Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 567

Ầm ầm ầm.

Một tiếng động lớn vang lên, đất rung núi chuyển.

Ngoài nửa dặm, một ngọn núi do đao tàn kiếm gãy tạo thành, cao tới vài trăm thước, đột nhiên nổ mạnh bắn ra khắp nơi.

Trong tiếng nổ mạnh, vô số những mảnh đao kiếm bắn về phía bốn phương tám hướng, giống như châu chấu ùn ùn kéo tới. Trong đó, một luồng ngân quang chói mắt phóng lên cao, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ ở trong hư không, xuất hiện ở thế gian.

Quang hoa ngân sắc này chỉ thoáng cắt qua trên không trung, ảo ảnh Thần Ma gào thét lại lộ ra. Cùng lúc đó, một cơn lốc màu đỏ xuất hiện ở trong thiên địa, mở ra một chân không rộng tới mấy chục thước lao về phía Đinh Hạo.

- Chết tiệt!

Thần sắc Đinh Hạo đại biến.

Đây là lực lượng mình căn bản không thể ngăn cản được - lực lượng cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong.

Một đạo quang hoa ngân sắc này, là một thanh binh khí có chiến ý linh khí với lực công kích Vũ Hoàng đỉnh phong.

Đối mặt với lực lượng như vậy, tránh né căn bản là chuyện không có khả năng.

Lưu quang ngân sắc chói mắt còn chưa tới, khí tức ùn ùn kéo tới giống như sóng lớn điên cuồng gào thét dâng trào, đã hoàn toàn tập trung vào Đinh Hạo. Trong chớp mắt tiếp theo hình như không những được muốn trực tiếp nghiền nát hắn thành vì thịt nát, thậm chí còn muốn hủy diệt toàn thế giới này.

Đinh Hạo không kịp suy nghĩ, trước tiên điên cuồng rót ngục băng huyền khí về phía thanh kiếm rỉ, toàn lực thôi động lực lượng của thanh kiếm rỉ.

Ầm!

Thanh kiếm rỉ nhất thời phát ra từng tiếng kiếm ngân, giống như thần linh ngủ say sống lại. Khi phần rỉ rét ở thân đao bắt đầu tróc ra, hóa thành ánh sáng màu đỏ bay lượn xung quanh mũi kiếm, ngân quang lóe lên, một khí tức giống như chí tôn giáng trần, chậm rãi từ trong thân thanh kiếm rỉ lưu chuyển ra ngoài.

Trong nháy mắt tiếp theo, quang hoa ngân sắc này gần như đã bổ tới trán Đinh Hạo, đột nhiên dừng lại.

Quang hoa ngân sắc đang chói mặt chợt trở nên ảm đạm xuống, lộ ra bản thể là một thanh tiểu kiếm ngọc thạch, với phong cách vô cùng cổ xưa, giống như đồ chơi của trẻ nhỏ. Có hai dấu vết minh văn khó hiểu lóe lên ở trên thân kiếm. Ngoại trừ điều đó ra, dáng vẻ của nó thậm chí còn có chút khả ái. Mặc dù hai bên mũi kiếm hoàn toàn không có vẻ gì sắc bén đáng nói.

Nó truyền lại ra một tia ý chí dao động mơ hồ không rõ ràng, có chút nghi ngờ, lại có chút sợ hãi, ngoan ngoãn thu liễm trước lực lượng khủng khiếp dường như hủy thiên diệt địa này, chậm rãi trôi nổi trên trán Đinh Hạo.

- Thanh kiếm rỉ có thể khắc chế chiến ý linh khí của ngọc kiếm sao?

Tia chớp xẹt qua trong đầu, trong nháy mắt Đinh Hạo đã hiểu rõ được điều gì.

Trong thanh kiếm rỉ lưu chuyển ra một tia lực lượng chí tôn. Mặc dù đặc biệt yếu ớt, nhưng khiến thanh tiểu kiếm ngọc thạch này theo bản năng cảm giác được sự uy hiếp. Hoặc không thể nói là uy hiếp, sử dụng thần phục để hình dung càng chuẩn xác hơn, giống như yêu thú cấp thấp gặp huyết mạch vương giả cao quý hơn, căn bản hoàn toàn không có lực lượng đề kháng, hoàn toàn bị áp chế.

Nó trôi lơ lửng ở trán Đinh Hạo, cũng không dám di chuyển.

Giống như một phạm nhân xúc phạm với uy nghiêm vương giả, đang đợi thanh kiếm rỉ tuyên án đối với mình.

Đinh Hạo không có chút do dự nào, cắn ngón tay của mình, thôi động tinh huyết trong cơ thể, viết xuống bốn minh văn chữ Hán giống như rồng bay phượng múa ở trên thân kiếm của tiểu kiếm ngọc thạch.

Quy định phạm vi hoạt động!

