Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 550

Nàng một lòng tính kế với Đinh Hạo, tự cho rằng mình đã nắm chắc tất cả. Nhưng trăm triệu lần nàng cũng không ngờ được, mình lại có thể ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Hiện tại bản thân nàng trở thành tù nhân. Lúc này đây, cho dù là tổ phụ có đích thân tới, cũng không thể cứu được nàng.

Nàng thật sự sợ hãi. Bóng ma của thần chết khiến tinh thần nàng có chút rối loạn.

- Ngươi không muốn chết sao? Vậy còn người bị ngươi giết chết, Quách đại ca, Kỷ Anh Nam, mỗi người bọn họ đều đáng sống ở trên thế giới này hơn ngươi. Bọn họ đều có một ngàn một vạn lý do để sống hơn ngươi. Nhưng tất cả lại bị ngươi tàn sát... Ta vốn không muốn giết một võ giả Nhân tộc như thế, hơn nữa còn là một nữ nhân. Nhưng ta thật sự muốn biết, trái tim của nữ nhân lòng dạ hiểm độc hung ác như ngươi, rốt cuộc có phải là màu đen hay không!

Mái tóc đen của Đinh Hạo tung bay theo gió, ánh mắt sáng như đao. Trong ánh mắt hắn lóe ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lời còn chưa dứt, Đinh Hạo đã gọn gàng dứt khoát đánh tới một quyền xuyên thủng ngực Lục Tiên Nhi. Nắm đấm xuyên ra phía sau lưng, nắm chặt một trái tim còn đang đập mạnh.

- Ngươi...

Lục Tiên Nhi tuyệt vọng phát ra tiếng gào thét:

- Đinh Hạo... sư thúc Thiên Dưỡng của ta... Nhất định sẽ... Báo thù cho... Ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi...vợ… mình... Ngươi...

- Mục Thiên Dưỡng sao?

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

- Hắn đã tính là gì chứ?

Nói xong, Đinh Hạo ngửa mặt lên trời hét dài. Trước mắt hắn dường như hiện lên hình dáng tươi cười của người nam nhân khôi ngô hung mãnh kia. Hắn thấp giọng nói:

- Quách Nộ đại ca, mối thù của đại ca, ta đã báo thù cho đại ca!

Lời nói vừa kết thúc, hắn liền bóp chặt lấy trái tim còn đang đập kia. Máu tươi bắn ra.

Nam đệ tử của học viện Thanh Bình lại cảm thấy tim mình dường như cũng bị bóp nát. Trong nháy mắt, hắn quát to một tiếng, mắt trợn trắng, lập tức ngã quỵ xuống đất, lại không thể thở được nữa. Rõ ràng hắn đã bị hù chết.

Ầm!

Nấm đấm của Đinh Hạo phát lực. Thi thể Lục Tiên Nhi trực tiếp bị đánh nát, biến thành huyết vụ bay khắp nơi.

- Được rồi. Kế tiếp, đến phiên các ngươi!

Máu từ trong nắm tay đang thả lỏng của Đinh Hạo rơi xuống đất. Toàn thân hắn phát ra sát khí. Hắ từng bướcc đi về phía những người khác. Hắn rõ ràng chỉ là một người mà thôi, nhưng lại giống như thiên quân vạn mã vọt tới, khí thế đào núi lấp biển khiến tất cả mọi người đối diện đều biến sắc.

- Tiểu tử Nhân tộc, không nên khinh người quá đáng.

Tà Tâm Yêu Hoàng cả giận nói.

- Rõ ràng là các ngươi bố trí mai phục giết ta, thế nào lại biến thành ta khinh người quá đáng chứ?

Đinh Hạo cười nhạt.

- Tiểu tử kia, một khi liều mạng, kết quả lưỡng bại câu thương đối với chúng ta đều không tốt. Đừng tưởng rằng chúng ta thật sự không có bắt ngươi!

Hỏa diễm trên trường thương của Hùng Bi Yêu Hoàng run rẩy, kìm chế kích động muốn tự mình ra tay.

- Lưỡng bại câu thương? Ngươi thật sự quá coi trọng mình.

Đinh Hạo căn bản không để ý tới lời hắn nói.

- Ngươi đã giết Mịch La Chu Hoàng, lại giết được kẻ thù, còn muốn thế nào nữa? Ngươi cho rằng trận pháp minh văn cỏn con nực cười này, thật sự có thể vây khốn được bản hoàng sao?

Hùng Bi Yêu Hoàng cười nhạt, lòng bàn tay mở ra. Một hồ lô màu ngọc bích hiện ra.

Các hồ lô màu lục bích này lúc đầu vẫn có chút ảm đạm. Nhưng sau khi Hùng Bi Yêu Hoàng rót yêu khí vào, nhất thời trở nên vô cùng chói mắt. Dường như đó là loại pha lê ngọc bích tinh khiết nhất trên thế giới này tạo ra. Ánh sáng phóng ra, trong suốt giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng không gì sánh bằng, xoay tròn, bắt đầu lớn lên.

