Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 420

Một lũ băng tuyết bạc mông lung phủ lên ánh bạc mỏng trên thanh kiếm rỉ sét.

Tưởng Địa Sinh vung kiếm quang đầy trời vào khoảnh khắc này yếu ớt như tờ giấy trắng bất ngờ bị rẽ thành hai. Uy lực kiếm pháp mềm nhũn trút sang hai bên, kiếm ảnh mênh mông xâm nhập vào trán Tưởng Địa Sinh.

- Sao có thể như vậy?

Tưởng Địa Sinh sợ bay mất hồn phía.

Tưởng Địa Sinh vung kiếm quang không phải vật thực chất, nó là khí cơ và uy lực thế nhưng bị thanh kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo chém làm hai, không lẽ luồng sáng tráng liên miên kia là...

Kiếm ý?

Thật sự là kiếm ý sao?

Đồn rằng thiên tài trẻ Đinh Hạo của Vấn Kiếm tông nắm giữ kiếm ý, Tưởng Địa Sinh không tin điều đó.

Kiếm ý là cơ duyên chỉ ngộ chứ không thể cầu trong ngàn vạn năm qua. Đừng nói là hậu bối như Đinh Hạo, dù là viện trưởng của Thanh Bình học viện, Nhất Ý Kiếm Vương Lý Kiếm Ý của Vấn Kiếm tông, các tông sư kiếm đạo cũng không chạm được mép kiếm ý, bao gồm Mục Thiên Dưỡng che lấp ánh sáng của Tưởng Địa Sinh. Tưởng Địa Sinh rất hiểu Mục Thiên Dưỡng, vì nắm giữ kiếm ý mà Mục Thiên Dưỡng chịu nhiều cực khổ nhưng tiếc nuối là không thành công. Sự thật bày ra trước mặt Tưởng Địa Sinh, một kiếm của Đinh Hạo ẩn ý liên miên xé rách hết thảy, uy lực không gì sánh được, không phải kiếm pháp bình thường, rõ ràng là kiếm ý.

Tưởng Địa Sinh vung kiếm ngăn cản.

Keng!

Một tiếng vang khẽ. Thanh kiếm rỉ sét của Đinh Hạo và Tưởng Địa Sinh va chạm. Thanh kiếm rỉ sét của Tưởng Địa Sinh nứt một lỗ hổng nhỏ cỡ hạt đậu.

Tưởng Địa Sinh hoàn toàn biến sắc mặt.

Thanh kiếm rỉ sét của Tưởng Địa Sinh nhìn như dễ gãy nhưng thật ra là nhất kiếm phẩm huyền khí, một vị đại nhân vật trong Thanh Bình học viện từng sử dụng nó. Thanh kiếm rỉ sét lưu truyền đến nay đã có lịch sử năm trăm năm, trước Tưởng Địa Sinh có các đời đệ tử xuất sắc của Thanh Bình học viện nhưng chưa ai thu phục được thanh kiếm rỉ sét. Từ khi Tưởng Địa Sinh có được thanh kiếm rỉ sét trong kho vũ khí, gặp vô số danh kiếm danh đao trong Tuyết Châu, luôn luôn chiếm ưu thế, không ngờ hôm nay...

Không lẽ Đinh Hạo là khắc tinh của Tưởng Địa Sinh sao?

Trong khoảnh khắc này lòng Tưởng Địa Sinh dâng lên suy nghĩ giống Lư Bằng Phi trước kia chết.

Dù là tính kế hay vũ khí thì Đinh Hạo đè đầu Tưởng Địa Sinh.

Không lẽ thanh kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo là báu vật gì ghê gớm?

Tưởng Địa Sinh suy nghĩ nhanh, tay không do dự thi triển bộ Thanh Bình Nhập Thế kiếm pháp. Trước khi nghĩ ra cách Tưởng Địa Sinh chỉ có thrể phòng ngự.

Mọi chuyện nói thì chậm khi đó thì nhanh, chớp mắt tiếng kim loại vù vù vang lên, hỏa hoa bắn ra bốn phía. Thanh kiếm rỉ sét của Tưởng Địa Sinh như răng cưa đầy vết nứt, kêu vù vù.

