Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 438

Giọng Đinh Hồng Lệ có ma lực không nhanh không chậm gõ vào tim Đinh Hạo.

- Ngươi còn là Đinh Hạo trước kia không?

Đinh Hạo vừa suy nghĩ ẩn ý câu nói của Đinh Hồng Lệ vừa đáp ngay:

- Có rất nhiều trường hợp nhân duyên kỳ ngộ thay đổi cuộc đời con người, chuyện xảy ra trên người tại hạ không có gì lạ.

Đinh Hồng Lệ lạnh lùng cười:

- Thật không?

Một lúc sau Đinh Hồng Lệ cách bình phong nói:

- Vậy ngươi hãy nói xem ngươi được đến kỳ ngộ gì?

Đinh Hạo ngẫm nghĩ không lẽ hôm nay Tuần Mục Sử kêu hắn tới là mơ ước kỳ ngộ trên người hắn, muốn chiếm làm của riêng sao? Nói vậy là một năm qua thực lực Đinh Hạo tăng nhanh dần khiến vài người tính kế, không lẽ Đinh Hồng Lệ đến Tuyết Châu thật ra là vì hắn?

Nhưng kỳ ngộ của Đinh Hạo là xuyên qua, hắn không sợ bị người ta nhìn ra cái gì. Còn Kiếm Tổ, Đao Tổ, thể chất đao kiếm song thánh thể thì chỉ cần Đinh Hạo không nói người khác sẽ không biết. Có mỗi Huyền Chiến Thắng quyết là hơi rắc rối.

Trong khi dm nhanh chóng suy nghĩ tìm từ thì bên tai nghe giọng Đinh Hồng Lệ dịu dàng nói:

- Thôi, nếu tiểu tử không muốn nói thì bổn tọa không ép hỏi ngươi. Phải rồi, không hiểu sao ta có hứng thú với thời gian ngươi ở khu đồ bỏ trong Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo, ngươi còn nhớ bao nhiêu chuyện lúc nhỏ?

- Ta không nhớ chuyện trước bảy, tám tuổi.

Đinh Hạo nói lời thật lòng:

- Chỉ nhớ từng có một muội muội nhưng sau này mất tích, ta sống trong khu đồ bỏ nhiều năm sau này tham gia vào Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo nhạy bén phát hiện khi Đinh Hạo đáp vấn đề này thì có thần thức bí hiểm như có như không từ sau bình phong phóng đến bao trùm lên người hắn, dường như đang giám sát cái gì.

Nếu Đinh Hạo không tu luyện thần thức Thắng Tự Quyết tu vi sánh bằng cảnh giới Võ Vương cảnh thì không thể phát hiện ra thần thức đó.

Đinh Hồng Lệ tự hỏi tự đáp:

- Không nhớ sao? Không có chút ấn tượng?

Cách bình phong quái dị Đinh Hạo mơ hồ thấy bóng nữ nhân thướt tha đứng đó nhưng không thấy rõ biểu tình, hắn lặp lại lần nữa:

- Tại hạ thật sự không nhớ rõ.

Lúc nói câu này Đinh Hạo đột nhiên nhớ đến các cảnh ảo giác trên Vấn Tâm Thiên Thê.

Đinh Hồng Lệ khẽ thở dài:

- Không nhớ rõ? Vậy cũng tốt, cũng tốt.

Thắng Tự Quyết rèn luyện ra giác quan thứ bảy nhạy bén biến thái khiến Đinh Hạo cảm giác Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ cao cao tại thượng có ẩn ý gì đó nhưng hắn không thể nắm bắt.

Tiếp theo là đoạn thời gian im lặng dài dặc.

Không khí trong nội điện im lặng áp lực.

Đinh Hạo lặng lẽ phóng thần thức ra muốn thăm dò tình hình đằng sau bình phong, thế nhưng thần thức cảnh giới thân xác hồng lô cường đại trước kia mọi chuyện thuận lợi bị bình phong hồng kỳ lạ ngăn cản, không thể xâm nhập.

Đinh Hạo giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, ngẩn ngơ.

Đinh Hạo khó tin phát hiện từ khi nào bình phong trước mắt thành màu hồng nhạt, hình vẽ vô số nam nữ giao hoan biến thành bức tranh chiến trường cực kỳ thảm khốc. Các võ sĩ cầm thần mâu giết yêu ma dưới đất, trên bầu trời là thần linh mặc giáp vàng, uy năng vô tận, chiến đấu liên tục tạo sấm chớp. Không ngừng có sự tồn tại không thể nghĩ bàn chết đi, các mãnh thú thần thua thượng cổ xuất hiện trong cuộn tranh bình phong. Tay chân cụt bay đầy, xác chồng chất, xương thành núi. Xác chết trôi ngàn dặm, máu chảy thành sông. Khung trời bị xé rách, mặt đất nứt vỡ, mảng lớn dung nham phun trào, khói đen đặc che kín bầu trời, mặt đất.