Đinh Hạo toàn lực thôi động thần thức, câu thông tinh thần thiên địa, giao cho bốn chữ văn ý.

Hắn muốn lấy minh văn chữ Hán áp chế lực lượng trong thanh tiểu kiếm ngọc thạch, thử phong ấn nó xuống. Ban đầu, thanh tiểu kiếm ngọc thạch liều mạng chống lại, chữ viết huyết sắc này không thể chân chính chạm vào thân kiếm, mà trôi lơ lửng ở phía trên thân kiếm ngọc thạch, trước sau không rơi xuống không rời đi.

Cuối cùng vẫn là do thanh kiếm rỉ chậm rãi tới gần tiểu kiếm ngọc thạch, mới khiến nó mới trở nên đàng hoàng, không tiếp tục phản kháng nữa.

Khi bốn chữ quy định phạm vi hoạt động cuối cùng hoàn toàn rơi vào trên thân của thanh tiểu kiếm ngọc thạch, một lực lượng kỳ là tràn ra. Thanh tiểu kiếm hoàn toàn trở nên ảm đạm. Lực lượng khủng bố ẩn chứa trong đó bị phong ấn, dường như biến thành một vật trang sức thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp. Cuối cùng, Đinh Hạo thở phào một hơi, cầm nó trong tay cẩn thận quan sát.

Thanh tiểu kiếm ngọc thạch này dài không đầy ba tấc. Chất ngọc xanh tinh khiết không có chút tỳ vết, với màu tuyết trắng không một vết bẩn, tinh xảo mịn màn. Hình dáng với phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng khả ái, giống như trang sức ngọc bội được những người có thân phận cao quý thời cổ đại hay đeo ở trên người. Ở chuôi kiếm còn có một lỗ nhỏ to bằng ngón tay để trống, hẳn là dùng để xuyên sợi treo lên. Phần lưỡi kiếm rất cùn, dùng để cắt đậu phụ chỉ sợ cũng không làm được.

Thật sự rất khó tưởng tượng được, chỉ là một thanh tiểu kiếm ngọc thạch ngắn chừng bàn tay như vậy, trước đó lại có thể phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa như vậy. Quang hoa bay khắp bầu trời, uy thế ép người, tương đương với một đòn toàn lực của Vũ Hoàng đỉnh phong, dồi dào một cách đáng sợ. Nếu như trong tay Đinh Hạo không có thanh kiếm rỉ, chỉ sợ hiện tại đã bị đánh ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.

Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, Đinh Hạo giao thanh tiểu kiếm đã được phong ấn cho ác ma mèo Tà Nguyệt, để nó cất giữ.

- Meo, vật nhỏ này quá khủng khiếp. Ngươi phong ấn chung quy vẫn không đáng tin cậy. Nếu chẳng may nó đột phá phong ấn, từ trong túi không gian bạo phát ra, chẳng phải ngay cả cái bụng nhỏ của ta cũng sẽ nổ nát sao?

Bộ dạng Tà Nguyệt vô cùng lo lắng nói.

- Không muốn cầm thì đưa cho ta.

Đinh Hạo vươn tay ra.

- Meo meo... Cái này, hay là ta tạm giữ thay cho ngươi trước.

Tà Nguyệt cười hì hì nói.

Tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng dù sao cũng là một thanh binh khí ẩn chứa lực lượng chiến ý linh khí tương đương với một đòn toàn lực của Vũ Hoàng đỉnh phong. Bảo bối như vậy, đối với Tà Nguyệt đại gia mà nói, rơi ở trong tay còn chưa nóng, làm sao có thể giao ra được.

Đinh Hạo ngồi ở tại chỗ điều tức một hồi.

Mỗi lần thôi động thanh kiếm rỉ, thức tỉnh khí tức chí tôn trong đó, đều sẽ tiêu hao rất nhiều huyền khí của hắn. Lực lượng trong cơ thể gần như bị giảm xuống hết. Mặc dù Đinh Hạo tu luyện công pháp và thể chất đều vượt xa so với cường giả cùng cảnh giới, nhưng cũng có phần không chịu nổi.

Đinh Hạo tính toán sơ qua, mình ới dưới trạng thái toàn thịnh, tối đa chỉ có thể liên tục thôi động thanh kiếm rỉ bạo phát hai lần. Hơn nữa uy lực lần sau kém hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Nếu như miễn cưỡng thôi động lần thứ ba, cả người sẽ bị đánh tan, lập tức sẽ hồn phi phách tán.

Sau tròn một canh giờ, Đinh Hạo mới phát giác được lực lượng trong cơ thể đã khôi phục một ít.

Hắn bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.

Nếu trong núi đao tàn kiếm gãy có binh khí ẩn chứa chiến ý linh khí khủng khiếp như vậy, vậy đám người như Tống Khuyết, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng, Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng, Bạch Tuyền Thủy làm thế nào để đi qua khu vực này?
Bình Luận (0)
Comment