Đây chính là điểm đáng sợ của kiếm ý.

Khắc chế tất cả kiếm pháp.

Thấy rõ hết thảy tiên cơ.

Chớp mắt một nén nhang đã qua.

Tưởng Địa Sinh đã biến hóa rất nhiều kiếm pháp, kiếm thuật của hắn rất uyên bác. Suốt đời người thường không thể nào học được một nửa số kiếm pháp của Tưởng Địa Sinh. Nhưng trước kiếm ý mênh mông của Đinh Hạo thì Tưởng Địa Sinh không thể thi triển ra, bởi vì chiêu thức mạnh mẽ nào thi triển đến một nưa đã bị kiếm ý chặt đứt hậu kình, hậu chiêu, không thể liên miên chém ra, không thể bảo đảm kiếm thức hoàn chỉnh.

Thực lực của Tưởng Địa Sinh hoàn toàn bị áp chế, không thể phát huy được một nửa, rất là buồn bực.

Tưởng Địa Sinh thầm nghĩ:

- Không được, phải ra sát chiêu!

Tưởng Địa Sinh biết không thể chậm trễ nữa, kiếm thức sắp biến đổi.

Chính lúc này...

- Ha ha ha ha ha ha! Ngừng tại đây đi. Tưởng Địa Sinh, hãy lấy ra tất cả bản lĩnh của ngươi, liều mạng chiến đấu vì sống còn đi!

Kiếm thức của Đinh Hạo chợt ngừng, hắn bùng phát khí thế đáng sợ cường đại như thần đế giáng trần. Mặt nước xung quanh như bị bản tay vô hình khổng lồ đè ép thấp xuống một thước.

Không khí đông lại, dính đặc như rau câu.

- Không đúng, tại sao Đinh Hạo mạnh như vậy?

Tưởng Địa Sinh giơ kiếm ngang ngực, rất rung động, gã cảm thấy có gì không đúng.

Với tu vi huyền khí của Đinh Hạo dù có nắm giữ kiếm ý thì sức chiến đấu thật sự tối đa chỉ đến trình độ cao giai Đại Tông Sư cảnh, đây đã là trạng thái bùng nổ siêu cảnh giới. Nhưng hơi thở trên người Đinh Hạo hiện giờ bất ngờ là tăng vọt đến nửa bước Võ Vương cảnh. Khí thế khủng bố đè ép làm Tưởng Địa Sinh khó thở, từng thớ thịt căng cứng, lỗ chân lông dựng đứng, đây không phải hiện tượng bình thường.

Càng nguy hơn là khí thế hùng hồn như biển cả đè ép, Tưởng Địa Sinh nhạy bén phát hiện đường kinh mạch dần héo rút, huyền khí vận chuyển trúc trắc.

Về khí thế Tưởng Địa Sinh bị Đinh Hạo tu vi không bằng gã ức chế?

Tưởng Địa Sinh ngẩng đầu nhìn mắt Đinh Hạo, người run lên.

Mắt Đinh Hạo một con vàng kim một con màu bạc.

Vàng kim như lửa, màu bạc như tuyết.

Tưởng Địa Sinh chưa kịp lấy lại tinh thần thì tầm mắt vặn vẹo, Đinh Hạo cầm kiếm đứng thẳng. Trong ánh sáng vặn vẹo, Đinh Hạo bỗng biến mất khỏi tầm mắt Tưởng Địa Sinh.

- Nguy rồi!

Trực giác nguy hiểm chưa từng có như núi lửa trào dung nham trong lòng Tưởng Địa Sinh, gã biết đã đến phút sinh tử. Tưởng Địa Sinh không do dự nữa, lập tức kích phát lực lượng huyết mạch trong cơ thể.

Từng đốm sáng vàng bắn tung ra từ thân thể Tưởng Địa Sinh, toàn thân gã chớp lóe ánh sáng vàng như mặt trời, ánh sáng chói mắt vô tận. Hai tay Tưởng Địa Sinh cầm thanh kiếm rỉ sét ngửa đầu hú dài.

Lực lượng huyết mạch.