- Cái này...

Bình phong chưa từng đổi chỗ nhưng tại sao hình vẽ thay đổi?

Chẳng lẽ?

Một tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo, hắn bỗng hiểu ra. Thì ra bình phong này là bảo bối, hưm, có thể ngăn cản thần thức của hắn chắc là bảo khí trên huyền khí.

Không biết trừ ngăn cách ra bình phong còn có tác dụng gì.

Không biết qua bao lâu, Đinh Hồng Lệ đứng sau bình phong thoát khỏi hồi ức, khẽ thở dài:

- Được rồi, ngươi đi đi.

Đinh Hạo đứng dậy, đầu óc mờ mịt đi ra ngoài.

Đinh Hồng Lệ lên tiếng:

- Chờ đã.

Đinh Hạo khựng lại.

Đinh Hồng Lệ nói:

- Bổn tọa hợp ý ngươi, chỗ này có món đồ nhỏ tặng ngươi chơi.

Một luồng sáng trắng bay ra từ bình phong. Đinh Hạo bắt lấy, lòng bàn tay lạnh lẽo. Đinh Hạo nhìn chăm chú, đó là ngọc bội trắng to cỡ ngón cái, trơn bóng, không có hoa văn gì nhưng có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp.

"Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, nửa đêm vô nhân tư ngữ thì."

Trông như là một câu thơ tình.

Đinh Hạo cảm thấy mọi chuyện trong nội điện hôm nay rất lạ lùng, không biết Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ bí ẩn có mục đích gì.

Đinh Hạo thấy nghi ngờ, quay đầu hỏi:

- Đây là...

Giọng Đinh Hồng Lệ phái sau bình phong lại trở về lười biếng, dường như rất mệt:

- Hãy giữ kỹ, sau này có duyên ngươi sẽ biết.

Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:

- Đừng nói chuyện trong đây cho ai biết, nhắn với đám nhà quê lòng tham không đáy bên ngoài cửa cút hết đi, hôm nay bổn tọa hơi mệt, mọi chuyện chờ ngày mai bàn tiếp.

Nhà quê?

Đinh Hạo ngẩn ra, giây sau hiểu Đinh Hồng Lệ đang nói đến các chưởng môn đại môn phái.

Đinh Hồng Lệ thật lớn lôi. Các cường giả bá chủ võ đạo Tuyết Châu ở trong mắt Đinh Hồng Lệ là một đám nhà quê lòng tham không đáy? Hèn chi mấy ngày nay Đinh Hồng Lệ không thèm gặp bọn họ, không phải bận mà là khinh thường.

Đinh Hạo gật đầu, không nói nhiều, xoay người rời đi.

Lần này Đinh Hồng Lệ không ngăn cản.

Dù Đinh Hạo không quay đầu lại nhưng cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm mãi đến khi hắn ra khỏi cửa lớn nội điện.

* * *

Khi Đinh Hạo đi theo sau lưng lão nhân tóc bạc Trần bá ra khỏi đại điện thì mọi người đều nhìn hắn chằm hằm. Trong mắt chưởng môn Lý Kiếm Ý có phần nhẹ nhõm. Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện nheo mắt lại, có tia sáng lạnh lóe qua đáy mắt.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo quan sát nhân vật ngày xưa từng có quyền thế nhất Tuyết Châu, Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện ở khoảng cách gần.

Trông Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện như thư sinh bình thường, hơn bốn mươi tuổi, người mảnh khảnh, mặt trắng không râu, cao cỡ trung bình. Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện mặc nho sam màu trắng, đầu chít khăn vuông, không có khí thế quân lâm thiên hạ gì, không có đặc điểm làm người ta khắc sâu ấn tuợng. Nếu không biết thân phận của Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện thì rất khó tưởng tượng trong mười năm nay nam nhân như thư sinh cổ hủ một tay đẩy Thanh Bình học viện lên đỉnh cao, bồi dưỡng ra thiên tài siêu đẳng như Mục Thiên Dưỡng.

Lúc Đinh Hạo đánh giá Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện hì gã cũng quan sát hắn.

Hai tia sáng âm u chớp lóe trong mắt Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện, gã nhíu chặt mày không nói.

Đinh Hạo truyền lời của Đinh Hồng Lệ:

- Tuần Mục Sử đại nhân nói hôm nay hơi mệt, mời các vị tạm quay về, có chuyện gì đợi ngày mai bàn lại.

Đinh Hạo đứng bên đám cao thủ Vấn Kiếm tông chưởng môn Lý Kiếm Ý thì thầm vài câu rồi cùng nhau rời đi.
Bình Luận (0)
Comment