Đinh Hạo có chút kinh hãi.

Hồ lô phỉ thúy này phát ra yêu khí kinh người. Bên trong nuôi dưỡng một loại khí tức Chiến Thần chí tôn.

- Đinh Hạo, lúc đó không tính nữa. Hai chúng ta không thiếu nợ nhau. Bản hoàng không muốn lãng phí một cơ hội phát động Thôn Thiên Ma Hồ. Bằng không, hôm nay cho dù ngươi là thiên tài tuyệt thế, cũng phải thân ở trong hồ lô này, hóa thành nước mủ.

Hùng Bi Yêu Hoàng cầm hồ lô ngọc bích ở trong tay, dáng tăng thêm vài phần khí thế, giống như một vị Yêu Thần.

Trong hồ lô bạo phát ra khí tức đáng sợ, tràn về phía bốn phương tám hướng. Sóng khí màu xanh giống như từng tầng đám mây do hạt nhân nổ mạnh gây ra. Sóng lớn đáng sợ vỗ vào bờ. Trong không trung xung quanh đó, những phù văn chữ hán kim sắc bay lượn, bắt đầu khuếch tán có dấu hiệu nghiền nát mọi thứ. Lực lượng phong tỏa xung quanh cũng trở nên không ổn định.

Sắc mặt Đinh Hạo cũng trở nên nghiêm trọng.

Phù văn chữ Hán của hắn đã trải qua mấy lần ưu hoá. Nhất là sau khi tiến vào chiến trường Bách Thánh lần này, hắn lại nghiên cứu tinh thông tham khảo những phù văn viễn cổ, thượng cổ để lại, dưới sự hướng dẫn của Đao Tổ và Kiếm Tổ, uy lực phù văn chữ hán đã nâng cao một bước. Hơn nữa, vừa rồi khi bố trí phù văn, ngoại trừ mượn lực lượng huyền nguyên trong thiên địa. Đinh Hạo đã hao phí rất nhiều huyền tinh thạch cực phẩm. Trận pháp phù văn này mượn địa hình, cường độ có thể vây khốn cường giả Vũ Hoàng sơ giai.

Lúc này lại có thể chỉ vì hồ lô ngọc bích phóng ra khí tức, có dấu hiệu sụp đổ sao? Lẽ nào cái hồ lô này là một thần khí sao?

Chỉ có điều, hôm nay bất kỳ ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây.

Tay phải Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ, để ngang trước ngực. Tay trái miết vào lưỡi kiếm một cái.

Một lớp sương lạnh trong suốt hiện lên ở trên thân kiếm. Sau khi ngục băng huyền khí rót vào, thanh kiếm rỉ dường như thông linh. Thân kiếm chấn động mãnh liệt, một khí tức cường đại thức tỉnh, cũng tràn tới từng chút một. Thanh kiếm vang lên tiếng ngân giống như rồng gầm. Những vết rỉ rét trên mặt thanh kiếm mơ hồ lại một lần nữa có dấu hiệu rời khỏi thân kiếm bay lượn xung quanh!

Sắc mặt đám người Hùng Bi Yêu Hoàng cứng lại.

Trong tay hắn có Thôn Thiên Ma Hồ, chí tôn chi khí như vậy, cũng không muốn thật sự liều mạng với Đinh Hạo.

Cũng bởi vì hắn có chút kiêng kỵ đối với thanh kiếm rỉ nhìn không rõ lai lịch này.

Mịch La Chu Hoàng đã chết nói rất đúng. Người ở dưới cảnh giới Vũ Thần hoặc là Yêu Thần, muốn huy động thần khí, có thể dùng thần lực ẩn chứa trong đó. Nếu không phải là một mạch được thừa hưởng chí bảo bản tộc, thì đó chính là huyết mạch thần linh chảy trong cơ thể.

Hiện tại Hùng Bi Yêu Hoàng đã có phần không chắc chắn về lai lịch của Đinh Hạo này.

Chẳng lẽ hắn là thần linh chuyển thế sao? Hoặc trong cơ thể hắn, có một vị thần linh đang ngủ say?

Nếu không phải vì kiêng kỵ những điều này, chỉ sợ Hùng Bi Yêu Hoàng đã sớm động thủ. Không chỉ nói mối thù một kiếm lần trước, còn có thể cướp được bia đá địa đồ tây du Cổ Lộ. Phải biết rằng lần trước hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị Đinh Hạo đánh bại, thân thể thảm bại, chưa kịp huy động Thôn Thiên Ma Hồ. Lúc này đây, hắn đã chuẩn bị từ lâu, nhưng hiện tại khi đối mặt với thanh kiếm rỉ, cũng không khỏi không đè ép sát ý trong lòng xuống.

- Không nên ép ta nóng nảy. Nếu không, ai sống ai chết còn chưa thể nói trước được đâu!
Bình Luận (0)
Comment