Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 339

- Cái gì? Đinh Hạo chẳng những không chết còn bái vào môn hạ lão quái vật, trở thành sư thúc của chúng ta? Sao có thể!

Trong đại điện, Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ mặt tím ngắt.

Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi bị tin tức hóa đá.

Khổ sở chờ đợi mấy ngày nay, Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi nằm mơ cũng không ngờ đợi đến kết quả bi kịch chuyển một trăm tám mươi độ thế này.

Phiếm Đông Lưu ung dung hoa quý cười khổ nói:

- Thế sự khó đoán trước!

Phiếm Đông Lưu lắc đầu, nói:

- Lần này công tử tính sai, không ngờ La phong chủ luôn trung lập, không muốn bị cuốn vào tranh đấu phái hệ nhưng quyết bảo vệ Đinh Hạo. Ngoài ra có người thầm đứng bên Đinh Hạo, cộng với phút cuối lão quái vật đột nhiên xông vào chủ điện Vấn Hình Đường, thái độ mạnh mẽ. Đường Phật Lệ chưởng tọa Thiên Kiếm phong đều tạm nhường bước, công tử đắn đo nhiều lần đành từ bỏ cơ hội lần này.

- Không ngờ Đinh Hạo đáng chết mạng cứng như vậy!

Vẻ mặt Doãn Nhất Phi không bình tĩnh, đối với gã thì đây tuyệt đối không là tin tức tốt.

Trước kia Doãn Nhất Phi có thể dựa vào thân phận sư thúc đè ép Đinh Hạo nhưng từ nay hắn biến thành sư thúc của gã, chẳng những ưu thế bối phận không còn mà thực lực Đinh Hạo nhảy lên đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh.

Khủng khiếp nhất là với tốc độ tu luyện siêu tốc của Đinh Hạo e rằng không lâu sau đừng nói Doãn Nhất Phi đối địch với hắn, gã không có tư cách gây rối.

Nghĩ đến đây sống lưng Doãn Nhất Phi tê dại.

Dù là ai nếu có kẻ địch khủng bố như vậy cũng sẽ thao thức ăn ngủ không yên.

Doãn Nhất Phi đột nhiên hối hận.

Sớm biết như vậy lúc trước cần gì làm thế?

Bây giờ nghĩ lại thù hận giữa Doãn Nhất Phi và Đinh Hạo khởi nguồn không phải mâu thuẫn không thể hòa giải, nếu lúc đó gã không ỷ vào thân phận trưởng bối cố ý ăn hiếp hắn thì nay không đến nỗi cương cứng như vậy.

Lỗ Kỳ có cùng suy nghĩ với Doãn Nhất Phi.

Lỗ Kỳ càng hoảng loạn hơn Doãn Nhất Phi. Nếu nói ân oán giữa Doãn Nhất Phi và Đinh Hạo còn cơ hội điều đình thì Lỗ Kỳ và Đinh Hạo vì chuyện thiếu niên thợ săn Trương Phàm biến thành không chết không ngừng.

Đến bây giờ Lỗ Kỳ còn nhớ rõ hôm đó tại Thanh Sam Đông Viện, khi Đinh Hạo đối diện gã không chút che giấu sát ý. Nếu không phải thời cơ không đúng, Đinh Hạo buộc lòng kiềm nén thì bây giờ Lỗ Kỳ đã là cái xác.

Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hân.

Cái gọi là sai lầm một bước ôm hận ngàn năm, quay đầu lại đã là trăm năm.

Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi liếc nhau, thấy hối hận trong mắt đối phương cuối cùng thành độc ác. Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi biết đã không thể quay đầu vậy đành đi đến cuối.

Doãn Nhất Phi cắn răng, căm hận nói:

- Bây giờ chúng ta nên làm sao? Không lẽ mặc cho tai họa Đinh Hạo tiếp tục vênh váo? Ta không nhịn nổi cơn tức này!

Lỗ Kỳ thói quen bày tỏ lòng trung thành:

- Đúng vậy. Ta và Doãn sư huynh nén giận không sao nhưng tuyệt đối không thể nhìn nghiệt súc Đinh Hạo tiểu nhân đắc chí, dám nhảy lên đầu công tử diễu võ dương oai.

Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi cảm thấy bất lực, bọn họ chỉ có thể dựa vào công tử cao cao tại thượng kia.

