Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 208

Chính lúc này...

Đinh!

Một đốm hỏa hoa, một tiếng khẽ vang.

Đinh Hạo như u hồn xuất hiện bên cạnh Cuồng Nhân Lữ Cuồng, thanh kiếm rỉ sét chấn mở trường đao của tán tu kia.

Đinh Hạo che trước mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng, mắt lướt qua từng tán tu, ánh mắt như hai thanh kiếm bén đâm vào lòng bọn họ. Đám tán tu không dám đối diện Đinh Hạo.

Đinh Hạo xoay người nhìn Cuồng Nhân Lữ Cuồng, nói:

Chân mày rậm của Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhướng lên bình tĩnh nhìn Đinh Hạo, một lúc sau mới cười to bảo:

- Ta không đoán sai, người thứ nhất và cũng là duy nhất đứng ra quả nhiên là Đinh Hạo ngươi. Hừ, ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay trượng nghĩa?

Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, không nói.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhúc nhích ngón tay, mặt lộ biểu tình thống khổ.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng cắn răng nói:

- Lý do rất đơn giản, bọn họ thèm muốn thứ trên người ta và các bằng hữu nên tập kích, còn giết chết bằng hữu của ta. Cho nên ta liều mạng giết chúng, đám cặn bã đó nên chết hết!

Đinh Hạo gật đầu.

Đáp án giống như Đinh Hạo nghĩ, quả nhiên là đám tán tu không có ý tốt lén tập kích đệ tử tông môn muốn cướp bí tịch hoặc báu vật cao đẳng. Tiếc rằng đám người Tôn Phi, Hà Tuấn đặt mục tiêu vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, khổ chiến xong trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Điều này cũng chứng thực người bị truyền tống đến đây thực lực không cách biệt quá xa, những tán tu yếu chắc là dựa vào tán tu cường đại mới đi đến di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch.

Nhân viên hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn đương nhiên là dẫn đến âm thầm tranh đấu.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng bị thương nặng chọn trở về là vì sâu trong lòngm uốn nhờ vào lực lượng tông môn, tiếc rằng tính tình của gã quá cuồng, cứng đầu. Cuồng Nhân Lữ Cuồng làm được đến nước này là cực hạn, kêu gã lên tiếng xin các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông khác giúp đỡ là chuyện không thể.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng thật là cuồng đến cực độ.

- Phi! Ngươi nói cái gì liền là cái đó? Tình huống bây giờ là ngươi sống, đám Tôn Phi, Hà Tuấn đã chết. Chắc chắn ngươi thấy báu vật nổi máu tham âm thầm tập kích xuống tay!

- Đúng vậy. Nói năng bừa bãi, tưởng làm như vậy là phủi sạch tội của ngươi sao?

- Hôm nay ngươi phải chết, cho các võ sĩ cùng tộc chết thảm ngươi tay ngươi một lời giải thích!

Đám tán tu xúm lại ồn ào, rút vũ khí bao vây, đao thương chớp lóe ánh sáng lạnh. Các tán tu hùng hổ hát đệm muốn chụp mũ Cuồng Nhân Lữ Cuồng, cùng nhau đánh hội đồng, bao gồm Đinh Hạo cũng bị bao vây.

Mặt Đinh Hạo lạnh lùng, tùy tay vung thanh kiếm rỉ sét.

Keng keng keng! Keng keng keng!

Một chuỗi tiếng kim loại va nhau vang lên.

Đám tán tu cảm thấy khí lạnh đập vào mặt, tay nhẹ hẫng. Nhìn kỹ lại thì đao thương trường kiếm trong tay bọn họ bị Đinh Hạo nhẹ nhàng chặt đứt, một nửa rớt xuống đất.

Một trường long băng tinh bạc gầm rống theo quỹ tích trường kiếm.

Sợi tóc, đuôi mày đám tán tu dính huyền sương bạc, khí lạnh đáng sợ làm người bọn họ cứng ngắc, vận chuyển huyền khí trở nên trúc trắc.

Áp lực cường đại làm khí thế của đám tán tu tuột xuống, lùi ra sau, biểu tình hoảng sợ.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thấy Đinh Hạo đã ra tay thì biểu tình kiên quyết đứng sau lưng hắn.

