tông. Ai biết có phải ngươi dùng quyền thế ép buộc bọn họ gả cho ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Tiếng xấu khi nam bá nữ không hay ho gì. Ví dụ ngươi là thái thượng trưởng lão Vấn Kiếm tông nhưng cưới nữ nhân hậu bối, đặc biệt Lý Lan là chưởng môn trong tông môn, cái này hơi bị loạn luân.

Lý Mục Vân thốt lời khiến quảng trường rộ lên tiếng la ồn ào.

Vẻ mặt Đinh Hạo từ bực tức nghe Lý Mục Vân nói xong trở nên bình tĩnh.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi.

- Hiểu cái gì?

Lý Mục Vân cười hỏi:

- Hiểu ngươi đã làm sai?

Đinh Hạo lắc đầu, nói:

- Ta hiểu hôm nay ngươi đến làm cái gì.

Lý Mục Vân cười nói:

- Nói nghe thử.

Đinh Hạo gằn từng chữ:

- Hôm nay ngươi đến tìm chết.

Đinh Hạo thốt lời làm Lý Mục Vân biến sắc mặt, cười hỏi:

- Như thế nào? Không nói lý được thì muốn dùng thực lực, quyền thế đè ta sao?

Đinh Hạo định nói gì thì mấy đệ tử Vấn Kiếm tông khác không nhịn được nữa.

Vương Tiểu Thất nét mặt sa sầm xông ra chỉ vào mũi Lý Mục Vân chửi:

- Lý Mục Vân, ngươi là cái thứ gì mấy năm nay không biết chết ở đâu, lúc tông môn gặp nguy nan không thấy ngươi đi ra, lúc này tới gây rối là sao? Ở đây làm bộ làm tịch, ngươi có tư cách gì nói những lời này?

Đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên biểu tình cực kỳ khó xem.

Tuy sâu trong lòng đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên nghiêng hướng Lý Mục Vân nhưng bọn họ phải công nhận Vương Tiểu Thất nói đúng. Mấy năm nay Đinh Hạo có công tích với Vấn Kiếm tông, thân phận hiện giờ của Lý Mục Vân chỉ là một đệ tử nhỏ, không có tư cách nói lời đó.

Lý Mục Vân liếc Vương Tiểu Thất, cười khinh thường nói:

- Ngươi chỉ là con chó của Đinh Hạo, nếu Đinh Hạo không ở đây thì ngươi có chỗ đứng sao? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?

Vương Tiểu Thất tức giận quát:

- Ngươi không bằng cả con chó, ngươi...

Vương Tiểu Thất chưa dứt lời...

Một tiếng cười chói tai quái dị như cú đêm vang lên:

- Khục khục khục khục, một tạp chủng con kiến dám ăn nói lỗ mãng với thiếu chủ nhà ta, nếu không trừng phạt thì đám con kiến dân bản sẽ không biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào.

Một bóng đen bay ra từ sau lưng Lý Mục Vân nhanh như chớp chộp hướng Vương Tiểu Thất.

- Càn rỡ!

Hai thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới ngăn cản.

Bùm bùm!

Chớp mắt hai thể tu Hãn Hải sâm lâm đỉnh Thánh nhân cảnh bị đánh bay đi.

Thực lực bóng đen sâu không lường được.

Mắt thấy Vương Tiểu Thất sắp bị chộp trúng bỗng vèo một tiếng, kiếm ngân vang lên. Một luồng kiếm quang rực rỡ đến sau mà tới trước chém cái vuốt đen.

- Ủa? Ba ngàn tuyệt kiếm?

Trong tiếng kêu sửng sốt, bóng đen nhanh chóng lui ra, không dám dùng tay trần đỡ kiếm quang kia.

Cùng lúc đó, Phương Thiên Dực đứng trước mặt Vương Tiểu Thất, biểu tình lạnh băng. Ảo ảnh trường kiếm hiện ra sau lưng Phương Thiên Dực như khổng tước xòe đuôi dao động, tựa ảo mộng. Kiếm ảnh tầng tầng, Phương Thiên Dực như thần kiếm tuyệt thế, sát ý sôi trào.

Phương Thiên Dực cười khẩy nói:

- Một nô tài mà dám gây sự trong Vấn Kiếm tông ta?

Phía đối diện.

Một thân hình gầy đét bọc áo choàng đen có mũ trùm đầu, hơi khòm lưng như cõng cái gì. Trong áo đen toát ra khói đen có mùi nguy hiểm trí mạng, gã như u linh.

Khi thấy người áo đen làm đám đông cảm giác rợn tóc gáy, đây là một cường giả rất đáng sợ.

- Khục khục, không ngờ truyền nhân ba ngàn tuyệt kiếm xuất hiện ở nơi hoang dã này.
Bình Luận (0)
Comment