Sâu trong lòng Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi thấy bi ai cho mình.

Phiếm Đông Lưu mặc trường bào vàng nhìn kỹ Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi cuối cùng vươn tay viết bốn chữ bằng huyền khí vàng trên không trung.

"Mượn đao giết người!"

* * *

Thiên Kiếm phong.

Trong nhà đá bí ẩn vẫn đầy ánh đỏ.

Ao máu hình chữ nhật, máu loãng sôi trào đã đông lại thành thể rắn, bề ngoài như quả trứng to, tầng ngoài lăn tăn sóng gợn lơ lửng giữa ao.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Từng tiếng tim đập chậm rãi truèn ra từ trứng đỏ máu.

Thanh âm có tiết tấu kỳ dị tình cờ phù hợp phép tắc tự nhiên nào đó, không nhanh không chậm, trầm ổn có sức sống. Mỗi lần sóng âm chồng lên sẽ bùng nổ lực lượng cực kỳ cường đại chấn vách tường cứng rắn như sắt nứt đổ đá vụn.

Theo thời gian trôi qua, tiếng tim đập càng rõ ràng hơn.

Đột nhiên...

Răng rắc!

Trong tiếng vỏ rách, trứng to giữa ao máu không chút dấu hiệu nứt rạn mạng nhện, như có quái vật đáng sợ nào sắp phá vỏ ra.

Vết nứt ngày càng nhiều, bùm một tiếng, một nắm tay, một nắm tay trắng nõn từ bên trong đánh nát vỏ máu duỗi ra. Năm ngón tay siết chặt như chùy sắt trắng cứng rắn.

Trong phút chốc nguyên quả trứng đỏ đều vỡ.

Một thân hình trần truồng to khỏe xuất hiện trong mảnh vụn.

Người kia vung cổ tay phát ra tiếng gầm trầm thống, răng trắng như chủy thủ sắc bén, khuôn mặt như dã thú mơ hồ trong bóng tối. Sát ý bạo ngược đậm đặc như thực chất tràn ngập nguyên nhà đá.

- Đinh Hạo, hy vọng ngươi chưa chết, bởi vì trên đời này chỉ có ta mới giết được ngươi! Ngươi, phải chết trên tay ta!

Tiếng cười âm trầm vang vọng.

* * *

Sau khi lục điện hội thẩm kết thúc Đinh Hạo không theo lão quái vật Khí Thanh Sam đi Ẩn Kiếm Phong trong truyền thuyết.

Đinh Hạo quay về sân số tám Thanh Sam Đông Viện nơi mình cư ngụ.

Từ sau khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm rời đi, trong ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ của nhiều người Lý Vân Kỳ dọn tới sân số tám, thành bạn cùng phòng mới của Đinh Hạo, Vương Tiểu Thất.

Bây giờ Thanh Sam Đông Viện như rắn mất đầu, rối loạn.

Tuy các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kêu gào hy vọng trong gió nổi mây phun này Đinh Hạo sẽ giơ tay bước ra quản lý, nhưng hắn không bao giờ xen vào chuyện Thanh Sam Đông Viện nữa.

Ai đều nhìn ra từ sau chuyện thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo không còn trung thành với Thanh Sam Đông Viện.

Mỗi ngày Đinh Hạo không bước ra khỏi sân, tu luyện như khổ hạnh tăng.

Ngày ba bữa có mỹ nữ đệ nhất năm viện bắc, nam, đông, tây, trung Lý Y Nhược tự mình đưa cho Đinh Hạo.

Trong thời gian này trên dưới tông môn nhiều người đến tặng lễ vật, đứng ngoài sân mong gặp Đinh Hạo nhưng đều bị từ chối. Đừng nói là gặp Đinh Hạo, thậm chí không thể tặng quà.

Đệ tử nội môn bị từ chối tức giận nói:

- Đinh Hạo thật quá đáng, ta là đệ tử nội môn chân truyền vậy mà không chịu gặp ta một lần, hắn nghĩ mình là ai?

Dần dần ngày càng nhiều người bị từ chối bắt đầu oán hận, cảm thấy Đinh Hạo đắc ý quá đáng, không nể tình.

Nhưng đến ngày thứ sáu, mọi thứ thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment