Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 588

Điều này thật sự là quỷ dị. Bốn vị kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông nhất thời cảm thấy mình có chút tự cao tự đại. Trước đây, nghĩ muốn đoạt lấy dãy núi Vấn Kiếm từ trong tay Yêu tộc. Hiện tại xem ra, có chút buồn cười.

Chỉ cần vị Tiên Hoàng Đại Thánh này ở đây, cho dù là tông chủ Liệt Thiên Kiếm Tông đích thân tới, chỉ sợ cũng không chắc có thể bắt được!

- Ngươi có biết, vì sao Tiên Hoàng Đại Thánh hạ lệnh Yêu tộc bỏ chạy không?

Hàn Dưỡng Kiếm dường như có điều suy nghĩ hỏi.

- Cái này...

Phương Tiêu An nhăn mày lại, lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm. Tiên Hoàng Đại Thánh vẫn đặc biệt thần bí, rất ít khi hiện thân. Mục đích của nàng là gì, ta không cách nào đoán được...

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại nói:

- Ta nhớ rồi. Quỳ Ngưu Yêu Vương một trong mười đại Yêu Vương dưới trướng Tiên Hoàng Đại Thánh từng nói, Đinh Hạo đệ tử Vấn Kiếm Tông, từng có ơn giải cứu vây khốn cho vị đại yêu này. Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không?

- Ơn giải cứu vây khốn?

Hàn Dưỡng Kiếm mặt nhăn mày nhíu:

- Đinh Hạo? Đó là ai?

Phương Tiêu An chậm rãi nói:

- Đinh Hạo là một đệ tử của Vấn Kiếm Tông, mới nhập tông chưa đầy ba năm, đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông, tốc độ tu luyện cực nhanh, có chút tà môn. Hắn là một trong những thiên tài trọng điểm bồi dưỡng của Vấn Kiếm Tông. Lần này chiến trường Bách Thánh mở ra, được đưa vào trong chiến trường. Cho nên lúc này, hắn cũng không ở trên núi!

- Thiên tài? Chỉ là Tuyết Châu hoang dã nho nhỏ xa xôi, có thiên tài chó má gì?

Một vị kiếm tu khinh thường cười lạnh nói:

- Đáng tiếc sư điệt Ninh Hổ Khiếu của ta cũng tiến vào chiến trường Bách Thánh. Bằng không, chờ hắn đến đây, cho các ngươi biết, thế nào mới thật sự là thiên tài tuyệt thế!

- Không sai. Nếu Đinh Hạo chỉ là một đệ tử nho nhỏ, không đáng nhắc đến. Có thể sống sót từ trong chiến trường Bách Thánh đi ra hay không, cũng không chắc.

Một vị kiếm tu khác chuyển đề tài câu chuyện, nói:

- Hàn sư huynh, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ? Là lui ra hay là tấn công?

Hàn Dưỡng Kiếm suy nghĩ chốc lát, nói:

- Tối nay tạm thời tu sửa, trấn chỉnh một đêm. Đợi tới lúc sư thúc Vạn Kiếm Sát đến, một lần hành động công phá Vấn Kiếm Tông, khoáng thạch huyền tinh chính là của chúng ta.

- Nhưng Tiên Hoàng Đại Thánh này...

Phương Tiêu An có chút sầu lo.

- Không có cách nào. Chúng ta đánh Vấn Kiếm Tông trong thời gian lâu như vậy, cũng không thấy nàng ra tay ngăn cản. Chỉ sợ vị yêu tôn này vẫn không cố tình muốn giúp Vấn Kiếm Tông. Hình như nàng không có ý gì đối với khoáng thạch huyền tinh ở đó. Các ngươi cứ việc yên tâm đi.

Hàn Dưỡng Kiếm nắm chắc mười phần nói:

- Hơn nữa Liệt Thiên Kiếm Tông ta hay là tông môn siêu cấp tại Kiếm Châu, cao thủ trong môn nhiều như mây. Nếu như yêu tôn này thật sự dám nhúng tay vào, chúng ta cũng chưa chắc đã sợ bọn họ!

Phương Tiêu An thấy bọn họ nói như thế, cũng chỉ có thể nghe theo. Về phần Thánh chủ Vẫn Tinh và các cường giả đại môn phái bị trọng thương, cũng không có gì dám nói.

Tại Tuyết Châu xưa nay, bọn họ đều là những người nhất ngôn cửu đỉnh, giậm chân một cái cũng sẽ khiến những người trong võ đạo Tuyết Châu chấn động. Đáng tiếc, ở trước mặt bốn vị kiếm tu từ bên ngoài tới này này, ngay cả tùy tùng cũng không bằng. Mặc dù trong lòng bọn họ oán hận, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể than thở một tiếng. Thời đại cửu đại môn phái Tuyết Châu đã một đi không trở lại!

...

...

- Lý Lan sư huynh?

Đinh Hạo nhìn thiếu niên gầy gò, chân mày lá liễu trước mắt này, trong lòng không khỏi mừng như điên.

