Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 570

Cổ tay Đinh Hạo cũng bị chấn động tê dại, gần như không cầm được nữa.

Đến cuối cùng thanh kiếm rỉ vẫn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Đinh Hạo. Nó hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp từ trong tay hắn bay ra ngoài, không cần lực lượng huyền khí huy động, lớp rỉ rét phía trên thân kiếm tự động rơi xuống, lộ ra thân kiếm trong suốt như ngọc, phóng ra ánh sáng vô lượng, hoàn toàn sống lại. Một loại lực lượng khủng khiếp cường đại đến mức khó có thể hình dung từ trong thân kiếm phóng ra ngoài. Dường như nó chính là chúa tể của thế giới này.

Ngân quang sáng lòa. Khí tức kỳ lạ tràn ra.

Vào giờ phút này, chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Gần như trong cùng một lúc, toàn bộ các kiếm tàn, kiếm gẫy trong đoạn tây du Cổ Lộ thứ chín, phát sinh cảm ứng, dường như đang hưởng ứng với thanh kiếm rỉ đột nhiên phát uy, cũng phát ra từng đợt tiếng kiếm reo giống như thủy triều.

Kiếm ngân vang lên giống như tiếng rồng gầm. Trong thiên địa, từng thanh kiếm tàn, kiếm gãy chậm rãi lơ lững trên không trung. Đinh Hạo thất kinh, có chút khó có thể hiểu được đối với tất cả những điều đang phát sinh trước mắt.

Từ sau khi Đinh Hạo nhặt được thanh kiếm rỉ này ở vách núi phía sau khu chứa rác, hắn chưa từng thấy nó phát sinh ra biến đổi khác thường như vậy. Nó thay đổi tới trạng thái khác thường mà trước đây chưa từng thấy. Nó chủ động phát ra lực lượng kinh khủng như vậy, phát uy ra lực lượng ẩn chứa trong đó chắc khác nào lực lượng của thần. Lẽ nào nó thật sự sẽ hoàn toàn sống lại sao?

Loại lực lượng này thật sự quá đáng sợ.

Dường như chỉ cần thanh kiếm rỉ nguyện ý, một luồng kiếm quang có thể trong nháy mắt hủy diệt thế giới nhỏ này.

Chỉ có điều Đinh Hạo có thể cảm giác được, lực lượng của thanh kiếm rỉ dường như vô tình hay cố ý bảo vệ mình. Bằng không, lấy lực lượng thanh kiếm rỉ phóng ra lúc này gần như vượt qua lực lượng của chí tôn. Chỉ cần một tia, đã có thể trong nháy mắt biến mình thành tro bụi.

Thanh kiếm rỉ phát uy, từ phía xa nhắm ngay vào thanh ma đao kia. Trong nháy mắt tiếp theo, còn không chờ Đinh Hạo kịp phản ứng, dường như bị thanh kiếm rỉ kích thích, thanh ma đao trên nham thạch huyết sắc cũng đột nhiên điên cuồng chấn động lên. Từng tiếng đao vang vọng cả bầu trời, giống như thần long trên cửu thiên đang rít gào, trong nháy mắt sống lại!

Keng keng keng keng!

Từng tiếng kim loại va chạm chấn động cả bầu trời, ma đao phát ra sóng khí, tự động từ trong nham thạch huyết sắc rút ra từng tấc một, chậm rãi lộ ra dáng vẻ thực sự của nó.

Đinh Hạo đứng ở khoảng cách gần như vậy, cho nên hắn thấy rõ hình dáng của thanh ma đao trước tiên.

Điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là, thanh ma đao cũng không phải hoàn chỉnh. Nó bị sứt mẻ.

Thân đao chỉ còn lại có hai phần ba. Một phần còn lại bị gãy. Mặt gãy không được trọn vẹn, không được đầy đủ. Một đoạn mũi đao không biết đã thất lạc đi đâu. Đây là một thanh đao bị gẫy, không có mũi đao.

Càng quỷ dị hơn chính là, không chỉ là có thân đao bị gãy. Ngay cả chuôi đao vẫn còn gắn chặt với phần thân đao còn lại, tuy rằng trơn truột, nhưng bị sứt mẻ. Có thể thấy được rõ ràng từng vết nứt, trực tiếp tách ra. Hắn có thể xuyên qua vết nứt nhìn thấy cảnh tượng phía đối diện. Trong từng vết nứt, duy nhất chỉ có vài điểm huyết sắc giống như rỉ rét hợp lại với nhau, lại giống như chỉ cần dùng chút lực, hoặc một trận gió thổi tới, nó lập tức sẽ tách ra làm bốn, năm mảnh.