Lực lượng di truyền từ thần linh viễn cổ.

Vù vù vù vù vù!

Không gian khẽ rung động, tiếng kiếm ngân xộc thẳng lên tầng mây.

Kiếm khí to lớn rực rỡ ánh sáng vàng từ sau lưng Tưởng Địa Sinh chậm rãi rạch hư không như đến từ không gian khác hiện ra trước mắt. Thân kiếm rộng hai thước, dài bốn mươi thước, lấp lánh ánh sáng vàng, mặt kiếm chảy xuôi minh văn bí ẩn. Kiếm to màu vàng chớp lóe khí lạnh của kim loại ảnh ngược nguyệt sắc hồ quang như thực chất.

- Kim mang thái dương chiến thể, kim tâm kiếm trảm!

Ánh sáng vàng vô tận bao phủ, Tưởng Địa Sinh như biến thành thanh kiếm bén, hai tay ôm hờ trước ngực. Tưởng Địa Sinh chậm rãi khom người xuống, trường kiếm sau lưng gã như cái bóng chậm rãi chém xuống. Từng tầng khí lãng mắt thường trông thấy nhanh chóng rẽ sang hai bên.

Uy lực một kiếm này vô cùng cường đại.

Kiếm to màu vàng chưa hoàn toàn chém hết mặt hồ bình tĩnh đã như con đường bị người xẻ đôi.

Nước hồ tách ra hai bên, kiếm khí rạch một khe hở thẳng tắp, mơ hồ thấy cỏ nước, đá dưới đáy hồ bị rạch đôi. Vài con cá sâu dưới nước không kịp né cũng bị chém làm hai, đầu đuôi tách hai bên vách nước, vết cắt bóng loáng đến mức máu, nội tạng không chảy ra.

Tưởng Địa Sinh sắp nằm sấp xuống Kính hồ, khí thế từ kiếm to màu vàng sau lưng gã đạt đến đỉnh cao nhất. Mọi thứ quanh Tưởng Địa Sinh không còn, hình thành trạng thái chân không. Vật chất nào tiến vào sẽ bị kiếm khí cắt nát.

Lúc này không gian vặn vẹo.

Đinh Hạo biến mất lại xuất hiện trước mặt Tưởng Địa Sinh. Băng lửa giao nhau trên người Đinh Hạo, đao kiếm cùng giơ lên chặn lại kiếm to màu vàng. Thế chém xuống của kiếm to màu vàng khựng lại.

Đây là hình ảnh rất rùng rợn.

Trước kiếm to màu vàng thì thân hình Đinh Hạo nhỏ bé như hạt cát, trông như con kiến dùng thân thể đỡ vũ khí của người khổng lồ, sẽ bị chém nát bấy. Người Đinh Hạo bị ánh sáng vàng bao phủ, hơi nóng bốc cháy nước Kính hồ.

- Quả nhiên là võ sĩ huyết mạch.

Đinh Hạo cảm thấy máu toàn thân sôi sục, trái tim đập nhanh. Từng giọt máu trong người Đinh Hạo bị lực lượng đáng sợ lôi kéo sắp thoát khỏi trói buộc thân thể.

Đây là xác phàm kính nể máu thần.

Phàm thể bình thường gặp áp lực đột ngột như vậy sẽ mất hết máu toàn thân mà chết, đừng nói là chiến đấu. Đinh Hạo có đao kiếm song thánh thể, Thắng Tự Quyết bùng nổ, thần niệm như thủy triều khống chế thân mình đỡ lực lượng như uy nhiếp thần linh. Máu sôi trào ngừng lại.

- Đến lúc rồi, đến đây! Đao ý, kiếm ý bùnng ổ hai phần trăm!

Đao ý kiếm ý phá huyết mạch chiến thể!

Đây là một trong những nguyên nhân cho đến nay Đinh Hạo cực khổ tu luyện đao ý và kiếm ý.