Có lẽ hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không đồng ý hành động của Cuồng Nhân Lữ Cuồng, không thích cách nhìn của gã nhưng nếu Đinh Hạo đã chọn bảo vệ tông môn thì hai nàng sẽ ủng hộ hắn.

Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín và thiếu niên thân hình như kim cương Hoàng Sam Bắc Viện cũng đứng dậy.

Năm viện đông, tây, nam, bắc, trung cạnh tranh là mâu thuẫn nội bộ, khi đối diện kẻ địch bên ngoài phải đứng chung chiến tuyết, đây là một trong nguyên tắc că bản để Vấn Kiếm tông đứng vững trong Tuyết Châu trăm ngàn năm nay.

- Ngươi... Các ngươi...

Tán tu lúc này vung đao mặt trắng bệch hỏi:

- Các ngươi có còn nói lý không?

Một tán tu khác lạnh lùng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Đại môn phái chính là đại môn phái, thật bá đạo, chẳng lẽ giết người không cần đề mạng sao?

Có kẻ quái dị nói:

- Ha ha, mọi người nhìn kỹ đi, đây chính là mặt thật của Vấn Kiếm tông, đúng là bá khí.

Mặt Đinh Hạo không thay đổi, mỉm cười nói:

- Chuyện này mai sau Vấn Kiếm tông sẽ cho mọi người một lời giải thích, ai phải ai trái sẽ có rõ ràng. Nếu Lữ Cuồng thật sự vô cớ tàn sát đồng tộc thì chúng ta tuyệt đối sẽ không bao che cho hắn, nhưng...!

Nói đến đây ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén nói:

- Nếu có người vì tham lam tùy tiện lấy cớ giết oan đệ tử Vấn Kiếm tông ta thì phải đắn do kỹ cái đầu của mình có cứng hơn trường kiếm không!

Đinh Hạo dứt lời, đám người Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên thân hình cứng như kim cương rút trường kiếm ra.

Không khí biến căng thẳng.

- Được, chuyện này Vấn Kiếm tông phải cho chúng ta lời giải thích, dù tán tu chúng ta thấp hèn cũng sẽ không chết dễ như vậy!

Đám tán tu không dám chống lại Vấn Kiếm tông.

Đặc biệt mới rồi Đinh Hạo vung một kiếm thể hiện thực lực, cường đại khiến tim bọn họ đập nhanh. Nếu đánh nhau thì sợ là bọn họ sẽ đoàn diệt, hơn nữa chỉ có vài người là xấu bụng, đa số tán tu không phải đồ ngốc. Tán tu nào cũng gian xảo gừng già, trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, nói mấy câu uy hiếp rồi tự tách ra.

Đinh Hạo lắc đầu, móc một bình thuốc trị thương ra khỏi ngực đưa cho Cuồng Nhân Lữ Cuồng.

Ai biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng cười lạnh, cắn răng đứng dậy, người chảy máu, trán toát mồ hôi lạnh xách bao đồ trên bàn lên. Cuồng Nhân Lữ Cuồng từng bước một lên cầu tháng, tìm một gian phòng trống đẩy cửa đi vào.

Nơi Cuồng Nhân Lữ Cuồng đi qua để lại một chuỗi dấu chân máu.

Ngọc Giác Dao nhún mũi:

- Hừ! Người này chết cũng đáng, không nói cả tiếng cảm ơn.

Ngọc Giác Dao rất bất mãn thái độ của Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối với Đinh Hạo.

Mộ Dung Yên Chức cũng hừ lạnh.

Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín không lộ vẻ gì, mang theo thiếu niên đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện thân như kim cương, biểu tình ngại ngùng như thiếu nữ trở về phòng mình.

Đinh Hạo biểu tình như thường, không lộ vẻ tức giận. Đinh Hạo cất lọ thuốc, nói cảm ơn Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao. Đinh Hạo lấy chút lương khô, nước trong ra khỏi không gian trữ vật, cùng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao ngồi xuống bàn ăn uống. Tính thời gian từk hi bọn họ bị truyền tống đến minh văn ảo trận quỷ vực bí ẩn này đã qua một ngày một đêm.

Trong quá trình xung đột Lư Bằng Phi không ra mặt, không biết gã đang làm gì.

Chớp măt lại qua nửa ngày.

Đến lượt Đinh Hạo, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tuần tra quanh khách sạn.
Bình Luận (0)
Comment