Chiếc nhẫn ngân sắc phát quang, dưới sự chỉ dẫn của chiếc nhẫn, cuối cùng Đinh Hạo cũng tìm được chủ nhân của một chiếc nhẫn ngân sắc khác ở trong đám người. Đó chính là Lý Lan.

Trên mặt Lý Lan thoáng hiện ý cười, lẳng lặng nhìn Đinh Hạo. Hắn nhìn ra được, đối với lần gặp lại này, vị thiếu niên từ trước tới nay làm chuyện gì cũng định liệu trước, cũng có chút kích động. Chỉ có điều hắn quen sống nội liễm, cũng không quen biểu đạt kịch liệt, nên nụ cười mỉm đã phản ánh tất cả vui sướng trong lòng.

Đinh Hạo cũng không chú ý nhiều như vậy, giang tay ôm chặt lấy Lý Lan một cái.

- Khụ khụ khụ...

Lý Lan không nhịn được ho khan.

Hắn không quen với phương thức gặp mặt nhiệt tình như vậy. Hắn đẩy Đinh Hạo ra trước. Nhưng lực từ hai cánh tay Đinh Hạo truyền tới thật sự quá mạnh. Hắn căn bản không thoát ra được. Cảm giác được Đinh Hạo đầy vẻ nhiệt tình, Lý Lan cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ cười.

- Được rồi, Lý Lan sư huynh, sao sư huynh lại tới đây?

Đinh Hạo ngạc nhiên hỏi.

Thực lực của Lý Lan, một mình tuyệt đối không có khả năng đi qua những đoạn Cổ Lộ trước đó. Hiện tại hắn đi tới nơi này, khiến Đinh Hạo có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ có cường giả âm thầm giúp hắn?

- Vận khí của ta tương đối tốt, gặp được mấy quý nhân. Lý Lan thoáng cười thản nhiên, chỉ vào mấy võ giả bên cạnh, thoạt nhìn thần sắc có vẻ mệt mỏi.

Đinh Hạo nhìn mấy người này một chút. Bọn họ đều đạt tới cảnh giới Vũ Vương lục, thất khiếu. Nhìn trang phục, chắc là đến từ cùng một môn phái. Thương thế trên người mấy người bọn họ không nhẹ, chỉ có điều thần sắc dũng mãnh, tinh thần quắc thước, khí độ bất phàm, khiến người ta không thể khinh thường.

- Đa tạ các vị. Các vị chính là ân nhân của Đinh Hạo ta.

Đinh Hạo cung kính cúi đầu nói.

- Ách... Đinh đại nhân, không dám nhận. Chúng ta không biết Lý huynh hóa ra là sư huynh của Đinh đại nhân ngài...

Mấy người này có phần chân tay luống cuống, vội vàng cung kính cúi đầu hoàn lễ.

Đối mặt với chí cường giả như Đinh Hạo, mặc dù mỗi một người trong bọn họ đều cương quyết không tuân theo, nhưng cũng không cam chịu hoàn toàn tụt lại.

Hơn nữa trên đường đi bọn họ giúp đỡ Lý Lan đi tới nơi này, trên thực tế xem như là nâng đỡ lẫn nhau. Thực lực Lý Lan hơi thấp một chút, nhưng trí mưu tâm cơ xuất sắc. Có nhiều lần, nếu không có Lý Lan, bọn họ chỉ sợ cũng đã bỏ mạng. Thật không nghĩ tới Lý Lan này thoạt nhìn gầy yếu, lại có chỗ dựa như núi là Đinh Hạo.

- Đúng vậy không? Tiểu Lan, trên người sư huynh có thương tích sao?

Sau khi hưng phấn gặp mặt qua đi, Đinh Hạo nhạy bén nhận ra được, trong cơ thể Lý Lan lại có một ít ám thương. Tuy rằng không đủ trí mạng, nhưng nếu như chậm chữa trị, rất có thể sẽ để lại di chứng, lưu lại tai họa ngầm cho con đường võ đạo sau này.

Trên trán Lý Lan lộ ra vài vạch đen. Nếu như người khác gọi mình là Tiểu Lan, chỉ sợ đã sớm bị mình xé nát. Nhưng người nói lại là Đinh Hạo... mình thật sự không có cách nào làm gì được hắn.

- Một chút thương tích nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.

Lý Lan thoáng lui về sau một bước.

- Ai nói là một chút thương tích nhỏ. Ám thương tích lâu thành nặng, kinh mạch trì trệ...

Đinh Hạo không để ý tới sự phản đối của Lý Lan, một tay đặt lên trên cổ tay Lý Lan, thoáng tra xét. Khi tra xét tới ngực, hắn chợt có chút kinh ngạc:

- A? Tiểu Lan, thực lực của huynh trở nên mạnh mẽ, đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư nhất khiếu. Trong cơ thể ẩn chứa một sức sống mãnh liệt, khí tức tràn đầy. Chẳng lẽ hắn dùng bảo dược tuyệt thế?
Bình Luận (0)
Comment