Đặc biệt là mấy ngày nay Đinh Hạo khổ luyện từ ngày dài đến đêm thâu, hắn nắm giữ đao ý và kiếm ý sâu hơn một tầng. Nếu cảnh giới đao ý và kiếm ý chia mười phần thì Đinh Hạo nắm giữ đao ý và kiếm ý đã đến cảnh giới hai phần, mạnh hơn một năm trước bước đầu ngộ kiếm ý rất nhiều lần.

Có thể đánh vỡ thần thoại huyết mạch chiến thể hay không phải xem lúc này.

Đinh Hạo hét to, đầu óc rơi vào trạng thái kỳ dị. Thanh kiếm rỉ sét, Vấn Tình Đao cùng rung lên.

Đinh Hạo bùng nổ lực lượng đao ý và kiếm ý mạnh nhất hắn nắm giữ hiện giờ.

Trong chớp mắt thanh kiếm rỉ sét, Vấn Tình Đao dâng lên ý mênh mông ngôn ngữ khó tả. Một đao, một kiếm phát ra tiếng ngâm nga không dứt như rồng ngâm, như hổ gầm. Giống như thanh kiếm rỉ sét, Vấn Tình Đao có sinh mệnh, thân đao kiếm rõ ràng đột nhiên mơ hồ như sắp tránh khỏi phép tắc vật chất trói buộc.

Lực lượng ý chí yếu ớt phát ra từ thân thể Đinh Hạo.

Đó là cảm giác yếu nhưng sắc bén không gì sánh được, sắc bén đến nỗi có thể cắt đứt bất cứ vật chất gì. Đao kiếm ẩn chứa lực lượng yếu ớt này có thể cắt đứt lực lượng thần linh ngọt như khúc gỗ mục.

Đinh Hạo xoay tròn thân thể, thanh kiếm rỉ sét, Vấn Tình Đao chặn kiếm to màu vàng, nghiền.

Răng rắc!

Kiếm to màu vàng bị vặn gãy, nhẹ như vặn gãy một khúc gỗ mục.

Chớp mắt kiếm to màu vàng vỡ ra, kiếm khí sắc bén trên người Tưởng Địa Sinh biến mất.

Chợt vang tiếng nổ điếc tai. Khe hở hồ nước mất đi lực lượng bên ngoài hai vách nước mạnh va chạm bắn lên từng cột nước, thanh âm như sấm. Hơi nước tràn ngập trong phạm vi trăm thước nhưng bị cực âm ngục băng huyền khí của Đinh Hạo xâm nhập, đóng băng rớt xuống hồ làm nước bắn lên.

- Không thể nào! Tại sao lại như thế?

Tưởng Địa Sinh hộc ngụm máu.

- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Cái này... Đây rốt cuộc là lực lượng gì? Đinh Hạo, ngươi là phàm thể nhưng có thể khắc chế kim mang thái dương huyết mạch chiến thể của ta?

Đầu óc Tưởng Địa Sinh trống rỗng, ánh sáng vàng bao bọc thân thể biến mất, thân hình như gã như dòng sông khô cạn nứt ra tơ máu. Dù Tưởng Địa Sinh rèn luyện tính nhẫn nhịn nhiều năm nhưng lúc này tan thành mây khói, gã không thể tin hét to.

Đinh Hạo không phải huyết mạch chiến thể, phàm thể yếu ớt sao có thể chịu được áp lực huyết mạch thần linh?

Tại sao lại như vậy?

Đầu óc Tưởng Địa Sinh hơi tỉnh táo lại, gã cười thảm hóa thành luồng sáng cụp đuôi bỏ chạy.

Kim mang thái dương huyết mạch chiến thể kim tâm kiếm trảm là kiếm chiêu cường đại nhất của Tưởng Địa Sinh, nếu một chiêu này không thể khắc chế được Đinh Hạo thì gã chỉ có con đường bỏ trốn, cứ đấu tiếp cũng không có kết quả gì.

Nhưng mà...

Từng đợt minh văn băng tuyết bay trước mắt Tưởng Địa Sinh, đồ án hình vuông đầu đuôi nối tiếp nhau thần bí duy mỹ trong trời đêm tĩnh lặng, đẹp trí mạng, như trường long quét tới giam cầm Tưởng Địa Sinh.

- Cút đi!