Nhưng từ trong thân đao sứt mẻ kia lại truyền tới lực lượng, quả thực khiến người phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Đinh Hạo thấy rõ, khi thân đao hoàn toàn từ trong nham thạch huyết sắc rút ra từng tấc một, từng minh văn huyết diễm đơn giản lóe lên ở trên thân đao sứt mẻ. Bây giờ hắn mới hiểu được, hóa ra vết màu đỏ gắn kết chuôi đao khiến chuôi đao cuối cùng không vỡ ra, chính là minh văn huyết diễm này.

Khi minh văn huyết diễm này lóe lên sáng tới mức cực điểm, một cảnh tượng huyết sắc mỏng manh xuất hiện, mơ hồ huyễn hóa ra một thanh chiến đao huyết sắc hoàn chỉnh.

Thanh ma đao này giống như Ma thần xuất thế, lập tức phóng ra lực lượng chí tôn chí thượng đủ để đối kháng với thanh kiếm rỉ.

Huyết quang tràn ra, một cơn lốc huyết sắc trong thế giới này dừng lại. Tất cả các mảnh kim loại tàn đao, dường như nhận được lời kêu gọi của hoàng giả, cũng chậm rãi lơ lững, mơ hồ tập trung về phía tháp đao, dường như tới vái chào thánh thượng.

Đinh Hạo cảm thấy đầu óc mình có phần không dùng được.

Thanh kiếm rỉ và ma đao mơ hồ đối lập nhau, dường như là hai vị chúa tể thiên hạ chí tôn, có địa vị ngang nhau.

Khắp nơi, toàn bộ đao tàn kiếm gãy trong đoạn Cổ Lộ này đều đang điên cuồng chấn động phát ra tiếng kiếm ngân, đao ngân.

Từng tầng khí tức vô hình, từ trong thanh kiếm rỉ và thanh ma đao bạo phát ra, giống như sóng lớn điên cuồng gào thét dâng trào về bốn phương tám hướng cuộn trào mãnh liệt ra ngoài, tạo ra từng sóng khi cuộn trào mãnh liệt trong toàn thế giới. Bầu trời và mặt đất, ngay cả vách ngăn không gian này cũng bắt đầu run rẩy. Rõ ràng có thể thấy được, trong một đôi đao kiếm này không có cách nào thừa nhận được lực lượng bạo phát ra, cũng có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều hai thanh đao kiếm này hình như đều cực kỳ chiếu cố đối với Đinh Hạo. Chúng phóng ra lực lượng có thể hủy diệt vạn vật sinh linh trên thế giới, khiến thế giới này run rẩy, trong nháy mắt đủ khiến vô số cường giả Vũ Hoàng Vũ Đế hóa thành tro bụi, nhưng lại không ảnh hưởng đến Đinh Hạo.

- Các ngươi...

Đinh Hạo đang muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt tiếp theo…

Vèo!

Ong!

Trong thanh kiếm rỉ và ma đao nháy mắt hóa thành hai đạo lưu quang, phóng lên cao, trực tiếp phá nát hư không, mở ra vách ngăn không gian, ở trên bầu trời lưu lại một vết nứt không gian, chỉ nhìn thấy đã khiến người ta giật mình. Chúng không ngừng chống đối với nhau, không ngừng va chạm tấn công, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Lực lượng của chúng lại không biến mất khỏi thế giới này. Cái thế giới đao tàn kiếm gãy này, tất cả binh khí vẫn ở chỗ cũ run rẩy rên rỉ. Đinh Hạo ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Trong mơ hồ hắn cảm thấy, giữa thanh kiếm rỉ và thanh ma đao, hẳn cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, có một cảm giác đã từng quen biết.

Lẽ nào giữa chúng đã từng có ân oán gì đó sao? Lẽ nào giữa chúng đã từng có một đoạn thời gian sắp chôn vùi ở năm tháng lịch sử sao?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trong nháy mắt đã nửa ngày trôi qua.

Đinh Hạo khoanh chân ngồi ở trên đỉnh tháp đao, vận khí điều tức, nhưng trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Thanh kiếm rỉ là con bài chưa lật lớn nhất ở bên cạnh mình. Nó lại không có gì ngoài uy lực đáng sợ của nó. Từ sau khi mình xuyên qua, đi tới thế giới này, lần đầu tiên nhìn thấy binh khí và đồng bọn, chính là thanh kiếm rỉ này. Nếu như mất đi, trong lòng hắn thật sự có chút luyến tiếc, giống như mất đi một bằng hữu cũ.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nơi đó là một mầu xanh thẳm.
Bình Luận (0)
Comment