Ngón tay Tưởng Địa Sinh vung lên, kiếm khí sắc bén chém mấy đồ án minh văn.

Nhưng minh văn còn lại như có sinh mạng chớp lóe ánh sáng tràn ngập khí lạnh vô tận lại quấn lấy Tưởng Địa Sinh, giảm tốc độ bỏ chạy của gã.

Không gian phía xa lại vặn vẹo, Đinh Hạo hóa thành tàn ảnh biến mất.

Tưởng Địa Sinh rống to, gã biết đã không thể đi. Tưởng Địa Sinh cắn răng dựng thẳng thanh kiếm rỉ sét sắp gãy trước ngực, lại múa kiếm thức. Không gian sau lưng Tưởng Địa Sinh rung mạnh, thanh trường kiếm vàng rực rỡ lại vượt không gian chậm rãi hiện ra.

Tưởng Địa Sinh muốn lấy huyết mạch chiến thể phá minh văn.

Nhưng lần này Đinh Hạo đến nhanh hơn.

Kiếm to màu vàng mới hiện ra một nửa thì như lần trước, không gian vặn vẹo, Đinh Hạo cầm đao kiếm xuất hiện. Thanh kiếm rỉ sét vung chiêu Truy Điện Nhất Kiếm, Vấn Tình Đao thì một thức HUy Đao Vấn Tình. Đao kiếm ngân vang, vẫn là hai phần đao ý và kiếm ý dốc hết sức kèm theo khí lạnh, lửa cháy đánh vào kiếm to màu vàng.

Răng rắc!

Kiếm to màu vàng gào thét, thân kiếm nứt rạn giây lát vỡ ra như bươm bướm vàng bay lượn. Ánh trăng chiếu gọi, trước mắt Tưởng Địa Sinh tối sầm, há mồm hộc máu, mặt trắng bệch. Tưởng Địa Sinh cắn răng rơi xuống Kính hồ tối đen.

Quanh thân Đinh Hạo là mảnh vụn kiếm to màu vàng bay lượn, hắn cầm đao kiếm đứng giữa không trung, mắt trái màu da cam, mắt phải màu bạc như chiến thần thượng cổ dị tộc, đôi mắt bắn ra hai luồng sáng vàng chiếu xuống Kính hồ.

Tưởng Địa Sinh chủ động rơi vào Kính hồ là muốn nhờ nước trợ giúp gã bỏ trốn.

Ánh mắt Đinh Hạo quét qua thấy có sợi bóng đen như kiếm bén bắn hướng tây đáy Kính hồ, chính là Tưởng Địa Sinh thi triển bí pháp chạy trốn, tốc độ siêu nhanh.

- Trốn đi đâu!

Đinh Hạo nổi sát tâm, hắn không lưu tình thúc giục kiếm ý từ xa chém ra một kiếm.

Kiếm khí màu bạc ẩn chứa trong kiếm ý rạch mặt hồ.

Nơi kiếm quang đi qua hồ nước đóng băng.

Vệt băng nhanh như chớp đuổi theo cái bóng nhanh chóng lướt dưới hồ. Tiếng xèo xèo vang lên, giọt máu đỏ như đóa hoa đỏ nở trong bóng đêm rồi bị đóng băng trong Kính hồ.

Cùng bị đóng băng còn có một cánh tay người.

Cánh tay của Tưởng Địa Sinh.

- Chắc mọi chuyện đã kết thúc.

Đinh Hạo hít sâu, khí lạnh tăng vọt. Sương bạc phủ tùm thanh kiếm rỉ sét, dưới ánh trăng như ngọc như băng. Đinh Hạo đạp bảy bước trong không trung, chân đạp vị trí bảy ngôi sao, đẩy thực lực lên đỉnh điểm. Đinh Hạo giơ tay chém ra một tia kiếm khí.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Nơi kiếm khí đi qua hồ nước lạnh bị đóng băng cao nửa thước.

Tường băng ẩn chứa sát khí trí mạng công kích cái bóng điên cuồng chạy trốn, mắt thấy sắp đóng băng Tưởng Địa Sinh.

Chính lúc này...
Bình Luận (0)
Comment